Hôm sau chính là buổi triển lãm thiết kế cá nhân của Bùi Hàm Duệ.

Tần Diệc từ sớm đã đến điểm tổ chức, trang phục, phụ kiện đều đã được đưa tới hậu trường. Bùi Hàm Duệ đang cẩn thận làm công tác kiểm tra cuối cùng, mỗi một bộ quần áo, từ vải dệt đến may vá đều là chế tác tinh xảo, không chút nào qua loa. Đặc biệt là bộ chủ đề của Tần Diệc, chỉ riêng lúc thiết kế thì kiểu dáng và chi tiết cũng đã sửa không biết bao nhiêu lần.

Hóa trang xong, cẩn thận gỡ túi chống bụi khỏi móc treo quần áo, Tần Diệc cầm móc treo đi vào phòng thay đồ. Đây là một bộ tây trang thuần trắng, áo sơ mi bên trong màu phấn hồng, có vẻ họa bát mà không mất phần ưu nhã, quần rộng hơn tây trang bình thường nhiều. Cả bộ quần áo đều làm bằng chất liệu cao cấp nhất từ Italia, cảm xúc mềm mại đến mức khiến hắn sờ thôi đã thích không muốn buông tay.

Tần Diệc xoay người trước gương, chỉnh tóc, sau đó nhịn không được mà huýt sáo với chính mình trong gương.

Ra mắt được ba năm, hắn đã đi qua không ít buổi diễn, số lần làm mẫu chính cũng không ít. Số nhẫn hàng hắn tham gia catwalk nhiều đến mức hắn sơm phải thân kinh bách chiến mới đúng, vậy mà hắn lại cảm thấy hơi khẩn trương.

…….Đây là lần đầu Tần Diệc làm người mẫu chính trong triển lãm của Bùi Hàm Duệ. Hắn nhớ tới nhà nghệ thuật theo chủ nghĩa mà chỉ thừa ra một cọng chỉ thôi cũng không chịu đựng nổi kia, hắn lại nhịn không được mà kiểm tra từ đầu đến chân một lần.

Nếu làm xuất hiện chút tì vết nào trong buổi diễn của Bùi Hàm Duệ, Tần Diệc sẽ theo bản năng cảm giác mình đang phạm tội.

Quần áo ok, giày ok, còn caravat….

Caravat màu bạc vân chéo, chơi chặt hơn caravat bình thường một chút. Tần Diệc buộc đi buộc lại vẫn cảm thấy không ổn. Bỗng nhiên hắn nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên từ phía sau: “Để anh làm cho.”

Bùi Hàm Duệ vô thanh vô tức đứng sau nhỉn cười nhìn hắn một lúc lâu. Sau đó anh nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tần Diệc, tháo caravat trên cổ hắn ra rồi buộc lại.

“Dạy em bao nhiêu lần rồi, vậy mà em vẫn không biết cách đeo caravat cho đẹp…”

Động tác của Bùi Hàm Duệ rất chậm, ánh mắt chuyên chú mà ôn hòa. Ngón tay thon dài của anh sửa sang lại nút thắt caravat, chỉnh nhẹ nếp uốn trên áo. Ngẩng lên thì thấy Tần Diệc đang nhìn mình chằm chằm rồi ngẩn người, anh không khỏi nhướn mày hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Tần Diệc ngẩng phắt đầu lên, như không có việc gì nói: “Caravat cái gì…. Dù sao cũng có anh thắt cho em rồi.”

Bùi Hàm Duệ ngẩn người, thản nhiên nhếch khóe môi nói: “Em đang ám chỉ cái gì sao?”

Tần Diệc quay đầu: “Chuẩn bị bắt đầu rồi….. nhà thiết kế lớn!”

Bùi Hàm Duệ hôn hôn hai má hắn: “Mùng 6 tháng sau còn có một buổi ra mắt bộ sưu tập thu đông của NL do anh chủ trì, còn muốn anh thắt caravat cho em không?”

Tần Diệc cười tủm tỉm nói: “Anh đang mời em làm mẫu chính sao?”

“Vậy em có nể mặt không?”

Tần Diệc hôn chụt lên má anh nói: “Muốn còn không được.”

Trong phòng biểu diễn, khách mời đông như dệt, là nơi các ngôi sao tập hợp. Có không ít các ngôi sao cùng các ông trùm trong giới tới cổ động, phóng viên truyền thông càng là đếm không xuể, còn có cả những nhà thiết kế hâm mộ mà tới. Mỗi vị khách may mắn được tham dự sự kiện này, ai cũng đều rất chú ý tới trang phục mà mình mặc. Nếu không xét đến bộ sưu tập được công bố, quần áo mà những nhân vật nổi tiếng này mặc trên người cũng đủ để mở một buổi triển lãm hàng hiệu, nếu mặc đồ lung tung đến đây thì đúng là xấu hổ không dám gặp ai.

Bùi Hàm Duệ vừa xuất hiện đã bị một đám người vây quanh, các phóng viên người trước nối người sau, một vấn đề tiếp một vấn đề. Bùi Hàm Duệ thong dong, bình tĩnh trả lời từng người một.

Trong chốc lát, ngọn đèn trong hội trường dần dần tối lại, tất cả mọi ánh mắt đều không hẹn mà cùng tập trung về sân khấu ở trung tâm. Nhạc nền chậm rãi vang lên, chỉ trong chớp mắt đã đưa người xem và cánh truyền thông vào một không gian thời trang đầy mỹ cảm.

Tần Diệc mặc một bộ vest trắng dẫn đầu đi lên, một tay hắn cắm trong túi quần, bước đi trầm ổn mà tiêu sái. Khoảng cách giữa từng bước đi chính xác như đo lường. Hắn đi từng bước lên sân khấu, bước đi, thần thái đều cực kỳ phong độ, truyền đạt ý niệm thiết kế của Bùi Hàm Duệ tới từng người xem: Có gan mặc vest trắng, nếu không phải tên hề thì chính là người đàn ông tự tin.

Tại dáng xong, Tần Diệc quay người trở lại, những người mẫu nam đằng sau cũng đồng loạt xuất hiện. Dọc theo đường đi, ngoại trừ ánh đèn flash và tiếng bàn tuận, hắn để ý tới còn có vài tiếng hô quái dị, có lẽ là mình nghĩ nhiều. Tần Diệc không để ý nữa mà tập trung vào bước đi của mình, đến khi những người mẫu sau đi được một nửa, mà hắn sắp xuống khỏi sàn diễn, những âm thanh không hài hòa kia mới triệt để bùng phát:

“Mấy bộ đồ này chẳng phải giống y đúc mấy bộ đồ trong buổi triển lãm cá nhân của Ngu Phạm tiên sinh hay sao!”

“Quả nhiên là vậy, ngay từ bộ đầu tiên đã thấy quen mắt rồi, còn nghĩ là bộ đó hơi giống thôi, không nghĩ tới mấy bộ sau đó cũng không khác gì của Ngu Phạm tiên sinh, chẳng qua trình tự xuất hiện không giống thôi!”

“Bùi tiên sinh, xin hỏi anh đã xem qua buổi triển lãm bộ sưu tập của Ngu Phạm tiên sinh chưa? Phiền anh giải thích đang có chuyện gì xảy ra được không!”

“Bùi tiên sinh, không lẽ buổi triển lãm thiết kế cá nhân của anh là sao chép của Ngu Phạm tiên sinh hay sao? Mời anh trả lời trực tiếp!”

“Bùi tiên sinh…..”

Chuyện gì vậy?

Sao chép? Bùi Hàm Duệ sao chép Ngu Phạm?

Nghe rõ hoài nghi và chất vấn của người xem và phóng viên, ban đầu Tần Diệc cảm thấy vô cùng đáng cười, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cảm giác khiếp sợ bốc lên cùng với một cỗ lửa giận. Có lẽ là có kẻ gậy chuyện, nhưng nếu nhiều người như vậy khẳng định thì chắc chắn không phải bịa đặt, kẻ nào gan lớn bằng trời dám hãm hại Bùi Hàm Duệ?

Nhưng loại chuyện sao chép ý tưởng đối với nhà thiết kế đúng là tai ương ngập đầu.

Âm nhạc còn đang tiếp tục, những người mẫu với phong cách chuyên nghiệp vẫn ung dung đi trên sàn diễn. Nhưng những người xem đã sớm nổ tung, căn bản chẳng ai để ý những người sau nữa.

Vị trí đứng của Bùi Hàm Duệ giờ đây đứng đầy phóng viên, chẳng qua truy phủng và lấy lòng giờ đây đã biến thành nghi ngờ bén nhọn và công kích.

Khách mời ở đây không ai không phải người có thân phận, địa vị. Ánh mắt họ đều tụ lại trên người Bùi Hàm Duệ, có kinh hãi, có phẫn nộ, có hồ nghi, có đồng tình, có sung sướng khi người gặp họa.

Tuy rằng danh khí của Ngu Phạm kém xa Bùi Hàm Duệ, nhưng với tuổi đời của lão, cũng coi như có chút uy vọng trong giới thiết kế trong nước. Lần triển lãm lần này của lão là lần duy nhất trong năm năm trở lại đây. Tuy rằng người đến cổ vũ không nhiều, cũng không nhận được quá nhiều sự chú ý, thế nhưng trong số người đến xem triển lãm hôm nay, những người đã xem qua cũng không ít.

Huống chi những thiết kế kia quả thật rất đẹp, làm cho người ta ấn tượng khắc sâu. Cho nên những ai đã xem qua hầu như đều nhận thấy không thích hợp, lén trò chuyện với nhau một hồi, ngày càng có nhiều người gia nhập đội quân hoài nghi. Thậm chí có người cầm ra ảnh chụp trên triển lảm của Ngu Phạm, so sánh tại chỗ.

Kết quả…. Giống nhau như đúc!

Kết quả so sánh vừa có, những người biết chuyện càng đứng ngồi không yên, thi nhau phát động ngôn ngữ công kích Bùi Hàm Duệ, càng nhiều người lại thờ ơ lạnh nhạt, đợi đương sự trả lời.

So với các phóng viên đang kích động, Bùi Hàm Duệ có vẻ khá trấn định mà lãnh đạm. Anh vẫn đứng thẳng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mỗi một phóng viên muốn dùng bẫy ngôn từ với anh, chậm rãi mở miệng nói: “Bởi vì rất bận rộn với triển lãm cá nhân, tôi chưa hề xem triển lãm của Ngu tiên sinh. Nhưng tôi trịnh trọng xác định với các vị ở đây rằng, mỗi một thiết kế ở đây đều do tôi tự tay thiết kế, tuyệt đối không sao chép của bất cứ ai….”

Không đợi anh nói xong, liền có phóng viên nhịn không được cắt ngang: “Vậy với những đồ giống y đúc thiết kế của Ngu tiên sinh thì anh định giải thích thế nào? Buổi triển lãm của Ngu tiên sinh diễn ra trước anh.”

“Hơn nữa,” Bùi Hàm Duệ hơi dừng lại, ánh mắt sắc bén như đao nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của vị phóng viên kia, người kia không khỏi rùng mình lùi lại. Bùi Hàm Duệ không để ý đến anh ta, thản nhiên nói tiếp: “Nếu có người bụng dạ khó lường phỉ báng danh dự của tôi, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng.”

Cuối cùng buổi triển lãm cá nhân của Bùi Hàm Duệ tại một mảnh nghi ngờ bị dừng lại. Từ khi làm nghề tới nay, đã tổ chức không biết bao nhiêu triển lãm, thì đây là thất bại thảm thống nhất mà anh gặp phải.

Ngày hôm sau, thông tin về hiềm nghi sao chép thiết kế của “nhà thiết kế thiên tài”, “học trò cưng của Đại sư Der – truyền kỳ của NL” giống như lốc xoáy bùng lên trong giới. Các báo, tạp chí lớn nhỏ đều có tin này. Tiêu đề càng gây sock càng tốt, còn có cả ảnh chụp chi tiết đối lập.

Văn phòng tổng giám đốc.

“Lấy hết tất cả mọi hình ảnh từ camera theo dõi xung quanh văn phòng ra cho tôi!”

Sau mặt bàn gỗ rộng rãi, Bùi Hàm Duệ mặt trầm như nước ngồi trong ghế da, mày nhăn tít lại, mười ngón tay đan vào nhau không tự chủ mà siết chặt.

Cô thư ký gật đầu xác nhận, vừa định ra ngoài thì bị Bùi Hàm Duệ gọi lại: “Cô đi làm lại? Thế cái cô họ An làm thay cô đợt trước đâu?”

Cô thư ký mới nghỉ sinh xong nên hơi mập ra, cô sửng sốt một chút, chú ý sắc mặt của Bùi Hàm Duệ, cẩn thận nói: “Anh hỏi An Ngọc phải không? Hình như cô ấy mới từ chức, đi vội lắm, ngay cả lương tháng này và tiền thưởng cũng không cần…..”

Mấy ngày nay, vì buổi triển lãm, anh bận bù cả đầu. Hôm đó bị quát cho một trận, An Ngọc gân như không dám mò vào văn phòng, Bùi Hàm Duệ sau đó cũng không chú ý một cô thư ký bé tẹo xin nghỉ. Nhưng đến giờ phát sinh chuyện như vậy, trong lòng Bùi Hàm Duệ chợt lạnh, làm gì có chuyện trùng hợp như thế…..

Xem xong camera theo dõi, khi An Ngọc dùng máy hủy tài liệu, động tác của cô ta có chút không bình thường, đáng tiếc là từ mày ghi hình không thể nhìn rõ được nội dung trên giấy.

Đoạn video kia bị Bùi Hàm Duệ nhìn kỹ vài lần, càng xem sắc mặt anh càng trầm đến đáng sợ, khóe môi không tự chủ được mà hạ xuống. Trầm tư một lát, anh cầm điện thoại gọi cho Trương Khả Minh.

“Alo Bùi thiếu, chuyện kia tôi có nghe qua. Tên Ngu Phạm kia là cố ý trả thù anh vì vụ anh bóc hắn nhận hối lộ đúng không? Loại thủ đoạn này đúng là…..”

Bùi Hàm Duệ cười lạnh một tiếng, nặng nề nói: “Lần này là tôi quá sơ ý, không ngờ bị lão ta chui chỗ trống. Trương nhị, anh quen biết đủ các thể loại thành phần, giúp tôi điều tra một cô gái tên là An Ngọc. Thời gian trước cô ta là thư ký của tôi, hiện tại đột nhiên biến mất. Tôi nghi ngờ cô ta trộm thiết kế của tôi bán cho Ngu Phạm, hoặc là Ngu Phạm sai cô ta. Tóm lại chuyện này cô ta không thoát được quan hệ.”

Trương Khả Minh bất đắc sĩ thở dài: “Điều tra cô ta không khó, vấn đề là có tìm được hay không còn khó nói. Lần này đúng là phiền toái lớn, cái tên Ngu Phạm kia mở triển lãm trước anh là chuyện ván đã đóng thuyền, chuyện bị trộm bản thiết kế anh lại không cầm ra chứng cứ xác thực. Tên họ Ngu kia dám mở triển lãm, chứng tỏ hắn đã tạo lại hết bản thiết kế. Trừ phi cô gái kia chính miệng thừa nhận, nếu không anh có nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được, đây chính là điều tối kỵ của nghề thiết kế. Vốn đã có biết bao nhiều người thèm thuồng vị trí của anh, một khi bị gắn tội danh đó, tuyệt đối không thiếu kẻ bỏ đá xuống giếng, chỉ sợ sau này anh rất khó đặt chân tại giới thiết kế……”

“Anh nói tôi đều biết, nhưng mà,” Bùi Hàm Duệ nhéo nhéo mi tâm, ánh mắt như điện, lạnh giọng nói: “Chỉ bằng như vậy mà muốn vặn ngã tôi ư, không dễ vậy đâu….”

Cùng lúc đó, Tần Diệc vừa vặn nhận được điện thoại của Serre Geraint.

“Alo, Serre, có chuyện gì vậy?” Tần Diệc mới đọc tin về Bùi Hàm Duệ, ngồi bệt dưới đất, đang có một bụng túc không biết xả vào đâu, âm thanh trong điện thoại cũng buồn bã ỉu xìu.

Ngược lại, tâm tình của Serre lại có vẻ cực kỳ tốt, cũng không chú ý tới Tần Diệc không thích hợp, cao hứng phấn chấn nói: “Tần thân ái, tôi có một tin tức cực kỳ tốt nói cho cậu. Chuẩn bị sẵn sàng chưa, đừng quá kích động nhé.”

“Tin gì tốt?” Tần Diệc đang lo lắng cho Bùi Hàm Duệ, có lệ lên tiếng.

“Haha, tôi vừa nhận đười lời mời của nam trang Cola đối với cậu. Đúng rồi đấy, chính là cola, thương hiệu nam trang nổi tiếng thế giới, so sánh với nó, Pria của Mỹ chỉ là nhãn hiệu nông thôn, vào đúng tuần lễ thời trang quốc tế tại Milan vào tháng sau luôn. Nhóc con, sợ ngây người rồi sao? Hahaha, tôi cũng vui muốn chết, có thể đi đến tuần lễ thời trang ở Milan, đứa ngốc cũng biết nó có ý nghĩa gì.”

Tần Diệc sửng sốt mất nửa phút mới phản ứng lại, cũng không biết do tin vui đến quá đột nhiên, hay chuyện của Bùi Hàm Duệ khiến hắn phiền muộn. Tần Diệc nhất thời cũng không quá kích động, miễn cưỡng cười cười, hỏi: “Lúc nào tháng sau?”

“Tuần đầu tiên.”

Tuần đầu?

Tần Diệc ngẩn ra, nếu hắn nhớ không lầm, đó chẳng phải thời điểm Bùi Hàm Duệ ra mắt bộ sưu tập thu đông tại NL sao?