Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1074: Xác khô trong động phủ

Cảnh tượng trước mắt Ngụy Tác biến đổi.

Gã đang ở trên một dãy núi nhấp nhô, rộng mấy trăm dặm.

Đỉnh đầu không phải mặt nước mà là đêm đen.

Cấm chế trong động phủ của Đại Thí Thiên cực kỳ đặc biệt, trận nhãn cũng do cơ quan điều động, không hề có nguyên khí dao động nên tu sĩ càng khó phát hiện. Cấm chế này còn ánh xạ cảnh vật phía trên mặt nước xuống, trong vòng mấy trăm dặm sẽ nhìn rõ nhất cử nhất động bên ngoài.

Không kịp cảm thán cấm chế lạ lùng cực độ này, Ngụy Tác toàn lực trải thần thức, đồng thời nhìn quanh.

Tích tắc sau, mắt gã tỏ rõ nét kinh nghi bất định.

Theo tinh kim tiểu quyển Linh Lung Thiên đưa cho, động phủ của Đại Thí Thiên bố trí nhiều pháp trận dẫn tụ nguyên khí để tu luyện, cả truyền tống pháp trận cự ly trung bình và dài, có hơn trăm gian điện vũ, trồng đầy linh hoa linh mộc.

Qua trận nhãn đi vào động phủ của Đại Thí Thiên, gã đang ở trong một tiếp dẫn đài, tiếp dẫn đài có một linh quang cấm chế.

Linh Lung Thiên chỉ bảo linh quang cấm chế là một kim hoàng sắc linh quang quang tráo, chỉ Đại Thí Thiên biết cách mở, dù nó đến cũng phải dùng sức mới phá được, bất quá tu vi hiện tại của Ngụy Tác đủ để phá rồi.

Ngụy Tác đang ở trên tinh kim cổ đài hình vuông mà lam nhạt, phá tổn nghiêm trọng, vỡ thành mười mấy khối, không hề có linh quang cấm chế.

Trong động phủ mấy trăm dặm của Đại Thí Thiên toàn là vết lõm, mấy ngọn núi không lớn nhưng dựng đứng cũng đã sụp đổ.

Có nửa ngọn núi thậm chí như phi kiếm gãy cắm cách Ngụy Tác không đầy trăm trượng.

Trừ hai gian điện vũ trên một ngọn núi còn khá nguyên vẹn thì những công trình khác triệt để tổn hủy.

Mặt đất đầy bụi, có nhiều thứ lấp lánh – đều là mạt tinh thạch và ngọc thạch.

Tất cả khiến Ngụy Tác nghĩ ngay đến Bắc Mang khư.

Rõ ràng, nơi này bạo phát một trường đại chiến, còn có bao nhiêu người đấu pháp, tạm thời không thể đoán được nhưng qua dấu tích, những chỗ đất đá thông thường bị xung kích đến mức xuất hiện kết tinh, thậm chí có hoa văn như rèn thép thì uy năng tất kinh thiên động địa.

Ngụy Tác kinh nghi bất định, thần thức quét nhanh.

Trong mấy trăm dặm im lìm, không có sinh khí, thần thức quét lên hai điện vũ trên núi thì chân mày gã giật giật, nhìn chằm chằm.

Thần thức gã chạm vào điện vũ liền bắn lại, rõ ràng có cấm chế ngăn cản.

Hai điện vũ đều màu trắng bạc, một tòa là chính điện có hai tầng, tòa còn lại ở mé trái, chỉ có một tầng, từ ngoài nhìn vào thì không có cửa chính. Hai điện vũ còn nguyên này lấp lánh tinh kim quang mang, do ngân bạch sắc tinh kim chế thành.

Dừng lại rồi mắt lóe lên, Ngụy Tác như đã quyết. Vù! Vù! Lưỡng đạo Duy ngã tâm kiếm chém vào hai ngân bạch sắc điện vũ.

"Keng!"

"Keng!"

Hai ngân bạch sắc điện vũ ánh lên hỏa quang, nhưng hỏa quang tan đi, hai chỗ bị Duy ngã tâm kiếm chém trúng không có dấu vết gì.

Phát ra lưỡng đạo Duy ngã tâm kiếm, Ngụy Tác sẵn sàng bỏ chạy ngay.

Hai tòa ngân bạch sắc điện vũ lặng ngắt, trong vòng mấy trăm dặm toàn vết nứt vỡ và lồi lõm không có gì khác thường.

Hơi do dự một chốc, thân ảnh Ngụy Tác loáng lên, từ tốn lao về phía hai tòa ngân bạch sắc điện vũ.

Đi thêm mấy chục dặm, Ngụy Tác phát hiện phía trên cửa chính điện có đồng sắc ngân bạch sắc cổ văn như phù điêu, trông có vẻ là Linh tộc văn tự, không iểu ý nghĩa là gì.

Ba chữ không lớn, chừng vài thước nhưng phát ra quang mang lăng lệ, tựa hồ bị phong ấn thần uy, Ngụy Tác nhìn kỹ thì mắt hơi đau.

Ngụy Tác cẩn thận đi tiếp, đột nhiên dựng tóc gáy vì sau một ngọn núi gãy có một thân ảnh xếp bằng!

"Chát!"

Ngụy Tác cả kinh, suýt nữa thi triển Động Hư bộ pháp lướt đi, thân ảnh lóe lên cổ đồng sắc thần quang, trong thần quang có nhiều cổ tự lấp lánh, khí tức kinh nhân lan tràn.

"Không phải vật sống."

Ngụy Tác lạnh ngắt cõi lòng nhưng cố trấn định.

Tuy trước đó thân ảnh như gỗ mục, thần thức gã không phát hiện điều gì dị thường, nhưng giờ dù có khí tức lan tỏa nhưng không có nguyên khí dao động, không có khí huyết lay động.

"Khí của ta khiến pháp y phản ứng, tựa hồ nó có thể cảm ứng nguyên khí dao động, tự động hộ chủ."

Ngụy Tác nanh chóng nhận ra cổ đồng sắc thần quang do pháp y của thân ảnh phát ra, nhưng gã càng ngưng trọng, búng hỏa diễm vào thân ảnh.

Tuy chỉ thử phản ứng của pháp y nhưng khí tức dấy lên khiến gã rùng mình, dù thân ảnh còn sống hay chết thì tu vi khẳng định hơn gã.

Ngụy Tác nhìn rõ thân ảnh đó.

Đây là một cái xác khô đã triệt để tọa hóa, huyết nhục tan hết, chỉ còn lại bộ xương vàng nhạt, nhưng thần sắc Ngụy Tác không hề giãn ra.

Bộ xương tạo cảm giác tuyệt đối không quá vạn năm, tức là người này chết ở đây trong vòng một vạn năm nay, huyết nhục tuy tan hết nhưng bộ xương được hỏa quang chiếu vào thì vẫn ánh lên u quang, như thần ngọc. Tu vi và thần thông của người này thập phần bất phàm.

Sao lại có tu sĩ tọa hóa tại đây?

"Có chữ?"

Ngụy Tác nhìn kỹ khô cốt, hi vọng tìm ra manh mối người này để lại thứ gì đó, pháp y rất cổ, cổ áo cao lên, đuôi áo rất dài, không hề tổn hại, thêu cửu túc thần điểu phù văn. Pháp y này thì Ngụy Tác chưa từng nghe nói đến, tích tắc liếc qua là nhãn quang gã lóe lên kịch liệt, nền đất trước bộ xương hơi lõm xuống, như khắc chữ.

"Vù!"

Không hề dừng lại, Ngụy Tác mã thượng cẩn thận đích nhất cổ thủy linh nguyên khí nhất chấn, trùng khứ liễu na cụ khô cốt thân tiền địa hạ đích phù trần.

"Ta là Đông…"

Ba chữ xiêu vẹo xuất hiện trước mặt Ngụy Tác.

Gã nhíu mày nhìn quanh.

Ba chữ này rõ ràng là tu sĩ này muốn nói rõ thân phận, hoặc ở đây từng xảy ra việc gì, nhưng chỉ kịp để lại ba chữ thì tọa hóa. Với ba chữ này, không ai đoán ra được.

Thấy không còn dấu tích, Ngụy Tác lại phát chân nguyên, cẩn thận cởi cổ đồng sắc pháp y xuống.

Pháp y rất nặng, không hiểu luyện chế bằng gì mà ít nhất cũng mấy trăm cân, lại không chứa nạp bảo nang, trừ pháp y ra thì quanh khô cốt thậm chí một món pháp khí cũng không có.

Gã càng nhíu mày.

Nếu nạp bảo nang của tu sĩ này đã bị lấy đi thì sao vẫn còn pháp y?

Tuy hiện tại Ngụy Tác không biết pháp y này phẩm giai gì nhưng chỉ với cổ đồng sắc quang hoa khí tức thì không thể kém hơn bán tiên giai.

"Chát!"

Hít sâu một hơi, Ngụy Tác không vội đi đến hai gian ngân bạch sắc điện vũ mà vận thủy linh nguyên khí, gột sạch cát bụi trong mấy chục dặm quanh khô cốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"À!"

Ngụy Tác phát ra mấy trăm đạo hỏa quang, chiếu sáng cả khu vực này nhưng trừ dấu tích đấu pháp kinh nhân chỉ còn một vết lõm vàng nhạt lớn cỡ hạt đậu, như bị dịch thể nóng bỏng phun vào tạo thành.