Xuất hiện trước mắt Ngụy Tác là một ngọn núi.
Ngọn núi không cao, chỉ sáu, bảy trăm trượng nhưng xanh rờn, từ chân đến đỉnh là các loại cây cối, không một bóng người.
Quanh núi toàn là bình nguyên, các loại thực vật sinh trưởng um tùm.
"Ngụy Tác, đây..."Vu thần nữ và bọn Cơ Nhã đều không dám tin, cũng như Ngụy Tác, nhận ra có thiên địa linh khí tồn tại.
"Là truyền tống pháp trận quỷ quái gì nhỉ? Vào rồi ra làm sao."Lục bào lão đầu kêu lên muốn khóc mà không có nước mắt.
Sau lưng bọn Ngụy Tác là rừng cây, chỉ có sương trắng bao quanh như tường vây.
Trong tầm mắt không còn bạch quang và truyền tống pháp trận.
"Phù!"Ngụy Tác hít sâu một hơi, ngưng thần tra xét. Lục bào lão đầu nói là truyền tống pháp trận quỷ dị, gã vốn không để tâm, tình hình hiện thời cho thấy là truyền tống pháp trận cự ly gần. Lại ở trong Phù đồ, dù không có truyền tống pháp trận đi ra thì với gã và Linh Lung Thiên, chỉ cần cứ đi thẳng, gặp cấm chế là phá thì sẽ ra được. Hiện tại quan trọng là nơi này đầy thiên địa linh khí, có phần hơi lạ.
"Lẽ nào trong này có linh khí linh mạch như Hải Tiên thành, bạch sắc vụ khí là để cấm cố linh khí?"Thần thức trải ra, chạm vào ngọn núi và sương mờ ngoài xa, Ngụy Tác cả kinh.
Gã nhận ra đỉnh núi là dày linh khí nhất, từng tia như mưa xuân trút xuống, đến chỗ sương giăng thành tường thì không qua được. Có cảm giác như Hải Tiên thành nhưng hiển nhiên không có dấu tích tu sĩ nên không phải chốn tu luyện mà là linh viên chuyên môn dành cho cây cối sinh trưởng.
"Lẽ nào là linh dược viên của Hoang tộc? Linh khí chỉ để chăm bón các loại linh dược?"Ý nghĩ vừa lóe lên, bọn Vu thần nữ, Cơ Nhã, Hàn Vi Vi, Trưởng Tôn Tiểu Như đều kinh hô.
"Đại hoang ngân long thảo!"Ngụy Tác dồn chú ý từ thiên địa linh khí sang cây cối, tức thì mắt tròn xoe.
Cách gã chưa đầy trăm trượng, trong bụi cỏ có một nhánh màu bạc chỉ cao mấy tấc, lá trông như vả nhưng trên đỉnh là cành trông như đầu rồng, nhìn từ xa tưởng là ngân sắc tiểu long.
Theo Hoang cổ bản thảo kinh lấy được từ hoa y thanh niên được Hoang tộc truyền thừa, Đại hoang ngân long thảo có thể giải được hỏa độc của cao giai hỏa hệ yêu đơn, ngâm vào dược dịch này ba canh giờ trở lên thì hết độc, tu sĩ thậm chí có thể trực tiếp luyện hóa như linh đơn, nếu là Đại hoang ngân long thảo hai trăm năm trở lên thì đủ ngâm cho chục viên bát cấp trung giai hỏa hệ yêu đơn!
Chục viên bát cấp trung giai hỏa hệ yêu đơn quả thật cực kỳ kinh nhân.
Không phải ai cùng đạt chân tiên cảnh giới như gã, còn là song chân tiên pháp thân, chục viên trăm viên cao giai yêu đơn cũng không là gì. Nên biết phổ thông lục cấp yêu đơn luyện chế thành linh đơn đã là đạo giai linh đơn rất hữu dụng với Kim đơn tu sĩ, còn luyện từ thất cấp trung giai yêu đơn trở lên thì là tiên giai linh đơn, rất hiếm công thức để luyện, tu đạo giới trước kia gần như không có.
Tuy các lão đầu luyện đơn đều ở lại Tây Hải thành nhưng Ngụy Tác đã đưa Hoang cổ bản thảo kinh cho bọn Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi, Hàn Vi Vi xem, họ theo ánh mắt gã thấy Đại hoang ngân long thảo thì bắt đầu tìm xem, rồi liên tục kêu lên.
"Bích loa tiên quả!""Cửu tinh tiểu vụ thảo!""Huyết ngọc phục linh!""Hoang cổ ngọc trúc!""...""Không phải chứ?" Từ khi vào Phù đồ, lục bào lão đầu vốn luôn sợ hãi, chỉ mong đi ra, cũng ngẩn ngơ không định chạy nữa.
"Lão công, làm sao bây giờ?" Thông minh như Thủy Linh Nhi cũng ngẩn ra, nói ra câu mà bình thường chỉ có hai người, được gã dẫn dụ thì mới nói.
Chỉ tích tắc sau, trong trăm trượng có mười mấy loại Hoang cổ linh dược hiếm có mà bình thường tìm khắp man hoang hoang nguyên cũng chưa chắc thấy!
Rõ ràng là linh viên khi xưa của Hoang tộc!
Khác với linh viên thông thường, Hoang tộc linh viên này trồng toàn Hoang cổ thực chu mà bên ngoài không biết công dụng, đại năng vào đây trừ thấy cây cỏ đặc biệt ra thì cũng không biết công dụng, nhưng đối với bọn Ngụy Tác có Hoang cổ bản thảo kinh lại như đang vào trong rừn linh dược!
"Còn làm gì nữa, mau hái đi!" Ngụy Tác đang ngẩn ra cũng giật mình, chụp Đại hoang ngân long thảo cho vào bạch ngọc đơn bình, thủy linh nguyên khí ngưng thành nước đầy bình.
Đấy là địa bàn Hoang tộc sáu, bảy vạn năm trước, dù không còn Hoang tộc đại năng thì gã cũng không cần phải để lại cho hậu bối tu sĩ, đương nhiên dùng được thì để người cùng phe dùng đã. Lúc tại Thanh Thành khư cùng Lệ Nhược Hải, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình có phát hiện một linh viên gần như còn nguyên nhưng rồi không gian tan vỡ, đến giờ gã vẫn tiếc nuối vì không lấy được bao nhiêu là linh dược. Hiện tại Hoang tộc có nơi như thế, gã đời nào bỏ qua, thu được bao nhiêu cứ thu. Ít nhất cũng được thoải mái.
"Các vị có cao giai hỏa hệ yêu đơn không?" Gom hết Đại hoang ngân long thảo, Ngụy Tác hỏi bọn Trưởng Tôn Cảnh.
"Hữu!" Bọn Trưởng Tôn Cảnh cũng hiểu ra, mừng đến phát cuồng, cao giai yêu đơn tuy không hẳn có công thức luyện chế linh đơn, nhưng đại đa số đơn dịch có thể dùng luyện chế pháp khí, nhất là thất cấp yêu đơn trở lên thì tu sĩ lấy được là thu giữ. Họ không có ý gom nhưng vài mươi viên cao giai hỏa hệ yêu đơn thì có.
"Ngâm đi!" Ngụy Tác lấy đơn bình đựng Đại hoang ngân long thảo đưa cho bọn Trưởng Tôn Cảnh, tuy Đại hoang ngân long thảo không đặc biệt xuất chúng so với Hoang cổ thực chu trong vòng trăm trượng quanh đó, nhưng lúc đó gã quá hưng phấn.
"A! Còn kinh nhân hơn cả long trủng, đúng là không phí công! Tiểu tử, chúng ta gom hết rồi chạy." Lục bào lão đầu triệt để điên cuồng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Không chỉ quanh họ mà cả ngọn núi, và hoang nguyên gần nghìn dặm đều là Hoang cổ linh dược có trong Hoang cổ bản thảo kinh.
"Diệp đại ca, Tiểu Vi muội tử, không cần tìm, trực tiếp luyện hóa Hoang cổ linh dược!"Hoang tộc linh viên chỉ có vết nứt dưới đất, như bị chấn động kịch liệt nhưng không hề tổn hủy gì lớn, chỉ sau mười mấy tích tắc, Ngụy Tác đưa một mớ Hoang cổ linh dược cho Diệp Tiêu Chính và Diệp Cố Vi.
"Hàn Vi Vi, Linh nhi, luyện hóa linh dược đi." Chốc sau gã lại bảo Hàn Vi Vi và bọn Cơ Nhã.
Vì số lượng Hoang cổ linh dược ở đây quá kinh nhân!
Sáu, bảy phần Hoang cổ linh dược tuy phẩm giai tuy không quá kinh nhân, đối với Thần huyền tam, tứ trọng tu sĩ thì không ghê gớm lắm nhưng với tu sĩ dưới thần huyền thì cực kỳ hữu dụng, số lượng lại quá nhiều, đồng thời rất dễ luyện hóa!
Ban đầu, Ngụy Tác có là trong này có một ít linh dược có thẻ trực tiếp luyện hóa khiến những người tu vi tương đối thấp như Diệp Cố Vi tăng tiến nhưng rồi tìm kiếm thì như liên tục nhặt được đạo giai, tiên giai đơn dược, số lượng Hoang cổ linh dược khiến gã rợn tóc gáy.
Không chỉ Diệp gia huynh muội, bọn Cơ Nhã cũng sẽ được đề thăng tu vi!
Linh viên này không biết Hoang tộc tích lũy bao nhiêu năm, coi như kho từ năm xưa, không phải Hoang tộc nào cũng được sử dụng linh dược ở đây, bây giờ lại thành toàn cho bọn Ngụy Tác!
Những gì trong này còn cả linh khí linh mạch!
Ngụy Tác tuy chưa xem kỹ nhưng lượng linh khí tựa hồ hơn hẳn của Hải Tiên thành ngày trước.
Ngụy Tác hiện tại không định bỏ qua linh mạch, để bọn Cơ Nhã đột phá tu vi ở đây, có thêm thiên địa linh khí đẻ hút!
"Lưu manh đáng chết!"Trong khi gã hưng phấn đến sởn gai ốc, vừa gom vừa bảo bọn Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi luyện hóa Hoang cổ linh dược dễ sử dụng thì Hàn Vi Vi cuống lên.
"Sao hả?" Ngụy Tác nhất thời không hiểu.
"Tây tịnh lưu ly!" Cơ Nhã đỏ mặt truyền âm.
"À..." Ngụy Tác hiểu ra, Hàn Vi Vi tu luyện Tây tịnh lưu ly nên mỗi lần kim đơn đột phá thì sinh ra nhiều nguyên âm, cần song tu hóa giải.
"Cơ hội thế này tuyệt đối không được để lỡ, không thì có tội với trời." Thủy Linh Nhi cười khanh khách.
"Xa ra." Linh Lung Thiên nghiến tăng, nhìn ngọn núi nói, muốn song tu thì ra đó.
"Được, xa chút là được!" Ngụy Tác đưa hai nhánh Hoang cổ linh dược cho Hàn Vi Vi.