Thông Thiên Chi Lộ

Chương 208: Chân ma phong thể thuật

Trương gia lão tổ phát ra tiếng hự đau đớn tột bậc.

Đồng thời, Ngụy Tác ở ngoài xa cũng bị hất văng, cũng phun ra một ngụm máu, thụ thương không nhẹ.

Gã không dừng lại, vẫn khống chế số hồng sắc pháp thuẫn còn lại quanh mình, thậm chí thừa cơ Trương gia lão tổ không thể khống chế hắc sắc tiểu kính mà thu lại cả hắc sắc tiểu đao lẫn Lục dương thần hỏa xoa.

Trương gia lão tổ kinh giận tột bậc định đuổi theo nhưng thân ảnh mới loáng lên thì lại lắc lư, mặt mũi nhăn nhó móc ra một viên đơn dược nuốt chửng.

"Y rõ ràng không phải Tần lão ma, thật ra là ai mà có thủ đoạn này!"

Trương gia lão tổ đáp xuống, xếp bằng điều tức.

Thân ảnh Ngụy Tác chưa khuất khỏi tầm nhìn nhưng đã sắp tan biến, Trương gia lão tổ xung động cơ hồ thổ huyết.

Lão là tu sĩ Phân niệm cảnh lưỡng trọng, cộng thêm Thiên đạo cổ đơn, chân nguyên sánh ngang tu sĩ Phân niệm cảnh tứ trọng. Đối phương chỉ là tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng.

Hi người giao đấu đáng lẽ phải là mèo vờn chuột nhưng không ngờ kết quả là lão mất một tay, còn bị uy năng của huyết châu đả thương tâm mạch!

Uy lực của huyết châu từ thanh hắc sắc tiểu đao còn đáng sợ hơn cả linh giai thượng phẩm pháp bảo, nếu không nhờ lão cả quyết bỏ một cánh tay thì đã bị viên huyết châu lấy mạng!

Lục dương thần hỏa xoa!

Bôn lôi chùy!

Hắc sắc tiểu đao!

Pháp y của đối phương cũng là linh giai thật sự, trúng một đòn toàn lực "Chân tủy tiễn" của lão mà vẫn thoát thân được.

Tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng này có vô số pháp bảo lợi hại!

Còn cả cây ngân sắc đoản trượng đặc biệt, nghĩ đến cây trượng rồi nhìn thanh sắc tiễn đao thủng lỗ chỗ, Trương gia lão tổ càng muốn thổ huyết.

Xuân phong tiễn của lão là linh giai trung phẩm pháp bảo, giờ đã phá tổn đến mức không còn là linh cấp hạ phẩm nữa.

Trận này tổn thất quá lớn.

Trương gia lão tổ nhớ lại từ đầu đến đuôi, có phần hối hận, biết vậy thì để gã mua chuộc hoặc tha cho gã là xong.

...

"Ngụy Tác, sao rồi!"

Lúc đó gã cũng khá gì hơn. Lúc Trương gia lão tổ kích phát "Chân tủy tiễn", gã chỉ kịp chụp lấy Dưỡng quỷ quán rồi kích phát Huyền âm pháp y, tuy Dưỡng quỷ quán không hề hấn gì nhưng ngực gã cơ hồ lõm vào. Lục bào lão đầu kinh hoảng kêu lên, Ngụy Tác liều mạng lao đi sau rốt cũng không chịu nổi, há miệng phun máu, hỏa vân dưới chân chợt mờ chợt tỏ, từ trên không đáp xuống. Gã ngồi phệt xuống bụi cây còn dính bùn đất.

"Lão đầu, lần này thảm rồi."

Ngụy Tác lau vết máu trên mép, miễn cưỡng nói xong thì móc nhanh ra mấy nạp bảo nang, đổ sạch mọi thứ bên trong ra chất đống trước mặt.

Mấy nạp bảo nang này lấy được của tu sĩ Kim phủ.

Tuy bề ngoài không mất tay mất chân nhưng Ngụy Tác khẽ cử động là ngực đau thấu tâm can, mùi tam lợm dâng lên cổ họng. Không cần nội thị, Ngụy Tác cũng khẳng định được gãy mất vài cái xương sườn, quan trọng là nội phụ cũng thụ thương không nhẹ, mà gã lại không có đơn dược liệu thương nào tốt.

Hiện tại chỉ hi vọng trong mấy lọ thuốc của tu sĩ Kim phủ thân thượng có đơn dược liệu thương thật tốt.

Liên tục mở mấy lọ, Ngụy Tác móc nhanh ra ba viên đơn dược đỏ sậm nuốt chửng rồi mở tiếp các lọ khác.

Một lúc sau, gã kiểm tra xong xuôi, khóe môi hiện lên nụ cười cay đắng.

Hiện tại không rõ nên nói là may mắn hay bất hạnh, trong mấy lọ thuốc của tu sĩ Kim phủ có ba viên Hồi xuân đơn, ít nhất giữ cho thương thế của gã không ác hóa. Chỉ cần nội phủ không bị thương nặng thêm thì sẽ không còn gì lo lắng nữa.

Nhưng Hồi xuân đơn chỉ có thể giữ được mạng, trong tình huống không có linh dược khác, muốn hồi phục phải toàn lực điều tức ít nhất hai mươi ngày.

Trong hai mươi ngày, Ngụy Tác không cách nào động dụng chân nguyên quá mức, bằng không thương thế rất có khả năng lại ác hóa.

Nếu ở chỗ an toàn, dù không có linh dược, chỉ cần từ từ chữa trị là được, nhưng gã lại ở nơi hoang dã!

Quan trọng nhất, chưa biết chừng tu sĩ lợi hại của Tê Phượng thành sẽ đuổi tới.

Thực lực của Trương gia lão tổ khiến Ngụy Tác rùng mình, lão thụ thương không nặng, nếu lại gặp nhau thì chỉ mình lão cũng khiến gã khó lòng ứng phó.

Gã không còn chọn lạ, nhăn nhó rồi lấu ra nạp bảo nang đựng Phệ tâm trùng, thả nó rồi thu hết mọi thứ vào, định thử vận khí, ở lại đây liệu thương.

"À!"

Gã còn chưa nghĩ ra cách gì, tay chạm một vật thì lập tức sững sờ, nhìn ngay xuống.

Gã bóp chặt ngọc phù màu xanh pha đỏ.

Ban nãy vì nóng lòng, gã chất đống mọi thứ của tu sĩ Kim phủ, giờ không rõ vật nào của ai nữa, nhưng tấm ngọc phù này thì gã nhớ rõ, là của Kim ngũ gia Kim Thân Hiên.

Kim Thân Hiên có hai ngọc phù, trừ tấm màu xanh lẫn đỏ này còn tấm thông hành ngọc phù có thể ra vào Kim gia tổ đường.

Xem kỹ ngọc phù, Ngụy Tác phát hiện không chỉ màu sắc đặc biệt mà phía sau còn khắc hình bát tí ma sát hung hãn, phù văn này cổ kính, rõ ràng không phải vật của tu đạo giới hiện tại.

"Lão đầu, có nhận ra loại phù nào không?"

"Không rõ." Lục bào lão đầu chui khỏi Dưỡng quỷ quán, nhíu mày ngẫm ngợi, "Bất quá tựa hồ không phải pháp phù phòng ngự hoặc tiến công."

Lão cũng không nhận ra, Ngụy Tác lại thử dùng thần thức tra xét.

Lần này gã thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

Thần thức vừa vào, gã thấy trong ngọc phù có một pho bát tí ma sát khổng lồ phủ trong thanh sắc hỏa diễm vung tay gầm vang tựa hồ muốn nuốt chửng thần thức gã.

Nhưng rồi gã máy động vì, đúng lúc định thu thần thức lại thì bát tí ma sát khí thế dị thường kinh nhân lại không đuổi theo mà đứng im như đang hư trương thanh thế.

Ngụy Tác lại thận trọng dồn thần thức đến gần bát tí ma sát.

Quả nhiên, bát tí ma sát chỉ dọa nạt chứ không có uy năng hút lấy thần thức.

Mắt gã ánh lên kinh ngạc vì trên mình bát tí ma sát đầy kinh văn.

"Chân ma phong thể... Chân ma ngưng tướng..."

Thoáng sau, sắc mặt Ngụy Tác trở lên cổ quái, trên mình bát tí ma sát khổng lồ lại ghi hai môn thuật pháp.

"Lão đầu, ngươi có nghe thấy hai môn thuật pháp Chân ma phong thể, Chân ma ngưng tướng không?"

Thoáng sau, Ngụy Tác thu hồi thần thức, hỏi lục bào lão đầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Không." Lục bào lão đầu lắc đầu gọn ghẽ rồi hỏi, "Trong đó chỉ ghi lại hai môn thuật pháp?"

Ngụy Tác gật đầu, không nói thêm gì, tĩnh tâm tham ngộ hai môn thuật pháp này.

Mắt gã ánh lên, lục bào lão đầu biết gã đang lĩnh ngộ nên không nói thêm gì, lặng lẽ chờ.

Chừng một tuần hương sau, Ngụy Tác lại nhăn nhó.

Sau rốt gã cũng biết vì sao trước đây Kim Hinh Nhi thụ thương nặng như thế, đổi lại là tu sĩ khác tất đã chết, mà còn có thể giả chết giáng cho Kim Xảo Nhi đòn tất sát. Gã cũng hiểu vì cớ gì Kim bà bà tưởng đã chết chắc mà còn giữ được hơi tàn, giữ cho thần thức không tan để giao dịch với gã.

Hóa ra trong ngọc phù ghi lại môn Chân ma phong thể thuật pháp đó!

Môn Chân ma phong thể thuật này cũng đặc biệt, khiến cho tu sĩ bị thương trí mạng có thể tạm thời phong tỏa thương thế, không chỉ không chế mà còn có thể phát động đòn sau cùng!

Chả trách lúc trong tòa lầu chín tầng, Kim Thân Hiên không đề phòng, bị Thực huyết pháp đao đâm thủng một nhát, trọng thương mà còn có thể thi triển thuật pháp đào tẩu.

Rõ ràng là Kim bà bà hay Kim Hinh Nhi hoặc Kim lão ngũ đều tập môn thuật pháp này!

Kim Hinh Nhi thi triển Mộng yểm thuật gì đó đối với Kim Xảo Nhi, rõ ràng là một môn thuật pháp ghi trong ngọc phù này, trong Chân ma ngưng tướng thuật.

Chân ma ngưng tướng thuật có thể nhân lúc tu sĩ ngủ hoặc tu luyện mà hình thành các loại ảo tượng trong óc đối phương, quả âm hiểm tột bậc.

Môn thuật pháp này, đối với Ngụy Tác cũng chỉ là thêm một thuật pháp để ám toán người khác, hiện tại không hữu dụng cho lắm, nhưng Chân ma phong thể thuật có thể giải được mối nguy trước mắt.

Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào