"Hiện tại chúng ta có thể bàn chuyện chưa?" Ngụy Tác nhìn Thiên Sâm chân nhân đang run lên, nhạt giọng.

"Ngươi định thế nào?" Thiên Sâm chân nhân định thần, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Có việc chúng ta nói riêng thì hơn." Ngụy Tác liếc trung niên bạch sam tu sĩ và Trân Bảo các nói đầy thâm ý, "Lúc chúng ta bàn chuyện, mỗ không thích người tông môn khác có mặt."

"Được!" Thiên Sâm chân nhân biến sắc rồi gật đầu, bảo trung niên bạch sam tu sĩ: "Bảo người của ngươi mau rời Trân Bảo các."

Trung niên bạch sam tu sĩ run người, không dám lải nhải, không dám nhìn Ngụy Tác mà chạy vào Trân Bảo các. Thoáng sau, y cùng mấy chục điếm viên đều rời các, chuẩn bị rút đi.

"Chậm đã."

Ngụy Tác đáp từ trên không xuống, trước mặt cả toán không xa, nhạt giọng: "Ta bảo các ngươi đi nhưng đồ trong Trân Bảo các thì không được mang đi nửa món. Trừ y phục thì nạp bảo nang và pháp khí để lại hết, dám giấu gì thì đừng trách ta."

Ngụy Tác nói thế, bọn trung niên bạch sam tu sĩ xám ngoét mặt mày, không dám nói nửa câu hay bất mãn gì, bỏ hết xuống rồi rời Trân Bảo các.

"Thiên Sâm chân nhân, mời."

Thu hết mọi thứ, Ngụy Tác bảo Thiên Sâm chân nhân rồi đi vào Trân Bảo các.

Thiên Sâm chân nhân do dự một chốc, nghiến răng nhăn nhó đi vào đại sảnh Trân Bảo các.

"Thiên Sâm chân nhân phối hợp thế này thì đành nói thẳng vậy." Thấy Thiên Sâm chân nhân nhăn nhó đi vào, ngồi xuống thì Ngụy Tác đứng cạnh Cơ Nhã và Hàn Vi Vi khẽ bảo cả hai đoạn bình tĩnh như thường nói với Thiên Sâm chân nhân, "Hiện tại Thiên Nhất môn có hai chọn lựa, một là cùng Đông Dao thắng địa tiếp tục đối địch với mỗ. Nữa là rũ bỏ quan hệ với Đông Dao thắng địa, như thế chưa biết chừng chúng ta sẽ hóa can qua thành ngọc bạch."

"Ngươi đúng là tu sĩ Kim đan kỳ, bị Đông Dao thắng địa và Tụ Tinh tông vây công mà giết được mấy chục tu sĩ, trọng thương Trường Phong chân nhân?" Thiên Sâm chân nhân tựa hồ hơi bình tĩnh lại, không đáp lời Ngụy Tác mà hỏi.

Ngụy Tác không nói gì, thi triển thái cổ hung hỏa, đồng thời toàn lực trải thần thức ép tới Thiên Sâm chân nhân.

Thiên Sâm chân nhân tỏ vẻ kinh hãi, há miệng nhưng không thành lời, thoáng sau chợt cười khổ, "Nếu hôm nay câu trả lời của lão phu không khiến đạo hữu mãn ý, e rằng chắc không sống sót về đến sơn môn Thiên Nhất môn?"

"Tất nhiên." Ngụy Tác gật đầu, nói thẳng, "Nếu Thiên Nhất môn đối địch với mỗ, các hạ ở đây, mỗ đương nhiên sẽ tìm cách trừ đi một Kim đan tu sĩ."

Thiên Sâm chân nhân nhăn nhó: "Đạo hữu thực lực thế này, lại nói vậy, lão phu đành chấp nhận nghị mà rũ bỏ quan hệ với Đông Dao thắng địa, nhưng đạo hữu chỉ có điều kiện thế thôi?"

"Mỗ muốn thu nhập ba năm nay của Trân Bảo các, sau này Trân Bảo các do Thiên Nhất môn toàn quyền quản lý, nhưng đại chưởng quỹ vẫn là Cơ Nhã, thu nhập linh thạch thì bọn mỗ tám phần." Ngụy Tác hỏi Thiên Sâm chân nhân, "Điều kiện này chắc không quá chứ?"

"Điều kiện này không thành vấn đề." Thiên Sâm chân nhân nhíu mày: "Trân Bảo các chủ yếu kinh doanh đan dược, Lý Thiệu Hoa trước kia tinh thông đan đạo, có một toán đệ tử biết luyện nhưng Thiên Nhất môn không có luyện đan sư, Trân Bảo các giao cho Thiên Nhất môn thì e không xong."

"Không cần lo, Cơ Nhã sẽ có công thức luyện đan phù hợp, cứ chọn mấy đệ tử có thiên phú luyện đan để Cơ Nhã dạy."

"Nếu là đề nghị này, Thiên Nhất không thể cự. Bọn tại hạ thừa nhận việc mưu đoạt Trân Bảo các thì ảnh hưởng đến Thiên Nhất môn quá lớn, cần phải che giấu đi." Thiên Sâm chân nhân hơi trầm ngâm.

Ngụy Tác nhìn Thiên Sâm chân nhân: "Chỉ cần Thiên Nhất môn và Đông Dao thắng địa không còn quan hệ, việc này sẽ trút hết lên đầu Đông Dao thắng địa, các vị cứ giả như không biết."

"Được!" Ngụy Tác nói vậy, Thiên Sâm chân nhân nghiến răng như hạ quyết tâm: "Ta thay mặt Thiên Nhất môn đáp ứng điều kiện này."

"Vậy thì, Trân Bảo các cho các vị tiếp quản. Mấy hôm nữa bọn mỗ sẽ đến tìm chân nhân." Ngụy Tác không hề thừa lời, dẫn Cơ Nhã, Hàn Vi Vi và tổ hợp đầu óc đan giản ra ngoài Linh Nhạc thành.

Thấy Thiên Sâm chân nhân để bốn người rời Trân Bảo các, tu sĩ Thiên Nhất môn còn quanh quẩn bên ngoài, không biết trong đó xảy ra chuyện gì, không dám cản, mặc bọn Ngụy Tác đi khỏi.

Tthân ảnh bọn Ngụy Tác vừa khuất tầm mắt, Thiên Sâm chân nhân cười khổ lắc đầu, lẩm bẩm gì đó rồi đi về sơn môn Thiên Nhất môn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

...

"Tông chủ, việc này định thế nào?"

Trong một đại điện khảm bạch sắc tinh thạch, như hoàn toàn làm bằng bạc có mười lăm tu sĩ.

Tu sĩ ngồi trên cao nhất chỉ chừng ba mươi tuổi, thập phần anh tuấn, mặc ngân sắc pháp bào như do vô số tinh quang tụ lại, chính thị Tụ Tinh tông tông chủ Hàn Vô Nhã.

Người lên tiếng là lão giả mặt dài mặc hồng sắc pháp bào có phù văn hình vuông như lỗ đồng tiền, nhãn thần như điện, mục quang lấp lánh, chính thị đại trưởng lão Tống Dương.

Mười ba tu sĩ kia đều là trưởng lão có thực quyền nhất Tụ Tinh tông.

Tụ Tinh tông cũng như các tông môn, tu vi là trên hết, trừ vị trí tông chủ do thượng nhiệm tông chủ quan sát, khảo nghiệm rất lâu rồi chỉ định thì chỉ cần đạt tới Phân niệm cảnh, sẽ tự động tấn cấp thành trưởng lão, hưởng thụ bổng lộc. Tu vi đạt đến Phân niệm cảnh tứ trọng sẽ tấn thăng thành trưởng lão của Trưởng lão viện, có thể cùng tông chủ quyết định việc quan trọng.

Tụ Tinh tông hiện tại không có Kim đan kỳ đại tu sĩ, nhưng tu sĩ Phân niệm cảnh tứ trọng trở lên lại có tới mười lăm người, cộng thêm pháp bảo như Lạc tinh thần cung có thể uy hiếp trí mệnh đến tu sĩ Kim đan kỳ nên mấy năm nay áp chế chặt chẽ Đông Dao thắng địa, chưởng quản Thất Tinh thành.

Hiện tại trưởng lão viện tề tụ, định bàn việc xảy ra hôm nay.

Tụ Tinh tông bị Ngụy Tác giết gần hai mươi tu sĩ ở ngoài Thất Tinh thành, có cả trưởng lão Phân niệm cảnh, gần trăm năm nay Tụ Tinh tông chưa từng gặp phải việc thế này.

Giờ nghe đại trưởng lão Tống Dương nói, Hàn Vô Nhã mặt mũi anh tuấn,có uy nghiêm của nhất phái tông chủ, nhưng tâm cơ cực kỳ thâm trầmlại không nói gì, ngón tay gõ gõ lên thành ghế bạc như đang cân nhắc hoặc chờ đợi gì đó.

Đột nhiên ngoài điện vang lên giọng đệ tử Tụ Tinh tông cung kính, "Tông chủ, chư vị trưởng lão, Đông Dao thắng địa trưởng lão Bạch Huyền Cơ cầu kiến."

"Hay lắm, sau cũng cũng đến rồi."

Hàn Vô Nhã dừng gõ tay lên thành ghế bạc nở nụ cười lạnh âm u, "Dẫn Bạch trưởng lão đến đây."

"Đệ tử tuân mệnh." Đệ tử ngoài cửa cung kính đáp.

"Tông chủ, không quyết vì đợi Bạch Huyền Cơ?" Tụ Tinh tông đại trưởng lão Tống Dương nhíu mày, không nén được hỏi, "Lẽ nào tông chủ đã cùng Đông Dao thắng địa ước định cùng đối phó người đó?"

"Thần thông của y ít nhất cũng sánh ngang tu sĩ Kim đan lưỡng trọng. Tại hạ sao dám quyết định vội vàng." Hàn Vô Nhã xua tay với Tống Dương, ra hiệu đừng vội, lạnh giọng: "Mỗ cũng định đối phó y, bằng không y giết ngần ấy tu sĩ, lưỡng đại tông môn lại không làm gì được một tán tu, việc này đồn ra thì Tụ Tinh tông mất hết danh dự, chưa biết chừng không còn ai có thiên phú tu luyện chịu gia nhập bản tông nữa. Nhưng chỉ Tụ Tinh tông mà đối phó y thì không chắc, vạn nhất còn rước họa diệt thân. Bất quá Đông Dao thắng địa còn tệ hơn, càng muốn đối phó y, nên nhất định sẽ đến tìm chúng ta thương nghị. Có đối phó không phải xem Đông Dao thắng địa có con bài tẩy gì nữa. Nếu chúng không có thực lực khiến chúng ta tin tưởng thì quân tử báo cừu, mười năm không muộn, tạm thời nén cục tức này lại đã."

"Tông chủ nói đúng." Đại trưởng lão Tống Dương và các trưởng lão nhìn nhau, toàn bộ gật đầu rồi im lặng.

Gần nửa tuần hương sau, "Bạch trưởng lão đến", đệ tử Tụ Tinh tông cung kính lên tiếng, rồi Bạch Huyền Cơ mặc bạch bào, tóc tết thành bím đi vào.

"Bạch trưởng lão, việc lớn thế này, sao Đổng tông chủ không tự đến?"

Bạch Huyền Cơ đi vào, Hàn Vô Nhã gõ ngón tay lên thành ghế màu bạc, mặt mũi lạnh tanh hỏi.