Thông Thiên Chi Lộ

Chương 411: Ngươi chi trả linh thạch đi

"Trả linh thạch mua Ngọc cốt yêu long đã." Chân Sùng Minh chỉ vào Ngọc cốt yêu long, "Không thì bàn xong mà các vị không đủ linh thạch thì sao."

"Hả? Chân đạo hữu đợi một chút." Trung niên bạch sam tu sĩ với gật đầu một đệ tử, mỉm cười: "Chân đạo hữu yên tâm, nhiều không nói chứ mấy trăm vạn hạ phẩm linh thạch thì gom đủ ngay."

"Mấy trăm vạn linh thạch mà cũng phải gom mới đủ." Chân Sùng Minh gật đầu, bất quá không lấy ra mà đợi linh thạch đưa đến.

"Mấy trăm vạn linh thạch mà cũng phải gom mới đủ? Khẩu khí sao lớn thế? Y còn đồ gì tốt nhỉ." Càng lúc càng có đông tu sĩ bu lại xem, càng hưng phấn, càng chờ mong.

Trung niên bạch sam tu sĩ nghe Chân Sùng Minh nói vậy, mắt hơi ánh lên nhưng vẫn bình tĩnh như thường.

"Chân đạo hữu, đây là năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch, đếm kỹ đi." Thoáng sau, đệ tử Trân Bảo các đi nhanh vào, đưa hai nạp bảo nang cho trung niên bạch sam tu sĩ, đoạn trung niên bạch sam tu sĩ đưa cho Chân Sùng Minh một cái, cái còn lại cho vào tay áo.

"Dư chưởng quỹ sảng khoái, Trân Bảo các có chữ tín như thế, không cần đếm." Chân Sùng Minh cho nạp bảo nang đựng linh thạch vào, lại vỗ lên nạp bảo nang, dồn chân nguyên vào, ngân quang lóe lên, lấy ra hai thi thể ngân lân yêu thú.

"Đây là yêu thú gì?"

"Là nhân hình yêu thú!"

"Khí tức hoàn toàn không kém gì Ngọc cốt yêu long, phẩm giai ít nhất cũng lục cấp cao giai!"

"..."

Hai con ngân lân yêu thú được lấy ra, mọi tu sĩ xôn xao, trung niên bạch sam tu sĩ cũng tỏ rõ thần sắc chấn kinh.

Tuy y không biết hai con ngân lân yêu thú là loại gì nhưng khẳng định phẩm giai tuyệt đối không kém Ngọc cốt yêu long.

"Đúng rồi, còn mọt con nữa lấy nốt ra, ra giá cho cả ba con. Xong thì bàn sang món khác." Chân Sùng Minh vỗ trán, tựa hồ nghĩ ra, lại lấy từ nạp bảo nang ra một con yêu thú.

Yêu thú này là song đầu yêu thú Ngụy Tác lấy được tại Đạo Huyền điện. Đẳng cấp của nó không kém gì ngân lân yêu thú.

"Yêu thú gì đây?"

"Xem da và khí thế thì yêu thú này hình như còn lợi hại hơn hai con yêu thú kia."

"A, y cũng chỉ tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng, sao lại có lắm cao giai yêu thú như thế. Hai con thế này cộng lại, Kim đan kỳ đại tu sĩ cũng không phải địch thủ!"

Song đầu yêu thú được lấy ra, mọi tu sĩ đều hít một hơi lạnh.

"Chân đạo hữu, thứ cho tại hạ mắt kém, chỉ biết ba yêu thú này phẩm giai không kém hơn Ngọc cốt yêu long, còn là yêu thú gì thì Chân đạo hữu có thể nói rõ chăng, để tại hạ tăng tiến kiến thức." Trung niên bạch sam tu sĩ nhìn ba yêu thú, không nén được hỏi.

"Những thứ đó mà không biết mà dám mở tiệm, dám làm chưởng quỹ? Ba thứ này mà không biết thì thứ này chắc càng không?" Trung niên bạch sam tu sĩ nói vậy, vốn khá vừa lòng với y nhưng Chân Sùng Minh lại cau mặt, ngữ khí bất thiện buông ra một câu rồi vỗ lên nạp bảo nang, lấy ra một vật trắng muốt lớn cớ trái trứng ngỗng.

Vật này tròn xoe, có nhiều vết nứt và phù văn huyền ảo lưu chuyển, lấp lánh hà quang và khí tức rợn người.

"Đây là cái gì?!"

Vật này lấy ra khiến mọi tu sĩ đều rùng mình, nhất là những người đứng gần Chân Sùng Minh đều lùi lại. Khí tức của vật đó khiến họ không chịu nổi, như sắp bị hủy diệt đến nơi.

Trung niên bạch sam tu sĩ biến sắc, Chân Sùng Minh lấy ra vật đó tạo cho y cảm giác là một viên kim đan. Nhưng kim đan cỡ đó phải là của tu sĩ Kim đan cảnh lưỡng trọng tu luyện công pháp lợi hại, viên kim đan này tựa hồ đã bị luyện chế thành pháp khí lợi hại cực độ nào đó, lúc nào cũng có thể nổ tung.

"Biết vật này không?" Chân Sùng Minh lấy ra một vật, tỏ vẻ khinh thường nhìn trung niên bạch sam tu sĩ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Lẽ nào là pháp khí luyện chế từ kim đan của đại tu sĩ?" Trung niên bạch sam tu sĩ hít sâu một hơi, do dự một chốc.

"Con bà nó chứ, vẫn là ngươi không biết, lẽ nào còn cần ta bảo nữa. Cho ngươi biết, ta ghét nhất là bàn sinh ý với kẻ không có kiến thức, ghét nhất kẻ ngu xuẩn. Không bán nữa, những thứ này bán cho tiệm khác. Trân Bảo các chỉ có hư danh, không ai có kiến thức." Chân Sùng Minh cực kỳ khinh bỉ móc linh thạch đại vừa nhận ra, tựa hồ cả Ngọc cốt yêu long cũng không bán cho Trân Bảo các nữa.

"Y rất có cá tính, xem ra có vẻ không thông minh lắm mà lại ghét người ngốc."

"Đầu óc y có vẻ không linh hoạt. Trân Bảo các lần này mất mặt quá. Bất quá hiện tại Cơ Nhã gả vào Đông Dao thắng địa, hậu đài của Trân Bảo các không phải Đông Dao thắng địa là gì, nghe nói Đổng Thanh Y hay chấp vặt, hẹp hòi cực độ, y không sợ Đông Dao thắng địa trả thù?"

Chân Sùng Minh làm vậy khiến mọi tu sĩ tròn mắt.

Trung niên bạch sam tu sĩ biến sắc, mắt lóe sát cơ nhưng một giọng lạnh băng từ góc cửa cất lên, "Ai nói Trân Bảo các chỉ có hư danh, không ai có kiến thức?"

"Là ta, thế nào, ta đứng ở đây này, ngươi ngốc hả!" Chân Sùng Minh nói đoạn ngoái lại.

"À!" Mọi tu sĩ tại trường nhận ra người nói là một nữ tu mặc tử sắc cung trang.

Nàng ta tuy che mặt bằng sa mỏng nhưng dáng vẻ cũng tạo cho người ta cảm giác phong hoa tuyệt đại.

"Con bà nó chứ, vẫn là một nữ tu." Chân Sùng Minh vò đầu nói to, "Ngươi là ai mà nói hộ cho Trân Bảo các, thế nào, ngươi là người Trân Bảo các hả?"

Tử y nữ tu không đáp mà cởi lớp sa mỏng trên mặt xuóng.

Mọi tu sĩ đều sáng bừng mắt, nhiều người nghẹt thở, cảm giác nữ tu này nõn nà như ngọc, diễm lệ kinh nhân. Trên mình nàng ta tự nhiên phát ra khí tức băng lãnh cao quý khiến người ta không dám có ý khinh nhờn.

"Cơ Nhã!"

Chợt có người hô lên với vẻ không dám tin.

Trung niên bạch sam tu sĩ và mọi điếm viên Trân Bảo các đều co rút tròng mắt, bất giác tỏ rõ nét không dám tin.

"Cơ Nhã! Là Cơ Nhã!"

Mọi tu sĩ xôn xao.

Có tu sĩ tại trường từng thấy mặt Cơ Nhã còn tuyệt đại đa số chưa hề, những người chưa từng gặp đó lúc này đều khẳng định đấy là Cơ Nhã, vì dung nhan này mà không phải là Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ thì không còn thiên lý nữa.

"Cơ Nhã về Trân Bảo các rồi!"

"Cơ Nhã hiện tại đang ở đại sảnh Trân Bảo các!"

Nhất thời, tin tức như mọc cánh lan khắp Linh Nhạc thành, tuyệt đại đa số tu sĩ nghe được đều đổ về Trân Bảo các.

"Cơ Nhã? Ngươi là Trân Bảo các đại chưởng quỹ Cơ Nhã? Mẹ ơi, quả nhiên đẹp thật." Chân Sùng Minh như thể lần đầu nhìn thấy Cơ Nhã, "Không phải Cơ Nhã đã đến Đông Dao thắng địa? Sao lại ở đây?"

"Các ngươi sẽ nhanh biết thôi." Cơ Nhã băng lãnh lên tiếng, từ từ đi tới, các tu sĩ tự động tránh đường.

"Cơ Nhã đại chưởng quỹ hiện thân thì sinh ý còn bàn được." Chân Sùng Minh cười ha hả: "Bất quá Cơ Nhã đại chưởng quỹ, thật sự cần mấy thứ này?"

Lúc đó, trung niên bạch sam tu sĩ mới định thần, thầm ra hiệu cho một điếm viên. Điếm viên cũng tỉnh lại, lén lùi ra ngoài.

Cơ Nhã khước tựa hồ không chú ý đến chuyện vụn vặt đó, gật đầu, không hề thừa lời, "Hai con ngân lân yêu thú chắc là biến chủng Lam diện tu la, yêu thú lục cấp cao giai trở lên, song đầu yêu thú tên Đâu suất song thủ yêu, cũng là lục cấp cao giai thủy hệ yêu thú, thượng cổ dị chủng. Bất quá yêu thú này là trưởng lão yêu thú tiến giai, khí tức khác với bình thường."

"Đâu suất song thủ yêu! Đúng thế, là Đâu suất song thủ yêu! Ta đọc được ở cổ tịch về yêu thú này!" Trong số người xem, có tu sĩ kêu lên.

"Còn viên đan kia là Tuyệt diệt kim đan dùng kim đan của đại tu sĩ luyện chế." Cơ Nhã không hề ngừng lời, "Pháp khí này mà kích phát, uy năng chỉ hơn chứ không kém tự nổ kim đan. Tuyệt diệt kim đan của ngươi e là tu sĩ Kim đan tam trọng vị tất chống nổi."

"Tuyệt diệt kim đan! Là pháp khí thượng cổ!" Chung quanh lại vang lên tiếng tu sĩ kinh hô. Trung niên bạch sam tu sĩ biến sắc hơn mấy phần, mắt ánh lên như đang tính toán.

"Được! Cơ Nhã đại chưởng quỹ kiến thức quả nhiên bất phàm, xem ra mỗ coi thường Trân Bảo các." Chân Sùng Minh cười ha hả, đặt Tuyệt diệt kim đan vào tay Cơ Nhã, "Pháp bảo này và yêu thú, mỗ bán hết cho các vị. Gặp được Cơ Nhã đại chưởng quỹ, Cơ Nhã đại chưởng quỹ lại có kiến thức đến thế thì giá tiền thấp một chút cũng được."

"Được!" Cơ Nhã gật đầu không chối, cầm lấy Tuyệt diệt kim đan rồi dùng nạp bảo nang thu Ngọc cốt yêu long và ba yêu thú lại, lạnh lùng nói, "Ba con yêu thú và viên Tuyệt diệt kim đan, hai trăm năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch. Thêm nữa thì Trân Bảo các kim thiên không đủ, Chân đạo hữu, thế nào?"

"Không thành vấn đề." Chân Sùng Minh cười ha hả, đáp ứng.

"Vậy thì, Dư chưởng quỹ, mau đếm linh thạch trả cho y." Cơ Nhã gật đầu, băng lãnh bảo trung niên bạch sam tu sĩ.