"Hỏng rồi! Lão đầu, ta bất cẩn để khối Ngũ sắc thạch và Tam sắc ngọc hòa vào nhau, ngọc tan mất rồi!""Cái gì!" Lục bào lão đầu ré lên.
"Ha ha, lão đầu, đừng nóng, đùa thôi. Ai bảo ngươi ban nãy hung hãn như thế.""..."Sau đó hai, ba canh giờ, Ngụy Tác đầy hy vọng đứng trong một pháp trận chừng năm trượng vuông, chiếm quá nửa tĩnh thất.
Phù văn trong pháp trận huyền ảo cổ kính khôn tả, khảm ngọc thạch trong đó phát quang lấp lánh, như một vì sao trên không trung.
Phù văn ở rìa hình tròn, khảm Thiên linh ngọc tủy trắng sữa, trận nhãn là một viên tinh cầu màu cam do Thiên lan chanh tinh và Chân từ bảo thạch dung luyện thành, vẽ đầy phù văn như giun bò.
Bận rộn mấy canh giờ, một tiểu hình Tụ linh trận đã được bố trí hoàn thành.
"Đừng có chuyện gì nhé."Ngụy Tác thầm cầu thần bái phật rồi thập phần khẩn trương dồn chân nguyên vào tinh cầu màu cam.
Không tính Thiên lan chanh tinh, nguyên liệu bố trí pháp trận này tiêu tốn của gã không dưới năm vạn hạ phẩm linh thạch.
Thần sắc kinh hỉ tột bậc hiển hiện trên mặt Ngụy Tác cùng Cơ Nhã.
Chân nguyên của gã dồn vào, ngọc thạch trong pháp trận rực quang hoa, phù văn huyền ảo dưới đất cũng rực quang hoa.
Thoáng sau, rìa pháp trận bốc lên mười sáu bạch sắc quang trụ cỡ cánh tay, ngưng kết không tan.
Linh khí rõ ràng nồng hơn.
Ngụy Tác cùng Cơ Nhã nhìn nhau, linh khí trong pháp trận càng lúc càng nồng.
Nếu lúc này có ai đứng trên nhìn xuống toàn Hải Tiên thành, lại có pháp nhãn nhìn rõ linh khí mỏng manh tột bậc, khẳng định sẽ cả kinh thất sắc. Vì linh khí toàn Hải Tiên thành đều chảy về phía chỗ ở của Ngụy Tác, nơi gã ở như biến thành một lòng động không đáy đang hút linh khí.
Tụ linh trận liên tục hút linh khí, nhanh chóng chuyển thành màu trắng sữa, thậm chí ngưng thành một giọt linh khí dịch như giọt nước!
Ngụy Tác đứng trong pháp trận, hít sâu một hơi, mắt ánh lên chấn kinh tột bậc.
Có điều linh khí trong một hơi hít tựa hồ cao hơn hai viên hạ phẩm linh thạch!
Bình thường ở Hải Tiên thành, một ngàu hút được lượng linh khí bằng một viên hạ phẩm linh thạch nhưng hiện giờ một hơi đã hút được hai viên, nồng độ linh khí trong Tụ linh trận cao hơn Hải Tiên thành bao nhiêu lần?!
Không hề ngừng lại, Ngụy Tác gật đầu với Cơ Nhã, lướt khỏi chỗ ở.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLCông hiệu của Tụ linh trận đáng sợ như vậy, Ngụy Tác lo rằng người ở ngoài cảm nhận được linh khí liên miên hút về chỗ gã ở.
Nhưng gã hớn hở vì đúng như lục bào lão đầu nói, dù đứng ở ngoài nhưng với thần thức của gã cùng không cảm giác được linh khí lưu động bên trong.
Nồng độ linh khí trong Hải Tiên thành tuy cao hơn nhưng nơi tan mất linh khí từ thời thượng cổ nhưng một tu sĩ toàn lực hấp nạp mỗi ngày chỉ hút được lượng ngang với một viên hạ phẩm linh thạch thì rất mỏng. Tu sĩ kiểu như gã, thần thức chỉ bao trùm được hai trăm mấy chục trượng, chứ không thể bao trùm toàn Hải Tiên thành.
Khẳng định dù là tu sĩ Kim đơn kỳ cũng không cách nào phát hiện linh khí trong Hải Tiên thành bị Tụ linh trận liên miên hút vào, Ngụy Tác quay về chỗ ở, đến tĩnh thất bố trí Tụ linh trận.
"Không có vấn đề gì, mau hút linh khí!"Nói với Cơ Nhã thuyết xong, gã cùng nàng vào Tụ linh trận xếp bằng, toàn lực hấp nạp tu luyện.
Linh mạch linh khí này cực kỳ dễ luyện hóa, hiện tại Tụ linh trận có hiệu quả đó, cũng như Ngụy Tác cùng Cơ Nhã đột nhiên lạc vào một kho chất đầy linh đơn đề thăng tu vi cực nhanh, việc cần làm nhanh chóng uống hết!
"A!"Ngụy Tác cơ hồ phát cuồng!
Tốc độ hút linh khí không cách nào tưởng tượng được.
Vốn với tu vi hiện tại của Ngụy Tác, toàn lực dùng yêu đơn tu luyện mỗi ngày cũng chỉ có thể luyện hóa hai mươi mấy viên Kim linh đơn, tương đương với một canh giờ hai viên, lượng linh khí bằng hai trăm viên hạ phẩm linh thạch.
Nhưng hiện tại gã toàn lực hấp nạp tu luyện, một hơi có thể hút được ba đến bốn viên hạ phẩm linh thạch, lại có thể triệt để luyện hóa.
Gã ở Tụ linh trận một canh giờ coi như hút được bốn nghìn viên hạ phẩm linh thạch, tương đương với luyện hóa bốn mươi viên Kim linh đơn, tốc độ tu luyện hiện tại của gã nhanh gấp hai mươi lần dùng Kim linh đơn tu luyện!
Ngụy Tác cùng Cơ Nhã điên cuồng hút linh khí, linh khí trong Hải Tiên liên miên bị Tụ linh trận hút tới!
Tụ linh trận hút linh khí, chỉ riêng Ngụy Tác cùng Cơ Nhã không thể hút hết. Linh khí trong trận dày đến mức không cách nào hút thêm nữa, chỉ giữ được cho nồng độ linh khí ở trạng thái kinh nhân như vậy.
Tụ linh trận mỗi lần kích phát sẽ duy trì được bốn canh giờ, tiếp đó, gã cứ mỗi bốn canh giờ kích phát nhất thứ Tụ linh trận ra thì ở trong trận quên ngày quên đêm tu luyện. Cơ Nhã trừ mỗi ngày một lần giúp Hàn Vi Vi thi pháp thì cũng ở trong trận hấp nạp linh khí tu luyện.
"Ngụy Tác, muội sắp đột phá!"Có điều không đầy hai ngày, Cơ Nhã vốn đạt tới khoảng cách giữa Chu thiên tam trọng và tứ trọng liền hô lên kinh hỉ, trên mình rực chín dải thần hải quang hoa màu trắng pha lam.
Cơ Nhã lâu nay chuyên tâm phụ trợ Ngụy Tác tu luyện còn bản thân không có thời gian tu luyện, sua cùng cũng đột phá đến tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng.
"A!"Chỉ thêm mười ngày, Cơ Nhã lại kinh hỉ tột bậc hô lên, trên mình rực sáng mười dải thần hải quang hoa!
Trước đây nàng vẫn dùng linh thạch tu luyện, hiện tại Ngụy Tác cảm giác tu luyện tại Tụ linh trận nhanh gấp hai mươi lần tốc độ tu luyện bình thường, còn với nàng thì một ngày ở đây bằng mấy chục ngày bế quan khổ tu.
Chỉ mười ngày, Cơ Nhã từ Chu thiên cảnh đệ tứ trọng đột phá đến đệ ngũ trọng, tốc độ tu vi tiến cảnh này khiến nàng trong tích tắc cảm giác đột phá đã thiếu chút nữa tâm thần thất thủ, sợ hãi khôn cùng.
Cơ Nhã đột phá, tất nhiên khiến Ngụy Tác vui mừng.
Cơ Nhã thiếu chút nữa tâm thần thất thủ vì tu vi tiến cảnh đề thăng quá nhanh, Ngụy Tác vì tốc độ đột phá tu vi không nhanh thế nên thích ứng với tốc độ hấp nạp linh khí kinh nhân này.
Mười chín ngày sau khi Cơ Nhã đột phá đến Chu thiên cảnh ngũ trọng, Ngụy Tác đột nhiên mở bừng mắt.
Tích tắc gã mở bừng mắt, trên mình rực lên mười hai dải tử sắc thần hải quang hoa, cùng lúc đó, toàn tĩnh thất vang lên tiếng động như kinh đào phách ngạn.
Ba màu trên mình gã tan hết, da trắng ngần như màu ngà voi, rất đẹp đẽ.
Phân niệm cảnh lưỡng trọng!
Theo Ngụy Tác liệu tưởng, tu luyện bình thường, ít nhất cũng cần năm trăm tám mươi ngày trở lên mới từ tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng đột phá đến lưỡng trọng. Nhưng ở Tụ linh trận, chỉ mất ba mốt ngày, Ngụy Tác đã đột phá đến tu vi Phân niệm cảnh lưỡng trọng!
Với tốc độ kinh nhân này mà tu luyện trong Tụ linh trận, có thể đạt đến Phân niệm cảnh ngũ trọng, gặp cửa ải kim đơn kết đơn chăng?
Tụ linh trận có công hiệu tụ tập linh khí kinh nhân như vậy khiến Ngụy Tác hưng phấn vì đột phá đến Phân niệm cảnh lưỡng trọng xong thì không dám lãng phí thời gian, tiếp tục nhập trận tu luyện.
...
"Kỳ quái, lão Thường, có phát giác thấy linh khí Hải Tiên thành gần đây hình như nhạt hơn không? Trước đây một ngày ta hút được ngang với chí phần một viên hạ phẩm linh thạch nhưng gần đây chỉ được khoảng tám phần."Hơn tám mươi ngày sau khi Ngụy Tác đột phá đến tu vi Phân niệm cảnh lưỡng trọng, một lão giả mặc hôi sắc bào tử và một trung niên tu sĩ mặc áo trắng kiểu văn sĩ, đi qua chỗ gã ở.
"Không phải chứ?" Nghe lão giả mặc hôi sắc bào tử than oán, bạch sam văn sĩ hơi ngẩn ra:
"Lão Lữ, ta không nhận thấy.""Ai cũng bảo linh mạch của Hải Tiên tông nhanh nhất cũng mấy năm nữa mới khô kiệt, lẽ nào linh khí này bắt đầu khô kiệt rồi?" Lão giả lẩm bẩm, thân ảnh hai người từ từ tan biến trong màn đêm.
Nửa cảnh giờ sau khi hai người khuất bóng khỏi con đường trước chỗ Ngụy Tác ở, một hắc sắc thân ảnh, từ từ đi ra khỏi bóng tối.
Thân ảnh này mặc hắc bào, sắc mặt nhợt nhạt, toàn thân lạnh lẽo âm khí, nhìn xa như một người chết mặt mũi trắng bệch lơ lửng trên không trung, cực kỳ đáng sợ.
Tu sĩ này, chính thị trưởng lão Âm Thi tông Gia Cát lão quái, Phân niệm kỳ ngũ trọng tu vi.
"Một trăm ngày liên không xuất môn, ở trong bế quan tĩnh tu hả?"Cười lạnh âm u xong, Gia Cát lão quái nheo mắt nhìn quanh rồi lấy ra một bạch sắc viên bát, nghiến răng cắn đầu lưỡi, phun một ngụm tinh huyết vào cái bát.
Tình cảnh không lạnh mà run xuất hiện.
Một quỷ ảnh trong veo từ bạch sắc viên bát dâng lên, không hề bị ảnh hưởng, xuyên qua hồng sắc quang tráo bên ngoài chỗ Ngụy Tác ở.