Chỉ trong 1 tháng ngắn ngủi, nam trang Pria và K xã đã hợp tác chụp một loạt ảnh quảng cáo. Vào đầu đông thì những bức ảnh đó đã xuất hiện trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, tủ kính tiệm thời trang, cột mốc nhà ga, bến tàu điện ngầm, tạp trí, internet, thang máy cao ốc văn phòng…. bất tri bất giác thấm đẫm vào sinh hoạt hằng ngày của mỗi người. Đến khi người tiêu dùng kịp để ý thì phát hiện ra họ có thể thấy cùng một gương mặt Châu Á ở rất nhiều nơi.

Tuy rằng chẳng biết tên người mẫu là ai nhưng nhìnrất quen, khuôn mặt đó, khung cảnh đó, cả độ cao đó nữa, nó khiến cho người ta vừa nhìn đã khó quên.

Những người bình thường còn có ấn tượng mạnh với Tần Diệc, huống chi là giới thời trang vốn đã mẫn cảm với quảng cáo và người mẫu. Ban đầu là những người đi tìm kiếm ngôi sao, những nhà chế tác và các công ty đào tạo người mẫu bắt đầu tìm hiểu về cậu người mẫu Châu Á này, thử xem có thể thu dưới trướng mình được hay không.

Sau đó, dưới sự thao túng âm thầm của Serre, các diễn đàn internet, báo chí, truyền thông bắt đầu đào móc chủ đề về người mẫu nam Châu Á này.

Sau khi đã được quan tâm tới một mức độ nhất định, K xã lại ở sau lưng đốt nóng thêm một phen. Họ đưa Tần Diệc lên trang bìa tập san quý của tạp chí Kari thuộc hàng top trong giới thời trang, Tần Diệc trở thành một trong những người mẫu Châu Á hiếm hoi được lên bìa tạp chí này trong suốt mười năm nay. Một người Châu Á trước đó được lên bìa tạp chí này là người mẫu nữ Liễu Bội Cầm từng đạt giải quán quân cuộc thi siêu mẫu thế giời.

Ngay cả tiểu công chúa nhà họ Bách được sủng ái vô cùng thì dưới sự tiến cử của Bách Hàn cũng chỉ được lên bìa tạp chí tháng mà thôi.

Nếu không phải người có thực lực thì sẽ không được lên trang bìa tập san quý của tạp chí này.

Cùng thời gian đó, quảng cáo mà Tần Diệc và Bách Vi hợp tác cũng bắt đầu được phát lên, trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện nhiều nhất trên truyền thông. Ngoài ra, trước đó Tần Diệc có chụp quảng cáo cho một vài nhãn hàng hạng hai, hạng ba cũng bắt đầu được đưa ra quảng cáo.

Nếu nói về may mắn, tuy rằng Tần Diệc vẫn kém người được gọi là “gái hư” Liễu Bội Cầm kia, nhưng qua lần này, người mới như Tần Diệc cũng đã xé ra một góc của thời trang nước Mỹ, vững vàng chiếm một khu vực nhỏ nhoi.

Hắn bắt đầu gặp vận may. Ngoại trừ những người thường xuyên hợp tác như John, nhà họ Bách, Tần Diệc bắt đầu lọt vào tầm nhìn của các nhà thiết kế thuộc các nhãn hiệu lớn và các thương hiệu quảng cáo.

Chưa đầy một tuần, dưới sự dẫn mối của Serre và Kỷ Hàng Phong, Tần Diệc thử vai thành công, thuận lợi ký hợp đồng với hai nhãn hiệu nổi tiếng, đó là xe hơi và đồng hồ hàng hiệu, những nhãn hiệu ưu ái mẫu nam nhất.

Trong nhất thời, điều này khiến cho vô số mẫu nam ghen tị, bởi vì hai nhãn hiệu này không chỉ mang đến tiếng tăm và địa vị cho người mẫu, mà còn có thù lao kếch xù các nhãn hiệu khác khó có thể với đến.

Khi Tần Diệc và Kỷ Hàng Phong nhìn thù lao viết trên hợp đồng, hai người có thể nói là chấn động. Tần Diệc còn đỡ, Kỷ Hàng Phong thiếu chút nữa cười không khép được miệng.

Không nói khoa trương chút nào, nếu cộng thù lao của hai hợp đồng này lại có thể so sánh với lợi nhuận một quý của công ty cũ T&D của Tần Diệc. Đương nhiên, đây là còn chưa trừ thuế.

Ở nước ngoài, người mẫu là nghề có thu nhập cực cao, nhưng thuế cũng cao kinh người. Khó trách đám người mẫu trong nước chỉ thích lao ra nước ngoài, đáng tiếc số lượng thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay. Năm đó, Thẩm Thư Đàm ở trong nước chính là số 1 số 2, nhưng đến Paris vài năm cũng vẫn phải xám xịt chạy về.

Sung sướng cầm hợp đồng nhìn mấy lần, Kỷ Hàng Phong vỗ bả vai Tần Diệc, cười tủm tỉm nói đùa: “Nếu cứ được thu nhập như thế này, nhiều nhất là hai, ba năm, chỉ tính tiền thu nhập cá nhân của chú mày tích lại cũng đủ để mở công ty người mẫu trong nước, đến lúc đó anh mày làm công cho chú mày, thế nào?”

Tần Diệc còn chưa nói chuyện, Serre quái dị nhìn anh: “Tuy rằng người mẫu sau này đều phải đổi nghề, nhưng sao cậu không khuyên cậu ta tiến quân vào đóng phim hoặc giới giải trí? Hoặc là thiết kế trang phục cũng được, người mẫu mở công ty đào tạo đâu có nhiều.”

Tần Diệc lắc lắc đầu, giải thích: “Ở Trung Quốc, địa vị xã hội của người mẫu khá thấp, nhà thiết kế cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Ngôi sao điện ảnh thì tốt hơn một chút, nhưng cho dù phí quảng cáo của anh còn cao hơn tiêu thụ một năm của công ty thì trong quan niệm của mọi người, con hát vẫn chỉ là con hát.”

Serre nhún vai: “…… Không hiểu. Nhưng bây giờ cậu còn trẻ, sự nghiệp đang đi lên, suy xét đến sau này còn hơi sớm, ít nhất cậu còn làm được 8 năm nữa.”

“A, đúng vậy.” Tần Diệc gật đầu, nhấc áo khoác đứng dậy: “Không nói nữa, lần trước kế hoạch quảng cáo nam trang Pria ở Trung Quốc còn vài vấn đề, tôi còn phải tới chỗ Bách Hàn một chuyến, đi trước đây.”

“Ừ, cuối tuần này có bữa tiệc đấy, đừng đến muộn nhé, Tần thân ái.”

Tạm biệt Serre, Tần Diệc và Kỷ Hàng Phong vội vàng chạy tới phòng làm việc của Bách Hàn.

Bởi vì vấn đề lịch chiếu, loạt quảng cáo này quay rất gấp. Vào hai ngày bận rộn nhất, Tần Diệc và các nhân viên công tác đành ở lại phòng làm việc của Bách Hàn. May mà hôm nay đã đến lúc kết thúc, nếu còn phải ở lại ăn mì tôm, Tần Diệc sẽ phát điên mất.

Hai hôm trước Bùi Hàm Duệ về nước, hình như là hôm nay quay lại.

Tuy rằng phòng làm việc của Bách Hàn không đơn sơ, nhưng nó cũng chẳng phải nơi để ở lại, buổi tối ngủ rất không thoải mái. Người duy nhất vui vẻ chắc có lẽ là Bách Vi vì được ở cùng một căn phòng với nam thần.

Đại bộ phận thời gian, Tần Diệc và Bách Hàn chen trước bàn máy tính thảo luận vài vấn đề về màn ảnh, Bách Vi sẽ vụng trộm trốn ở một bên rình coi. Nếu có nhân viên nào không biết ý tới quấy rầy hai người sẽ bị Bách Vi lườm cho phải lùi lại.

Sau lần chụp ảnh bể bơi trên trời, Bách Vi bắt đầu thường xuyên chú ý Tần Diệc và anh trai nhà mình.

Một bên là nam thần cô sùng bái, một bên là anh trai thân yêu, nếu hai người này có thể ở cùng nhau, vừa đẹp lại vừa đăng đối. Mà quan trọng nhất, hai người đều là những người đàn ông mà Bách Vi yêu quý. Nếu bọn họ thành đôi, vậy sẽ không khiến một bà chị dâu tương lai nào đó được hưởng lợi, lại vừa có thể tức chết cái tên Bùi Hàm Duệ đáng ghét kia, Bách Vi cảm thấy không thể tuyệt vời hơn được nữa!

Cũng không biết vì sao, từ lúc có suy nghĩ này, Bách Vi nghĩ sao cũng thấy chuyện này là chính xác. Cho dù chỉ là ngồi bàn bạc công việc, Bách Vi cũng có thể tự tưởng tượng thành liếc mắt đưa tình, cả phòng làm việc đều nổi lên bong bóng hồng phấn.

Bách Vi biết Tần Diệc là gay, giờ chỉ có ý tưởng của anh trai cô là không rõ thôi. Vì thế, bạn học Bách Vi tuân thủ nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, rốt cuộc nhịn không được đi thăm dò anh trai mình.

“Anh.” Bách Vi bưng cà phên nóng tới bàn làm việc của Bách Hàn, người kia vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, chỉ gật đầu.

“Ừm…… Quảng cáo quay xong rồi, bây giờ em đi được chứ hả?” Lời dạo đầu của Bách Vi khá cứng ngắc, nhưng lực chú ý của Bách Hàn cũng không ở đó, chỉ gật đầu như cũ.

Bách Vi nuốt nước miếng, cẩn thận nói: “Tần Diệc…. cũng biểu hiện không tồi đúng không?”

Gật đầu.

Bách Vi có chút hưng phấn: “Quả nhiên, em biết mà, ngay cả người nghiêm khắc như anh cũng nói vậy……. Kỳ thật anh cũng rất thưởng thức Tần Diệc đúng không? Lần đó ở Châu Phi hình như gặp phải chuyện gì nguy hiểm đúng không? Tuy rằng anh không nói nhiều với em, nhưng em cũng biết đôi chút. Còn nữa, bình thường anh đều tỏ ra lạnh như băng với người khác, ngay cả em anh cũng mắng, thế nhưng em chưa từng thấy anh mắng Tần Diệc đâu.”

Gật đầu, gật đầu rồi lại gật đầu.

Bách Vi nhất thời kích động, cẩn thận nói ra mục đích cuối cùng: “Vậy……. nhiều năm nay em chưa từng thấy anh hẹn hò hay có bạn gái. Ừm, có phải anh có chút…thích Tần Diệc đúng không?”

Cô chờ mong  lại khẩn trương nhìn Bách Hàn, tuy rằng người kia chưa từng ngẩng đầu nhìn cô, nhưng rốt cuộc gã cũng……. gật gật đầu!

Quả nhiên!! Bách Vi gào thét trong lòng, hưng phấn ném lại một câu “em hiểu rồi” sau đó nhanh chóng chuồn đi.

“…….. Bách, đây chính là số lượng tiêu thụ tập san quý và nguyệt san hai tuần qua, còn cả tình hình các bên khác nộp lên, chờ tôi lấy số liệu sẽ gọi cho anh.”

“Ừm.” Bách Hàn theo bản năng gật đầu, chọn ra mấy tấm ảnh chụp rồi mới chú ý tới ly cà phê nóng trên bàn.

Gã bưng lên nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày, hình như khi nãy tiểu Vi tới đây nói gì đó?

Thôi, chắc chẳng phải chuyện gì quan trọng.

Nghĩ như vậy, Bách Hàn hoàn toàn không để ý, tiếp tục làm việc.

Chỉ chớp mắt đã đến cuối tuần.

Serre thuê một gian hội trường, thay Tần Diệc làm một bữa tiệc ăn mừng nhỏ, chúc mừng mấy quảng cáo gần đây đều thành công. Đồng thời cũng mời John, anh em nhà họ Bách cùng với vài người nổi tiếng trong giới có hứng thú với Tần Diệc tới để tạo mối quan hệ, khai thác mạng lưới và con đường hợp tác.

Hội trường bữa tiệc được tổ chức thanh lịch mà xa hoa, tính bảo mật cao. Khách khứa tuy không nhiều nhưng đại bộ phận là người quen, mạng lưới quan hệ sau lưng đều khổng lồ. Tần Diệc mặc một bộ tây trang màu đen, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khái mà tự tin, hắn đi quanh khu hội trường chào hỏi khách khứa.

Cũng là tiệc mừng nhưng so với những lần trước tham gia, cả địa vị, danh tiếng, hình tượng và khí chất của Tần Diệc đều thay đổi quá nhiều, lại càng không cần nói đến trình độ, địa vị của khách mời và hội trường, hoàn toàn không thể so sánh.

So với việc bị tùy tiện lôi ra đại diện cho công ty, nay Tần Diệc đã chân chính đứng dưới ngọn đèn sáng, trở thành tâm điểm của mọi người, cho dù là đối diện với lời ca ngợi hay chửi rủa, hắn vẫn luôn bình tĩnh, thành thạo.

Tửu lượng của Tần Diệc không tốt, nhưng cho dù hắn uống nhiều cũng không lên chối từ, vì vậy rất thiệt thòi. Cả một đêm, Kỷ Hàng Phong uống thay hắn không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hai người đều say mèm, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Bách Vi lo lắng đưa hai người họ về nhà sẽ chẳng ai chăm sóc nên năm nỉ Bách Hàn đưa hai người họ về nhà họ Bách,

Nghĩ rằng không biết Bùi Hàm Duệ đã quay lại chưa, dù sao ở lại một đêm cũng chẳng có gì, Bách Hàn bèn thuận theo ý em gái, đưa hai con ma men vào nhà mình.

Đồng hồ đã chỉ 11 giờ.

Căn phòng tối đen, bên ngoài chỉ có mấy cái đèn đường tản ra chút ánh sáng mỏng manh.

Bùi Hàm Duệ ngồi máy bay cả ngày, vội vàng trở lại, vừa vào cửa thì thấy Toro đang ngủ, trong nhà không có người khác. Anh nhanh chóng cởi áo khoác, ngậm thuốc trong miệng, còn chưa ngồi ấm chỗ đã lao vào bếp.

Lần này về nước, anh đã bỏ thời gian học tập với đầu bếp nhà mình có lẽ tay nghề đã tốt hơn nhiều. Nhưng chờ đến đêm, đồ ăn trên bàn đều lạnh mà vẫn không thấy Tần Diệc về.

Toro ăn no, nhìn sắc mặt chủ nhân có chút không tốt thì nằm sấp bên chân Bùi Hàm Duệ cọ cọ.

Không biết bao nhiêu lần nghe thông báo không liên lạc được trong máy, Bùi Hàm Duệ buông điện thoại, nhéo nhéo mi tâm. Anh không để ý đến Toro, khuôn mặt sau làn khói thuốc đầy mệt mỏi và sầu lo.

Khi đồng hồ trên tường chỉ đến số 11, Bùi Hàm Duệ rốt cuộc ngồi không yên. Anh cũng chẳng biết Tần Diệc đi đâu, chỉ đành đến nhà họ Bách hỏi một chút