Biên tập: Rosa

Vì công việc mà Phàn Nhân hơi đen đi, làn da vốn trắng nõn hiện ra màu mật ong khêu gợi, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy retro sặc sỡ, lúc ngồi trên bục cao ngoài trời vẫy tay với cô, trông như một bức tranh. 

Nghê Già đi tới, kéo ghế ra, ngồi đối diện cô ta.

Hai người đều xinh đẹp, phong cách lại khác nhau, luôn hấp dẫn ánh mắt của những vị khách xung quanh, Nghê Già đã quen bị nhìn chằm chằm từ khi còn nhỏ, không nghĩ nhiều mà đốt một điếu thuốc, đang bật lửa thì động tác hơi khựng lại, dường như cô có thể đoán được vẻ mặt của Trần Kính Sinh khi thấy cảnh này.

Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười nhẹ đến nỗi không thể nhận ra, đáy mắt nhiễm ánh sáng nhu hòa, Phàn Nhân thấy được, hứng thú hỏi: “Nghĩ đến bạn trai à?”

Nhớ tới chiếc nhẫn trên cổ cô, cô ta rũ mắt xuống, đảo qua, không có.

Nghê Già không đáp, biểu cảm nói rõ tất cả.

“Tôi lại đoán nhé?” Phàn Nhân cười rộ lên, thoải mái dựa vào ghế, chậm rì rì hỏi: “Là Trần Kính Sinh?”

“Còn chưa phải.” Nghê Già nhẹ nhàng phun khói, “Nhưng nhanh thôi.”

Thân phận không quan trọng, chỉ cần tấm lòng là được.

Phàn Nhân cứ như đã giải quyết xong tâm nguyện mà cười to hai tiếng, “Tôi biết ngay mà, hai người không thể kết thúc như vậy được.”

Nghê Già gãy tàn thuốc, cười theo.

“Thật ra kêu cô đi hỗ trợ cũng là có mục đích riêng, tôi biết nhiều người mẫu lắm, mời ai đi cũng giống nhau.”

Salad được bưng lên, Phàn Nhân cầm nĩa trộn rau cải, “Tối đó, lúc biết khách hàng là Trần Kính Sinh tôi đã nghĩ đến cô, không ngờ hai người lại rất thành công.”

Cô vốn mang theo mục đích mà trở về, tất cả mới có thể phát triển như nước chảy thành sông.

Nghê Già rất ngạc nhiên, hơi nhíu mày, “Cảm ơn.”

“Khách khí rồi.”

Phàn Nhân trộn xong salad, nhẹ nhàng đặt nĩa xuống bên cạnh, “Nói thật, hồi cấp 3, khi cô chuyển tới trường tôi đã chú ý đến cô rồi, lúc mới bắt đầu tôi không quen nhìn cô, loại cảm giác một núi không thể có hai hổ cô biết chứ, tôi luôn cảm thấy cô muốn tranh giành sự nổi bật với tôi.”

Nghê Già nói: “Tôi cũng không quen nhìn cô, lần đầu tiên trong đời tôi bị đánh, đó không phải một kỉ niệm đẹp.”

Phàn Nhân đưa hai tay ôm quyền, “Là lỗi của tôi.”

Nghê Già xua tay.

Quá khứ của cô hỗn loạn vô cùng, nhưng tốt xấu gì cũng đã đi qua, chuyện hận đến nghiến răng nghiến lợi khi đó, sau này có lẽ ngay cả nguyên nhân cũng có thể quên.

“Tôi không nhớ nhiều người ở trường trung học, chỉ có cô là tôi không thể quên được.” Phàn Nhân nói: “Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ trận đấu 800m cô thắng tôi, lần đầu tiên tôi thua mà không cáu đấy, tính hiếu thắng của tôi vốn rất mạnh.”

Nhớ lại động tác khiêu khích của mình hồi đó, bản thân Nghê Già cũng thấy vui vẻ.

“Ra xã hội rồi, mỗi ngày đều phải mang theo mặt nạ, nhiều lúc quá mệt mỏi tôi đã nghĩ, trên đời này vẫn còn người sống đúng với bản chất của họ, vì sao không phải tôi?” Phàn Nhân nhìn về phía cô, “Nghê Già, cô vẫn là chính cô.”

Nghê Già thản nhiên nói: “Tôi không tốt đẹp như cô nghĩ đâu.”

“Có lẽ đi.”

Phàn Nhân nói, “Nhưng lần này tôi thấy, cô chẳng hề thay đổi.”

Đủ yêu diễm. Đủ để kiêu ngạo.

Cho nên, sự độc lập đó, lại làm người ta hâm mộ.

***

Đêm nay Phàn Nhân rất nhiệt tình, đòi đi uống rượu, bạn cô ta mời, Nghê Già đồng ý.

Thắng địa của thuốc lá và rượu bia, nam nữ lả lướt, trong ánh đèn hoa cả mắt, một cô gái nghiêng nghiêng ngả ngả bị hai người đàn ông đưa lên tầng hai.

Khi đi ngang qua người cô, cô gái kia nhìn thấy cô, một khuôn mặt trắng bệch đột nhiên vặn vẹo lên, liều mạng trừng lớn mắt.

Cô ấy đang cầu cứu.

Phàn Nhân không phát hiện, chỉ ghé sát vào tai Nghê Già, nói: “Cô gái hồi nãy, đoán chừng là bị bỏ thuốc rồi.”

Nghê Già lập tức sững sờ, “Hả?”

Phàn Nhân không cảm thấy có gì bất thường, nhún vai, nói: “Tôi thấy nhiều rồi, câu kim chủ đó, hẹn một em ra đây, bỏ chút thuốc, đi đứng phiêu diêu thế cơ mà.”

Nghê Già phản ứng lại, khuôn mặt của cô gái vừa rồi cũng không xa lạ.

Sở Lê.

Sao cô ta có thể ở đây?

Chơi trò đồi bại sao? Không giống, xem ra cô ta bị hại.

Cái gọi là phong thuỷ thay phiên, chuyện từng xảy ra với cô nay đã chuyển lên trên người Sở Lê, mà Nghê Già tin, Sở Lê không có dũng khí, cũng không thể toàn thân thoát ra.

Cô có thể không giúp cô ta, có thể coi thường cô ta, cũng có thể mượn chuyện này nói xấu cô ta, giống như năm đó Sở Lê làm với cô.

Không có đấu tranh tư tưởng, Nghê Già mượn cớ đi toilet, sau đó rời khỏi, trên tầng hai đều là phòng bao, hành lang quanh co phức tạp, ngọn đèn u ám, không phân biệt được phòng nào là phòng nào.

Nghê Già lôi kéo một nam phục vụ đang đi qua, nũng nịu hỏi: “Anh ơi, vừa nãy anh có nhìn thấy hai nam một nữ đi vào phòng bao nào không?”

Nam phục vụ nhìn cô: “Hai nam một nữ?”

“Dạ, một cô gái mặc quần trắng, cô ấy uống say, em tới đón cô ấy, em ở phía sau gọi hồi lâu cô ấy cũng không nghe, không theo kịp nên không biết họ đi vào phòng nào.”

Mỹ nữ nhờ vả luôn có hiệu quả rất rõ, thái độ của Nghê Già rất thành khẩn, suýt nữa là dán lên người nam phục vụ, dáng vẻ yêu kiều nóng lòng muốn đưa ‘khuê mật’ đi cũng xuất hiện.

Nam phục vụ hưởng thụ tiếng “anh” kia của cô, không chút suy nghĩ, chỉ ra sau rồi nói, “Chắc là phòng V12, em qua xem thử đi.”

Nghê Già vỗ vỗ vai hắn, “Em đi nhé, bye bye.”

Nam phục vụ vừa đi, Nghê Già vội vàng đếm số phòng trong hành lang, đếm tới 12, cửa phòng bao không đóng, tiếng người nói chuyện bên trong đều có thể nghe được.

“Trần Kính Sinh chơi tôi, tôi liền chơi cô, mấy năm nay thằng oát con đó ngông cuồng cực kì, Trương Việt tôi kinh doanh nhiều năm như vậy, luôn hòa hòa thuận thuận với mọi người, không ngờ lại bị thằng nhóc hơn 20 tuổi đầu uy hiếp! Chưa ra ngoài nghe ngóng xem tiếng tăm của tôi ra sao ư? Còn dám xúc phạm người có quyền có thế như tôi.”

Trương Việt?

Tên này nghe rất quen, Tống Chương đã nói qua, đây không phải là lão Trương tổng bụng bự luôn thích quấy rối cô sao?

Cách mà lão già này bảo vệ danh dự thật sự là vừa ngu xuẩn vừa quê mùa. 

Giọng của Sở Lê đã trở nên yếu ớt, nhưng tiếng khóc nức nở lại rất rõ ràng, “Vô dụng thôi, tôi không phải bạn gái của anh ấy…”

“Ai chẳng biết những cô bạn gái bên ngoài của hắn chỉ để ngụy trang? Nhưng mà cô gái hắn kim ốc tàng kiều, lớn lên cũng không đẹp mấy.” Giọng nói của Trương Việt trở nên đáng khinh, “Chẳng lẽ công phu trên giường tốt?”

“Trương tổng, Trương tổng, tôi xin anh đừng làm vậy, đừng mà, anh và Trần Kính Sinh còn phải hợp tác, Trương tổng…”

“Ôi, kinh doanh là thế, từ lâu, ân ân oán oán và bí mật đã nhiều đến nỗi không đếm được, còn không thường nể mặt nhau cơ mà? Tôi sẽ không làm gì cô đâu, cô chỉ cần phối hợp với mấy người bạn của tôi là được, tôi sẽ chụp đẹp một chút rồi gửi cho Trần tổng xem.”

“Đừng!Đừng! Đừng xé đồ của tôi!”

Sở Lê bắt đầu kêu la thảm thiết, rất nhanh liền biến thành tiếng ô ô, trong miệng bị người nhét đồ vào.

Nghê Già quay phim lại, tự gửi vào Wechat của mình, cô không báo cảnh sát, địa vị bây giờ của Trương Việt, quan hệ thần thông quảng đại, đi vào cũng có thể đi ra.

Cô gửi tin nhắn cho Trần Kính Sinh, báo cáo vị trí rõ ràng, sau đó giơ di động lên, mở app máy ảnh ra, dựa vào cửa mà chụp hình.

Hình ảnh quả thật ghê tởm, mấy tên đàn ông vây quanh Sở Lê áo quần xộc xệch, Trương Việt ngồi trên sofa, trong tay còn ôm một cô gái tóc xoăn.

Nghê Già đột nhiên xuất hiện, người ở bên trong đều rất sửng sốt, mà Sở Lê lên tiếng khóc lớn: “Cứu tôi! Nghê Già! Cứu tôi với!”

Trương Việt nhận ra cô, cười ra tiếng: “Tôi cứ tưởng là ai cơ, sao lại là Nghê tiểu thư nha? Hôm nay không đi làm à?”

Nói xong, hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Nghê Già, “Đều là người quen, có gì hay mà chụp?”

Vừa nói vừa lôi Nghê Già vào phòng, đoạt lấy di động của cô.

Nghê Già phản ứng cực nhanh, đưa tay ra sau, lui ra một bước lớn né tránh hắn, “Trương tổng, đàn ông không bắt nạt phụ nữ, anh hãy biết điều một chút.”

Trương Việt ưỡn thẳng cái bụng bự, giang hai tay ra, vẻ mặt vô tội, cười, “Tôi bắt nạt cô sao?”

“Tôi nói cô ấy.” Nghê Già chỉ vào người đang nằm trên giường, “Đó là bạn tôi.”

“Tôi thật sự không biết chuyện này.” Trương Việt làm ra dáng vẻ hối hận, “Sớm biết là bạn cô, tôi nhất định sẽ nể mặt cô.”

Nghê Già mặt không biểu cảm nhìn hắn.

Một gương mặt đầy dầu nhờn, lớp mỡ mập mạp chồng chất lên cơ thể, mái tóc ngập ngập khả nguy [1], khí chất cáo già lộ rất rõ.

[1] một thành ngữ TQ chỉ một sự nguy hiểm, sắp bị lật đổ hoặc diệt vong. (Baidu)

Trương Việt ôm lấy vai cô, cười tủm tỉm nói: “Vậy cô xem, cô muốn làm bạn với tôi, hay  muốn đồng cam cộng khổ với người bạn này của cô?”

Hắn uy hiếp cô sao?

Nghê Già cười lạnh: “Rảnh rỗi như vậy, chi bằng lo cho chính mình trước đi.”

Trương Việt: “Tôi thế nào?”

“Trần Kính Sinh sắp đến rồi.” Nghê Già nheo mắt, giọng điệu lạnh lùng:

“Nếu anh thật sự có bản lĩnh, có thể nhẫn nại chờ ở đây, chờ xem anh ấy có dám xúc phạm người có quyền có thế như anh không?”

***

Lúc Trần Kính Sinh phá cửa vào, vừa nhìn thấy Trương Việt khoác tay lên vai Nghê Già, sắc mặt đột nhiên biến đổi, Tống Chương còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Trần Kính Sinh đã xông lên, đấm thật mạnh vào mặt Trương Việt, cả người hắn trực tiếp ngã xuống đất.

“Lần thứ hai ông đây cảnh cáo mày, tránh xa người phụ nữ của tao ra!”

Trương Việt bị đánh cho mặt mày nở hoa, trong phút chốc máu mũi đã chảy đầy mặt, đau đến nhe răng trợn mắt.

Trần Kính Sinh còn muốn nhào đến đánh, Nghê Già đã ngăn cơn tức giận của anh lại, bắt lấy nắm đấm của anh, đặt sau eo mình, sau đó đưa tay nâng mặt anh lên, kiễng chân, liên tục gọi:

“Trần Kính Sinh, nhìn em, Trần Kính Sinh.”

Trong hỗn loạn, cô ép anh đối diện với cô, đôi mắt đỏ hoe của anh nhìn thẳng cô, dần dần khôi phục bình tĩnh, hơi thở phập phồng và kịch liệt cũng trở nên dịu đi.

Nghê Già nói: “Em không sao, anh yên tâm.”

Trần Kính Sinh nhìn cô chằm chằm, ghim chặt cô vào trong mắt, gằn từng chữ: “Không có lần sau.”