Thốn Mang

Chương 117: Phế vật lợi dụng

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Trong phòng khách.

Chỗ ở của Vương Thông có vẻ rất cổ xưa, toàn là ghế gỗ, bàn gỗ, trên tường còn treo mấy bức tranh sơn thuỷ. Mấy bức tranh sơn thuỷ này tựa hồ là tác phẩm của danh gia, bức nào chất lượng cũng đều rất tốt. Nếu cẩn thận chú ý thì có thể phát hiện phần lạc khoản (1) của những bức tranh sơn thuỷ này đều là chữ của bản thân Vương Thông.

Lúc này Lý Dương và Vương Thông đang ngồi hai bên bàn gỗ, ngồi đối mắt với nhau, trên bàn có để mấy món ăn Trung Quốc cùng mấy bình rượu cất mà tuổi tương đối lớn, cả phòng khách chỉ có hai người bọn họ.

- Sư điệt à, ta từ nhỏ lớn lên trong Tinh Cực Tông, vẫn là có thói quen với không gian sống như vậy, đối với những thứ hiện đại hoá vẫn không quen được.

Vương Thông nhìn xung quanh một vòng, không khỏi cười mà giải thích.

Lý Dương gật đầu tỏ vẻ hiểu.

- Sư điệt, ngươi cũng uống một chút thứ này cùng với ta, đây là bản thân ta lúc xưa sau khi tiến vào trần thế đắc ý thu thập, bình thường ta cũng không nỡ lấy ra.

Vương Thông đem một bình mỹ tửu thuần hương (2) đặt trước mặt Lý Dương.

Lý Dương tuỳ ý uống một bát mỹ tửu làm Vương Thông cũng sửng sốt, bởi vì lão uống rượu cũng chỉ một chén nhỏ từ từ uống. Loại người như Lý Dương một bát lớn rồi lại một bát lớn như vậy mà tiếp tục, uống một hơi đã nửa bình, ở đâu ra nhiều mỹ tửu như vậy đủ để uống đây?

- Sư điệt, ngươi…

Lý Dương sửng sốt, liền đó hiểu ra rồi giải thích:

- Sư bá, xin lỗi, con uống rượu đều là từng ngụm từng ngụm lớn. Nếu cứ một chén rồi một chén thì con thật là không quen, hy vọng sư bá thứ lỗi.

Vương Thông cười cười, gật đầu:

- Ngươi cứ tuỳ ý đi, mấy bình "lão tửu" (3) này sư bá ta còn lấy ra được.

- Sư bá, lần này con đến là vì một chuyện tương đối quan trọng!

Uống xong hai ngụm, Lý Dương cuối cùng bắt đầu nói ra mục đích lần này tới.

Vương Thông cũng hiểu Lý Dương lần này đến nhất định không phải đơn giản là uống rượu mà thôi.

- Nói! Có chuyện gì? Sư bá nhất định sẽ giúp con giải quyết!

Vương Thông nói luôn, một lão già không có con cái như ông, hơn nữa ông từ nhỏ lại được gia gia (4) của Lý Dương là đương kim Đại Tông Chủ của Tinh Cực Tông Huyễn Quang chân nhân nuôi lớn nên ông sớm đã coi Huyễn Quang chân nhân như là phụ thân của mình, coi phụ thân của Lý Dương là huynh đệ. Đối với Lý Dương, hắn giống như đứa con của ông vậy.

Lý Dương gật đầu nói:

- Tin chắc rằng sư bá cũng đã biết chuyện ở trong nước của con, chuyện đó con sẽ không thuật lại.

Lý Dương hiểu, với thế lực của Vương Thông đương nhiên có thể dễ dàng biết được chuyện phát sinh trong quá khứ của mình. Lúc này trên mặt Lý Dương như mặt giếng tĩnh lặng, tựa hồ chuyện đó đối với hắn không có ảnh hưởng gì. Nhưng người ngoài làm sao biết được nỗi đau xé lòng lúc này của Lý Dương. Mỗi lần nghĩ đến Tuyết bị bức phải tự sát, hắn lại thống khổ đến tim co thắt lại.

Vương Thông gật đầu thầm cảm thông (5) rồi nói tiếp:

- Sư bá biết, hiện tại con sống trên cái thế giới này chủ yếu là muốn mau chóng độ kiếp rồi đến Quỷ giới tìm Tuyết. Nhưng muốn đạt đến Độ Kiếp cảnh giới thì cần phải có thời gian rất dài. Trong khoảng thời gian dài như vậy, con chủ yếu là tính toán kế hoạch trả thù, mục tiêu là diệt tập đoàn Thánh Lâm của hắn. Diệt được Lâm thị gia tộc, chỉ có như vậy con mới có thể để bản thân yên tâm được.

- Với lực lượng của sư bá người, con đích xác có thể dễ dàng diệt được gia tộc của chúng. Nhưng tính khí của con tin rằng sư bá cũng hiểu, con muốn báo thù chính là nhất định phải dựa vào thực lực của mình.

Vương Thông đương nhiên hiểu, tính cách của Lý Dương cùng với sư đệ của ông là Lý Phong Du giống hệt nhau, thậm chí Lý Dương còn cố chấp hơn. Mọi người thường nói thời gian sẽ khiến tình cảm trở nên nhạt, sẽ xoa dịu mọi vết thương. Nhưng thời gian đã trôi đi khá lâu mà Lý Dương suy nghĩ về Tuyết thì một chút cũng không giảm, vẫn nồng nàn và sâu như vậy.

Lý Dương nói xong lại tiếp tục rót rượu ra bát, sau đó một hơi uống cạn rồi nói:

- Sở dĩ… Con lúc trước đến New York… Con vì muốn đối phó với tập đoàn Thánh Lâm nên thấy phải có một chi địa hạ thế lực hậu thuẫn nên ngắm trúng địa hạ quyền đàn. Chỉ vì… địa hạ quyền đàn có một điều pháp quy vừa khéo có thể để con lợi dụng. Đây cũng là nguyên nhân chân chính khiến con có tự tin để thu dụng những cao thủ địa quyền đàn.

Trên mặt Lý Dương có một nụ cười.

Vương Thông ngạc nhiên một trận:

- Pháp quy? Lẽ nào pháp quy của địa hạ quyền đàn có chỗ sơ hở?

Vương Thông không thể tin được, pháp quy địa hạ quyền đàn đã thực thi mấy chục năm lại có sơ hở.

Lý Dương cười nói:

- Đúng vậy, địa hạ quyền đàn có một quy tắc "Phàm là người thi đấu mười trận võ đài đỉnh cấp có thể khiêu chiến Ma Vương, thi đấu chiến thắng thì có thể thành tân Ma Vương, thi đấu thất bại thì có thể rời khỏi địa hạ quyền đàn."

Vương Thông gật đầu, đúng là có quy tắc này.

Đây cũng là rất bình thường, "thi đấu chiến thắng thành tân Ma Vương", điều này đương không có vấn đề gì. Còn "thất bại thì có thể rời khỏi địa hạ quyền đàn" điều này tựa hồ không có sơ hở. Dù sau chiến bại gần như đều là tử vong, thỉnh thoảng có một hai người tàn phế suốt đời, đương nhiên để bọn họ rời khỏi là không có vấn đề.

- Thi đấu thất bại thì có thể rời khỏi địa hạ quyền đàn! Sư bá! Xin hỏi… địa hạ quyền đàn trong ba năm có mấy người có thể an toàn rời khỏi địa hạ quyền đàn?

Lý Dương hỏi ngược lại Vương Thông, muốn rời khỏi địa hạ quyền đàn chỉ có hai biện pháp: Một là, cùng Ma Vương khiêu chiến, nếu thất bại thì có thể rời khỏi. Hai là, tại võ đài đỉnh cấp lăn lộn ba năm, sau ba năm có thể rời khỏi. Nhưng mà tại võ đài đỉnh cấp của địa hạ quyền đàn sống quá ba năm, trình độ khó khăn vượt xa sự tưởng tượng của người thường.

Vương Thông gật đầu nói:

- Ừm! Đích xác, địa hạ quyền đàn tỷ lệ tử vong cực cao, trong ba năm có thể rời khỏi địa hạ quyền đàn cũng chỉ có một hai người.

Lý Dương hỏi tiếp:

- Vậy những kẻ an toàn rời khỏi địa hạ quyền đàn có mấy người là thất bại cho Ma Vương, sau đó rời khỏi địa hạ quyền đàn đây?

Vương Thông lắc đầu cười nói:

- Cùng Ma Vương thi đấu rồi chiến bại? Ha ha… những kẻ thất bại hầu như đều là chết ngay tại trận, cũng từng có cá biệt bị trọng thượng tàn tật, sau này sinh hoạt hàng ngày cũng thành vấn đề, có thể chiến bại mà an toàn, khoẻ mạnh rời khỏi địa hạ quyền đàn cho đến nay còn chưa có ai.

Trên mặt Lý Dương nhất thời có vẻ tươi cười:

- Chính là vậy, lúc xưa kế hoạch của con là trước tiên thành Ma Vương, sau đó âm thầm cùng một số quyền thủ đỉnh cấp tiến hành bí mật hiệp nghị, khi thi đấu con sẽ để bọn họ chỉ bị thương nhẹ, bọn họ rời khỏi địa hạ quyền đàn thì tất phải phục vụ cho con. Khi hiệp nghị, con sẽ hướng đến bọn họ thi triển năng lượng hùng mạnh kinh khủng của con để bọn họ không có chút lòng cầu may nào nữa… Đương nhiên con cũng sẽ cho họ những chỗ lợi, ví như tu luyện nội công! Thậm chí con còn sẽ lưu trong thân thể bọn họ ấn kí để bọn họ không dám thoát ly sự khống chế của con…

Muốn có pháp môn khống chế người khác, Ma vương Hạng Vũ đến từ ma giới chính là biết rất nhiều.

- Con không tin rằng, con có thể khiến bọn họ rời khỏi địa hạ quyền đàn, còn có thể cho bọn họ học nội công, bọn họ còn có thể cự tuyệt được con sao?

Lý Dương đối với kế hoạch lúc xưa của mình vẫn là tương đối hài lòng.

Vương Thông nghe xong gật đầu:

- Không sai, một bên là gậy, một bên là táo đỏ, con dùng thực lực hùng mạnh của mình chấn nhiếp bọn họ, sau đó lại dùng nội công cùng với lưu ấn kí trong linh hồn… Bọn họ tưởng phản kháng cũng không dám. Đích xác là không tệ, nhưng lúc xưa khi lên kế hoạch, con không lo rằng lúc đánh nhau giả bị phát hiện, sau đó bị Thanh bang truy sát sao?

Lý Dương không đế ý nói:

- Hừ hừ, sư bá lẽ nào quên mất người sau lưng con sao? Con lại lo lắng bị truy sát sao?

Vương Thông nhất thời nghĩ đến nhân vật khủng bố sau lưng Lý Dương… sát thủ "Tử Đạn". Lúc này Vương Thông cũng đang hoài nghi, cái bóng người bên cạnh "dòng xoáy năng lượng" ngày đó có phải là sát thủ "Tử Đạn" không!

- Ừm! Cũng đúng, có sát thủ "Tử Đạn" chống lưng, con đích xác là không cần lo lắng bị truy sát. Huống chi ta xem thực lực hiện tại của con, chỉ có cao thủ Nguyên Anh kỳ qua đây mới có thể cùng con đụng độ được.

Vương Thông mỉm cười nói.

Lý Dương lắc đầu cười nói:

- Bất quá, kế hoạch trong quá khứ không còn hữu dụng nữa rồi, lúc xưa con làm sao có thể tưởng được con sẽ có sư bá, mà sư bá lại là Thanh bang thái thượng trưởng lão, còn con cũng thành Thanh bang khách khanh trưởng lão. Hiện tại Mafia Mỹ đã tàn tạ, cả địa hạ quyền đàn đã hoàn toàn do Thanh bang khống chế, chuyện của con lại càng dễ giải quyết.

Nói đến đó, Lý Dương muốn rót rượu, nhưng phát hiện bình rượu đã trống không.

- Đây, đây...! Sư bá còn có mấy bình.

Vương Thông lập tức chuẩn bị lấy một bình rượu qua, Lý Dương vội vàng xua tay ngăn cản nói:

- Không cần, không cần! Sư bá, con đối với uống rượu không tính là tinh thông, dù rượu ngon con cũng không biết thưởng thức. Để con uống rượu trắng của con, vừa tiện nghi vừa thoải mái!

Lý Dương nói rồi, liền từ trong người lấy ra bình rượu trắng nhỏ.

- Sư điệt, đây… rượu trắng này con mang theo bên người à?

Vương Thông có vẻ rất kinh ngạc, một bình rượu trắng, đáng gì mà thích thú vậy?

Vương Thông thực không biết, lúc xưa Lý Dương sống một năm ở căn cứ Khoa học Nghiên cứu Sinh mệnh, ngoài việc huấn luyện thì toàn uống rượu trắng. Mặc dù lúc xưa hắn chỉ muốn uống rượu tiêu sầu, quên đi nhớ nhung. Nhưng mà sau khi uống, sự nhớ nhung của Lý Dương đối với Tuyết càng tăng. Trong một năm đó, Lý Dương chìm trong men rượu và nhung nhớ, có thể rượu trắng và suy nghĩ nhớ nhung trong lòng hắn đối với Tuyết đã dung hợp lại rồi.

- Ực ực…

Lý Dương ngửa đầu uống hơn phân nửa, cười lên sướng khoái:

- Ha ha, vẫn là rượu trắng thích hợp với con, uống vào ngực nóng bừng, vừa rồi mỹ tửu của sư bá thực là không mãnh liệt bằng!

Vương Thông nhất thời ngạc nhiên, liền đem bình mỹ tửu lâu năm bên cạnh bàn thu về bên mình. Đưa mỹ tửu thế này cho một kẻ không biết uống rượu thực đúng là lãng phí.

- Lãng phí à, lãng phí à…! Vừa rồi một bình mỹ tửu gần hai trăm năm bị ngươi uống như vậy. Hừ hừ... ! Tiểu tử ngươi sau này đừng nghĩ tại chỗ ta mà lấy một chén rượu!

Vương Thông rõ ràng rất đau lòng, những mỹ tửu đó đều là bảo bối của ông.

- Tốt, chúng ta nói chính sự.

Lý Dương bỏ bình rượu xuống, hướng đến Vương Thông nói.

Vương Thông cũng thu liễm tâm tư, không cùng Lý Dương đùa giỡn nữa.

- Con muốn Thanh bang làm một việc… Phàm là quyền thủ tại võ đài đỉnh cấp thi đấu được mười trận thì có thể trực tiếp rời khỏi địa hạ quyền đàn, trở thành thủ hạ của con. Đương nhiên, Thanh bang có thể nói uyển chuyển một chút!

Lý Dương mỉm cười nói.

Vương Thông liền nhíu mày, đây không phải là đem người của địa hạ quyền đàn trực tiếp đưa cho Lý Dương sao? Mặc dù Thanh bang không để tâm mấy người này, nhưng mà đỉnh cấp quyền thủ lại là một bộ phận tối quan trọng của địa hạ quyền đàn.

- Sư bá không cần lo lắng, địa hạ quyền đàn hoạt động căn bản sẽ không có vấn đề gì. Con hỏi sư bá nhé, một đỉnh cấp quyền thủ tại võ đài đỉnh cấp có thể kiên trì được bao lâu?

Lý Dương sớm đã nghĩ thông hết thảy mọi tình huống.

Vương Thông nói:

- Đỉnh cấp quyền thủ tương đối kém thì khả năng trận đầu tiên là đã bị giết, đỉnh cấp quyền thủ thông thường có thể miễn cưỡng kiên trì được một năm, tương đối lợi hại có thể kiên trì hơn một năm đến hai năm, nhưng mà có thể kiên trì ba năm, gần như tìm không thấy.

- Vậy không phải là được rồi sao? Những kẻ con cần chính là đỉnh cấp quyền thủ kiên trì quá một năm. Cho dù con không đem bọn họ đi thì có lẽ mấy tháng sau bọn họ cũng bị giết chết trên võ đài, con chỉ là lợi dụng phế vật mà thôi.

Lý Dương nói rất là thản nhiên.

Lợi dụng phế vật… Lợi dụng phế vật! Ha ha…! Sư điệt, con thật là…

Vương Thông cười lớn lên, ông nghe xong lời của Lý Dương cũng hiểu ra.

Đỉnh cấp quyền thủ tại địa hạ quyền đàn thường không có khả năng kiên trì thời gian dài, đỉnh cấp quyền thủ kiên trì được một năm nói không chừng lúc nào thi đấu cũng có thể chết. Lý Dương chỉ là muốn những quyền thủ đó rời khỏi địa hạ quyền đàn mà thôi, về phần những đỉnh cấp quyền thủ vừa mới tiến vào võ đài đỉnh cấp, Lý Dương cũng không muốn. Như vậy căn bản sẽ không quấy rầy đến công tác vận hành của địa hạ quyền đàn.

- Tốt, chuyện này ta có thể làm chủ, không phải chỉ là một cái địa hạ quyền đàn sao, chuyện nhỏ…

Vương Thông ha ha cười nói. Đích xác, hiện tại Thanh bang tài mạnh thế lớn, địa hạ quyền đàn chỉ là một trong số đại lượng sản nghiệp mà thôi. Huống chi Lý Dương chỉ là đem đám quyền thủ sắp tử vong mang đi, chỉ là "lợi dụng phế vật" mà thôi!

Quang trọng nhất là… Lý Dương hắn là sư điệt của Vương Thông.

- Phải rồi, chuyện này rốt cuộc làm sao tuyên bố? Lẽ nào ta trực tiếp để bọn chúng đến làm thủ hạ cho con, vậy có hơi quá…

Vương Thông nhận thấy chuyện này tốt xấu gì cũng phải nói quang minh chính đại một chút.

Lý Dương lập tức cười nói:

- Cái đó dễ dàng thôi, Thanh bang có thể tuyên bố thế này "bổn bang thành lập một công ty vệ sĩ, phàm là tại võ đài đỉnh cấp thi đấu trên mười trận thì có thể trực tiếp rời khỏi địa hạ quyền đàn để trở thành vệ sĩ của công ty đó! Hiện đặc biệt mời Ma vương Mộc Dịch làm tổng giáo quan của công ty vệ sĩ này, sau này mọi chuyện đều do Mộc Dịch tổng giáo quan quản lý."

Lý Dương nhìn Vương Thông đang ngạc nhiên, mỉm cười nói:

- Sư bá, như vậy không phải được sao?

Vương Thông nhất thời cười mắng:

- Hỗn tiểu từ này, đầu óc thật là không tệ, ừm, thuyết pháp như thế đích xác là có thể.

Đột nhiên, Vương Thông thu lại vẻ tươi cười, thấp giọng hỏi:

- Sư điệt! Ta hỏi con, lần đó phía dưới sông Hudson, bóng người ở bên cạnh dòng chảy năng lượng có phải là… sát thủ Tử Đạn không?

Vương Thông trong lòng vẫn luôn hoài nghi nên ông thập phần muốn xác thực. Dù sao nếu như là một nhân vật khác, vậy sẽ đại biểu cho chuyện có một siêu cấp cao thủ khác đã đến New York rồi, sách lược ứng đối của Thanh bang cũng cần phải cải biến.

Lý Dương cười thần bí, liền đó nói ngay:

- Phải!

Vương Thông nhất thời nở nụ cười, rất là hào phóng nói:

- Sư điệt! Có được điểm này thì ta có thể đem cả địa hạ quyền đàn tặng con. Có lẽ Thanh bang trên dưới bao gồm mấy lão già ẩn thế cũng sẽ không phản đối. Huống chi con chỉ là "lợi dụng phế vật" mà thôi.

Lý Dương nở nụ cười!

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Dương vừa mới từ trong phòng tắm tẩy rửa đi ra, đột nhiên… "Buzz…" Di động của Lý Dương bỗng rung lên.

- Uy, tôi là Mộc Dịch ! Cái gì? Tối nay tám giờ, tại Lucky Hotel? A, nhanh như vậy đã thành công rồi!

Lý Dương ngẩn ra, trong điện thoại chính là Lý Thạc đang đắc ý thông tri cho Lý Dương, để Lý Dương tám giờ tối nay đến Lucky Hotel, chuẩn bị ký hợp đồng, từ đó nhận lấy tập đoàn Tuyết Lan.

--

1. Các bức tranh "sơn thủy" hay "thủy mặc" đa phần đều có chữ được viết luôn vào bức tranh, kết hợp với các hình vẽ tạo bố cục đặc thù. Những nội dung của "chữ" này thường bao gồm: Tên tranh; Một đoạn văn hay câu thơ miêu tả tinh thần của tranh; Chữ ký hoặc tên tác giả - vandai79

2. Rượu có hương thơm tinh thuần – vandai79

3. Ý nói rượu lâu năm – vandai79

4. Ông

5. Nguyên văn bản dịch là "thầm than" nhưng tớ sửa cho nó hợp văn cảnh hơn – vandai79