CHƯƠNG 11: KHÔNG CÒN HÔ HẤP RỒI

Editor: Luna Huang

Mạnh Thanh Hoan nghe hồi bẩm của ngự y không khỏi kinh ngạc, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Nàng đầu tiên nghĩ đến chính là, ngự y này có lẽ là người của Dạ Quân Ly!

Nàng chính âm thầm thở dài một hơi, ai ngờ nghe Dạ Đình Giang nói: “Trẫm lo lắng sẽ có chẩn lầm, nên trẫm mang hết người đang làm ở thái y viện đến. Các ngươi tiến đến, mỗi người vì Hiên vương thỉnh mạch, trẫm cần vững tin Hiên vương có mạnh khỏe hay không?”

Mạnh Thanh Hoan âm thầm bảo hỏng, mặc dù Dạ Quân Ly có bản lãnh đi nữa cũng không có thể biến cả thái y viện đều thành người của hắn chứ?

“Phụ hoàng, xem ra người thực sự là sợ hãi, là lỗi của nhi thần, để người lo lắng. Cũng được, để các thái y đều tiến đến, chỉ cần có thể an lòng của phụ hoàng, nhi thần liền tâm mãn ý túc rồi.” Dạ Quân Ly thản thản đãng đãng ngồi ở ghế trên, đưa tay đặt lên bàn nhỏ bên cạnh.

Chỉ chốc lát, thái y lục tục tiến đến từng người bắt mạch, kết luận cũng đều là đại đồng tiểu dị. Đợi toàn bộ thái y thỉnh qua mạch, Dạ Quân Ly mới đứng lên, cười hỏi Dạ Đình Giang: “Phụ hoàng, như vậy ngươi đã yên tâm chưa? Nhi thần được trời phù hộ, thực sự đã vô sự rồi.” Dạ Đình Giang lão lệ tung hoành nắm tay của Dạ Quân Ly không ngừng gật đầu: “Hảo, hảo, ngày mai trẫm muốn đế tông miếu tế tổ, dĩ tạ tổ tiên để hài nhi của ta mông phúc trọng sinh. Phổ An giám đêm qua cũng đã thượng biểu, nói hỏa long ở bắc, chính là hiện ra đại cát, điềm lành giáng thế ân phúc xã tắc. Quả nhiên, chính như Phổ An giám dự đoán vậy, nhi tử của ta tử mà phục sinh.”

Hắn lau lau lệ khóe mắt, lại hỏi: “Nghe nói thiên kim Mạnh gia trẫm ban cho ngươi minh hôn cũng sống lại, có thể có việc này?”

Dạ Quân Ly gật đầu trả lời: “Vâng, Mạnh cô nương cũng là thượng thiên phù hộ, cùng nhi thần một lượt hoàn dương. Chỉ là bị chút kinh hách, lúc này còn hôn mê. Phụ hoàng nếu cho chúng ta minh, vậy nàng liền là Vương phi của ta.”

Vọng Thư Uyển

Dạ Đình Giang nhíu nhíu mày trầm giọng nói: “Nhưng nàng dù sao chỉ là một tiểu thư thứ xuất, lúc đầu ban minh hôn cho các ngươi cũng là bất đắc dĩ. Ngươi giữ lại nàng làm thiếp thì có thể, chính phi trăm triệu lần không được.” Hắn không đợi Dạ Quân Ly phản bác, vội hỏi: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, gần đây cũng không cần quá lao lực, trước điều dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng nhất.”

“Nhi thần tuân chỉ.” Dạ Quân Ly khẽ gật đầu, long tay áo thi lễ.

Dạ Đình Giang vỗ vỗ vai hắn, liền nghe tiếng nói to lớn bén nhọn của thái giám: “Thánh thượng khởi giá hồi cung.”

“Cung tiễn phụ hoàng.” Dạ Quân Ly đứng ở trước cửa đưa mắt nhìn đoàn người Dạ Đình Giang ra nội viện, hắn mới xoay người đi vào bên trong phòng, chỉ là mới đi mấy bước, liền ngã quỵ ở trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

“Vương gia.” Thanh âm kinh hoảng của Lăng Túc để Mạnh Thanh Hoan đột nhiên ngồi dậy, nàng vội vội vàng vàng nhấc chăn lên chân trần xuống giường.

Trường Lan cũng vội vã tới rồi, hắn đỡ Dạ Quân Ly sờ sờ mạch đập của hắn, lại tham hô hấp của hắn, sắc mặt hắn chợt biến đổi, sửng sốt chỉ chốc lát mới đột nhiên ngẩng đầu hỏi Mạnh Thanh Hoan: “Ngươi có thể cứu hắn có đúng hay không? Hắn không có hô hấp…”

Mạnh Thanh Hoan lấy làm kinh hãi, linh quang trong óc nàng một đường vội vội vàng vàng nói: “Đỡ hắn lên giường.”

Lăng Túc đỡ Dạ Quân Ly lên giường, Mạnh Thanh Hoan xoay người nhìn hai người bọn họ nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài.”

Lăng Túc có chút bận tâm, trái lại Trường Lan đưa tay kéo cánh tay của hắn ra ngoài, cửa phòng đóng lại, trong phòng thần kỳ an tĩnh.

Mạnh Thanh Hoan đưa tay tiến tới mũi của Dạ Quân Ly, quả nhiên không có hô hấp.

Nhớ tới lần đầu tiên bọn họ phát sinh chuyện trong quan tài, Mạnh Thanh Hoan nắm chặt khối ngọc bội kia, sau đó cúi người ghé vào trên người của Dạ Quân Ly, quả nhiên thân thể của nàng vừa tiếp xúc với Dạ Quân Ly, liền lại cảm thấy một lực lượng quen thuộc vây quanh bọn họ.

Nàng nhìn nam nhân không có hô hấp nhịp tim trước mắt, hắn lớn lên đẹp mắt như vậy, nếu là chết thật sự là quá đáng tiếc.

Nàng bất chấp, từ từ nhắm hai mắt đem môi của mình xẹt tới, cảm giác băng lành lạnh trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.