Kiểm kê xong mọi thứ và pháp bảo trong các nạp bảo nang kia, Ngụy Tác bắt đầu tính số đồ lấy được của Âu Nhiên Mạnh.

Tu sĩ Tử Vi tông, kể cả những tu sĩ Minh Nguyên tông khác, trừ Đan dược bổ sung chân nguyên và liệu thương thì toàn là pháp bảo. Nhưng bất thế thiên tài không bao giờ nghĩ mình sẽ chết tại Hắc Mộc quần đảo, dã tâm rờ rỡ chuẩn bị hai mươi năm sau khiêu chiến tu sĩ Kim Đan kỳ thì còn không ít đồ lặt vặt.

Trừ một linh thạch đại đựng số lượng tương đương với ba mươi mấy vạn hạ phẩm linh thạch, nạp bảo nang của Âu Nhiên Mạnh còn loạn xạ các loại phù lục, một bạch sắc ngọc hạp, một thanh sắc ngọc phù, một viên ngọc màu cam tròn xoe.

Ngụy Tác cùng Cơ Nhã lập tức bị viên ngọc màu cam phát ra mùi ngọt thu hút chú ý.

Gã bỏ viên ngọc mắt rồng vào tay, cảm giác khá cứng, như một viên đường nhưng không có khí tức của thực vật độc, cơ hồ là loại quả nào đó.

Cơ Nhã cầm lên xem kỹ, cũng có cảm giác đó.

Nàng cũng không nhận ra là thứ gì, lục bào lão đầu lại không ra ngoài, nên Ngụy Tác nén lòng hiếu kỳ thu lại.

Tiếp đó, Ngụy Tác cực kỳ hồi hộp cầm tấm thanh sắc ngọc phù trông rất giống ký sự thanh phù lên, ngọc phù mà ghi lại thuật pháp Âu Nhiên Mạnh phối hợp với pháp bảo, đề thăng uy lực pháp bảo thì phát đạt. Hoặc dù không phải thuật pháp này, ghi lại phi độn thuật pháp của Âu Nhiên Mạnh có tốc độ hơn cả Hỏa Vân độn của gã thì cũng không tệ.

Hiện tại pháp bảo của gã đều là lấy ít đổi nhiều, toàn linh giai thượng phẩm pháp bảo, không đổi lấy môt ít thuật pháp lợi hại đúng là không xứng.

Thần thức vừa quét vào, Ngụy Tác bật lên tiếng kêu "Nhĩ muội yêu!"

Thanh sắc ngọc phù đích xác là ký sự thanh phù, nhưng trong đó là địa đồ Hắc Mộc quần đảo. Gã đã nhớ kỹ nên gần như vô dụng.

Gã bực mình ném ngọc phù đi, mở bạch sắc ngọc hạp hình vuông còn lại ra, tức thì trợn tròn mắt, không nói thành lời.

"Tử hồ hoa!"

Cơ Nhã khước kinh hô không tin nổi.

Trong hộp ngọc trắng của Âu Nhiên Mạnh là một đóa hoa nhỏ màu tím, trông như con hồ ly mượt bóng. Ngụy Tác còn một nhánh, không phải Tử hồ hoa dù có linh thạch cũng không mua được sao?

"Vợ ngoan, hiện tại có thêm một nhánh Tử hồ hoa, nàng cứ việc dùng Đan dược tu luyện, nuốt Bổ thiên Đan cũng không cần cố kị."

Ngẩn ra một lúc, Ngụy Tác khó khăn lắm mới có phản ứng, hoan hỉ bảo Cơ Nhã. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tử hồ hoa hơi nhạt mày, đang hơi khô đi, rõ ràng đã cực kỳ cổ xưa.

Minh Nguyên tông vì Âu Nhiên Mạnh mà dốc vốn, Âu Nhiên Mạnh đích xác sắp xung kích Kim Đan. Tử hồ hoa này rõ ràng nhằm đề thăng xác suất kết Đan thành công, theo số năm thì rất có thể là bảo vật lưu truyền của Minh Nguyên tông, đến khi xuất hiện thiên tài đệ tử như Âu Nhiên Mạnh mới lấy ra.

Minh Nguyên tông không sao ngờ rằng Âu Nhiên Mạnh tại Hải liệp đại hội lđịnh giết Ngụy Tác không thành mà còn mất mạng trong tay gã. Ngụy Tác vốn không phải tu sĩ Vân Linh đại lục, Hiên Viên lão tổ để gã tham gia Hải liệp đại hội vì đột nhiên thấy rằng gã uy hiếp được ông ta nên nảy ra ý định. Có thể coi là ý trời.

Nhánh Tử hồ hoa này đối với Ngụy Tác cùng Cơ Nhã đúng là đại thu hoạch hoàn toàn không ngờ.

Trừ viên ngọc màu cam không rõ tác dụng và nhánh Tử hồ hoa, nạp bảo nang của Âu Nhiên Mạnh không còn gì đặc biệt.

Chưa được nửa thời gian nửa canh giờ Hiên Viên lão tổ nói, Ngụy Tác lại theo thói quen, cho phi kiếm cánh cửa đã quen dùng để sau này đem ra đấu pháp, Thực huyết pháp đao, Hắc thủy liên, viên ngọc xanh và Như ý linh lung tháp có thể thuấn di năm sáu mươi trượng vào trong một nạp bảo nang.

Đoạn giấu ẩn hình pháp y, ẩn hình pháp khí, Hỏa linh toản chuyên phá hỏa hệ thuật pháp, tích hỏa và tích thủy pháp châu, Thanh tác ngân pháp trượng – những pháp bảo có công dụng đặc thù vào một nạp bảo nang khác.

Rồi gã cho những thứ trọng yếu, không kể pháp khí, cũng nhưng thứ không hiểu rõ cách dùng vào một nạp bảo nang.

Viên ngọc màu cam và Tử hồ hoa lấy được của Âu Nhiên Mạnh cũng cho vào nạp bảo nang này.

Trừ hai món này, trong nạp bảo nang còn đựng một nhánh Tử hồ hoa của Ngụy Tác, Địa hỏa tiên liên còn lại, Bảo nguyên ngọc hạp, tổ đường ngọc phù của Kim phủ, ba viên lục sắc tinh thạch kỳ dị. Tấm tử hắc sắc mộc phù lấy được của người Âm Thi tông vốn không rõ cách dùng và cổ phù chất liệu trông như hắc sắc tinh kim có khảm năm dải hoàng sắc tinh thạch lấy được tại Luân hồi tháp ở Ma Nhãn đảo cũng được nhét vào.

Tấm cổ phù không biết tên lấy được từ Luân hồi tháp khiến Ngụy Tác rất buồn phiền.

Hiện tại Ngụy Tác dù gì cũng là thiên cấp công pháp, tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng nhưng thử kích phát cổ phù đích thì chân nguyên vẫn không đủ.

Bất quá bỏ qua cổ phù, ba nạp bảo nang của Ngụy Tác đủ khiến tu sĩ Phân niệm kỳ giật mình.

Chỉnh lý xong ba nạp bảo nang này, Ngụy Tác lại lấy Thanh cương phiến, Lục dương thần hỏa xoa, pháp bảo phòng ngự hình ngọn núi vàng – những thứ chắc chắn không dùng đến, và pháp y lấy được của mọi tu sĩ trong Hải liệp đại hội này được gã cho vào một nạp bảo nang khác, đoạn chọn hai món trong số mười hai linh giai trung phẩm pháp bảo trên thảm Ngân ti thảo, ba trong số sáu món pháp bảo tiến công linh giai thượng phẩm, hai trong bốn món pháp bảo phòng ngự linh giai thượng phẩm, và các loại linh thạch tổng cộng giá trị gần tám mươi vạn hạ phẩm linh thạch cho vào đó.

Hiển nhiên, Ngụy Tác coi nạp bảo nang đó là túi đựng tiền.

Vừa ý vỗ vỗ mấy nạp bảo nang, gã không muốn đợi mà gọi, "Lão tổ, tại hạ xong rồi. Số pháp bảo này ngài có cần không, không cần thì tại hạ thu lại."

Thoáng sau, hoàng quang lóe lên, Hiên Viên lão tổ đã xuất hiện tại đại điện.

"À! Đều là pháp bảo không dùng đến hả?" Hiên Viên lão tổ biết Ngụy Tác chỉ nói mồm chứ không thù lại thật sự đưa ra nên không vội, nào ngờ thấy trên thảm Ngân ti thảo có nhiều pháp bảo như vậy thì hơi ngẩn ra. Xem ra ông ta vốn cho Ngụy Tác là kẻ nhỏ mọn.

"Đã bảo tại hạ không phải người hẹp hòi." Nghe Hiên Viên lão tổ nói, Ngụy Tác cười hắc hắc: "Thế nào, có phải nhiều quá không, nhiều thì tại hạ thu lại hai món."

"Xem ra Minh Nguyên tông và Tử Vi tông đúng là dốc vốn, ngươi được lợi hơn ta tưởng tượng." Hiên Viên lão tổ không đáp, vung tay hút hết mười lăm pháp bảo, thần thức chỉ quét qua là nhận rõ phẩm giai: "Mười món linh cấp trung phẩm pháp bảo, ba món pháp bảo tiến công linh giai thượng phẩm, hai món pháp bảo phòng ngự thượng phẩm."

"À à." Ngụy Tác gật đầu, không nói thêm gì, chăm chăm nhìn Hiên Viên lão tổ.

Hiên Viên lão tổ đương nhiên nhận ra: "Linh giai trung phẩm pháp bảo, năm vạn hạ phẩm linh thạch một món, linh giai thượng phẩm pháp bảo, mười vạn hạ phẩm linh thạch một món, tổng cộng một trăm vạn hạ phẩm linh thạch, thế nào?"

"Được, là người nhà, tại hạ không khách khí nữa, một trăm vạn hạ phẩm linh thạch thì một trăm vạn hạ phẩm linh thạch." Thật ra linh giai trung phẩm pháp bảo đem ra đấu giá, năm vạn hạ phẩm linh thạch là đúng nhưng linh giai thượng phẩm pháp bảo vì số lượng cực kỳ ít, mười vạn hạ phẩm linh thạch khẳng định không mua được, nhưng Ngụy Tác có ý định bán hết, nên nghe nói đến một trăm vạn hạ phẩm linh thạch thì hai mắt sáng rỡ, miệng không khép lại được.

Thấy Ngụy Tác nghe đến một trăm vạn hạ phẩm linh thạch thì không còn phong phạm cao thủ, trông cơ hồ chảy cả nước miếng, Hiên Viên lão tổ dở khóc dở cười, lấy ra một linh thạch đại, thần thức quét vào rồi lấy ra một mớ linh thạch rồi ném cho gã: "Dù gì ngươi cũng là tu sĩ thiên cấp công pháp, Phân niệm cảnh tứ trọng, ngần ấy linh thạch đã khiến ngươi thế hả?"

"Ngài chưa từng mạt rệp như tại hạ, nếu không còn thấy linh thạch là hai mắt sáng bừng." Ngụy Tác hớn hở thu linh thạch đại căng phồng vào nạp bảo nang.

Hiện tại Ngụy Tác chỉ tính linh thạch cũng là một trăm tám mươi vạn hạ phẩm linh thạch, quả thật giàu có.

Mang theo cả đống linh thạch, đối với Ngụy Tác lúc còn là tiểu tán tu tại Linh Nhạc thành nghèo mạt rệp thật sự cực kỳ vừa ý.

"Nếu không có gì khác, hiện tại chúng ta đi gặp Hỏa Vân chân nhân." Nghe Ngụy Tác nói vậy, Hiên Viên lão tổ đành lắc đầu