Người này…. chẳng phải là Bùi Hàm Duệ hay sao?

Bách Vi cảm thấy kinh ngạc, rồi cô lại nhớ tới những chuyện mới xảy đến với Tần Diệc, còn cả những tin tức có liên quan tới Bùi Hàm Duệ cô cũng đã xem qua………. Rõ ràng đang hẹn hò với Tần Diệc còn không thừa nhận, lại còn cặp kè với người mẫu nữ khác…. Người này quả nhiên không phải loại tốt đẹp gì!

Nghĩ đến đây, cảm nhận của Bách Vi đối với Bùi Hàm Duệ hạ xuống âm điểm. Cô không quan tâm sau những tin tức báo chí đó có bao nhiêu thị phi, khúc chiết, dù sao thì khiến Tần Diệc bị tổn thương là không được!

Tên khốn này bây giờ còn dám xuất hiện ở đây, còn dám đến dây dưa Tần Diệc. Bách Vi càng nghĩ càng giận, nghiến răng ken két, không cam tâm lườm lại Bùi Hàm Duệ, hai tay cũng siết chặt lại, giống như một con mèo gặp phải kẻ địch, xù lông lên đầy cảnh giác.

Chú ý tới ánh mắt khác thường và đầy địch ý của Bách Vi, Tần Diệc hơi nghiêng đầu. Chẳng biết từ khi nào Bùi Hàm Duệ đã đứng sau hắn, đặt tay lên vai, ghé sát vào tai hắn, trầm giọng thì thầm: “Chúc mừng em, anh vẫn quan sát em từ bên dưới, em làm rất tuyệt………. Đến lúc ăn tối rồi, nghe nói gần đây có một nhà hàng có món gà không tồi, cùng nhau đi ăn nhé?”

Âm thanh trầm thấp kia như rượu ủ lâu năm, vừa dịu dàng lại mạnh mẽ bay vào trong tai, khiến cho người nghe có cảm giác tê dại từ đầu đến chân, cuối cùng nhẹ nhàng cào lên đầu trái tim đầy say mê.

Tần Diệc vẫn biết thanh tuyến của người này dễ nghe đến mức nào. Trước khi hẹn hò, lúc liên hệ hắn cũng không thích dùng tin nhắn mà gọi thẳng cũng chỉ bởi thích nghe âm thanh của anh, thích nghe giọng điệu dịu dàng, chiều chuộng của anh.

Bùi Hàm Duệ chỉ lơ đãng cũng có đầy đủ lực sát thương, huống chi là cố tình. Anh hiểu rõ Tần Diệc như lòng bàn tay, cũng vô cùng hiểu rõ làm thế nào mới phát huy tối đa sức quyến rũ của mình, cho dù Tần Diệc cố gắng kiên định thì cũng nhịn không được cảm giác như mọi chuyện đã trở lại giống trước kia.

Nhưng cũng chỉ như thế.

Tần Diệc như không có việc gì gỡ tay anh ra, nhẹ nhàng từ chối: “Em không có hứng thú, có lẽ anh có thể thử tìm người khác đi cùng.”

Hắn từ chối khiến Bùi Hàm Duệ có chút thất vọng, nhưng anh vẫn đứng đấy, cố gắng nói: “Trước khi đi anh đã nhờ đầu bếp nhà mình viết ra một quyển sổ tay dạy nấu ăn chứa kinh nghiệm nấu nướng suốt bao năm nay của ông ấy. Gần đây anh đã thử làm vào thứ, không bằng chúng ta về nhà ăn thử?”

Biểu tình của Tần Diệc có biến hóa rất nhỏ, hắn trầm mặc nhìn Bùi Hàm Duệ đang vô cùng chờ mong. Nếu như trước đây anh nói vậy, hắn sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng, nhưng bây giờ lại chỉ biết muốn nói mà không nói được.

Còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, Bách Vi bị coi như phông nền đã không nhịn được nữa. Cô giữ chặt một cánh tay Tần Diệc kéo hắn về phía mình, sau đó nhảy vào giữa hai người, đứng chặn tầm mắt Tần Diệc.

Tần Diệc kinh ngạc nhìn cô, cô gái đột nhiên nhận ra hành động của mình quá mức đột ngột nên vội vàng buông tay, ngượng ngùng nói: “Ừm, Tần Diệc, tôi nói với anh trai là muốn mời anh đến thăm nhà tôi. Chuyện lúc trước tôi còn chưa cám ơn anh, anh……. anh có thể tới không?”

“Anh trai cô?”

Bách Vi nở nụ cười, nâng khuôn mặt đỏ bừng, mắt lấp lánh nhìn hắn: “Anh trai tôi chính là người từng chụp ảnh bìa tạp chí cho anh, nhiếp ảnh gia Bách Hàn. Nếu anh ấy biết anh đến Mỹ sẽ rất vui đấy, anh ấy rất thưởng thức anh.”

Nói xong câu cuối, Bách Vi nhịn không được liếc nhìn Bùi Hàm Duệ, thấy bộ mặt người kia khó coi thì vô cùng vui vẻ.

“Cô là em gái Bách Hàn?” Tần Diệc sửng sốt một chút rồi không khỏi bật cười. Thế giới này nhỏ thật.

Thấy biểu cảm vừa ngại ngùng vừa chờ mong của Bách Vi, Tần Diệc gật đầu đồng ý: “Được.”

“Thật sao? Tốt quá!” Bách Vi kích động đến đỏ bừng hai má, muốn kéo tay hắn lại không dám, đành nhìn hắn chằm chằm. “Xe của tôi ở ngay dưới kia, chúng ta đi luôn đi, vừa kịp lúc về ăn tối.”

Tần Diệc đang muốn đáp ứng, cánh tay đột nhiên bị kéo chặt, quay đầu thì đối diện thẳng với đôi mắt nặng nề của Bùi Hàm Duệ.

“Tần Diệc…….” Anh gọi nhẹ một tiếng, sự cường thế và dụ dỗ khi nãy đã phai nhạt. Trong mắt anh chôn giấu sự ẩn nhẫn và cầu xin, không chỉ âm thanh nhẹ hơn mà còn cả tư thái.

Tần Diệc có chút không chống đỡ nổi biểu cảm này của anh. Cho dù giữa hai người có khúc mắc như thế nào, thì trong lòng hắn, Bùi Hàm Duệ vẫn luôn là một kẻ mạnh thong dong trầm ổn, bày mưu tính kế. Mà nay, trước mặt hắn, anh liên tục ở thế yếu, Tần Diệc chỉ cảm thấy buồn bã khó tả, không thể nói rõ có cảm xúc gì.

Thấy Tần Diệc không nói gì, trái tim Bùi hàm Duệ dần dần trầm xuống. Không muốn hắn khó xử trước mặt nhiều người, anh buông tay ra, đưa bó hoa qua, lạnh nhạt nói: “Ít nhất hãy nhận lấy cái này, được không?”

Tần Diệc không do dự nữa, hắn thò tay cầm lấy bó hoa, nhìn anh thật sâu rồi xoay người đi cùng Bách Vi.

Bùi Hàm Duệ lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn hắn thât lâu, hai mắt híp lại, biểu cảm thay đổi liên tục. Anh lôi điện thoại ra khỏi túi áo, bấm vào số của Bách Hàn: “Alo, Bách Hàn, là tôi, ừ…….. Bọn tôi ở San Francisco……. Nếu anh không ngại thì mời người bạn cũ này đến nhà ăn một bữa được chứ?”

Gọi điện thoại thông báo cho Kỷ Hàng Phong và Serre một tiếng, Tần Diệc an tâm ngồi trong xe của Bách Vi, vui vẻ tán gẫu với cô bé, ngồi phía trước còn có tài xế riêng và vệ sĩ.

Thân phận của Bách Vi cũng không bình thường, nhà họ Bách là danh gia vọng tộc. Bố Bách hùn vốn làm ăn cùng một người Mỹ lập nên Kari, là kênh truyền thông về thời trang nổi tiếng tại Mỹ. Anh trai Bách Hàn thì chuyện chú vào nghệ thuật nhiếp ảnh, có tên tuổi rất lớn trong lĩnh vực này, là nhân vật nói một thì không nói hai.

Từ khi Bách Vi quyết tâm tới Mỹ theo nghiệp người mẫu, Bách Hàn lợi dụng tài nguyên gia tộc, mối quan hệ của mình suốt bao năm nay trong giới và cả tiền tài để lăng xê Bách Vi nổi tiếng trong chưa đầy nửa năm.

Không riêng gì San Francisco, còn cả những thành phố có ngành công nghiệp thời trang nổi bật, nơi nào cũng có bóng dáng Bách Vi, hình tượng cô gái Đông Phương thanh thuần trong sáng của cô cũng hút rất nhiều fan. Đương nhiên, trong đó cũng có không thiếu nghi ngờ, hãm hại, thậm chí còn cả những lão dê già có ý đồ xấu với cô, nhưng những thứ đó hoàn toàn bại lui dưới thế lực nhà họ Bách.

Đại bộ phận thời gian Bách Vi đều líu ra líu ríu nói với Tần Diệc về tình hình thời trang ở Mỹ. Tần Diệc chỉ lắng nghe, ghi nhớ những thông tin hữu dụng, cũng vui vẻ đồng ý với lời mời tham gia một vài bữa tiệc thời trang của Bách Vi.

Có đôi khi vô tâm trồng liễu lại đem lại hi vọng bất ngờ, Tần Diệc cảm thán. Thế sự vô thường, hắn chỉ có khả năng nắm lấy mọi cơ hội lướt qua.

Vì có thêm thời gian ở cùng một chỗ với nam thần, Bách Vi ám chỉ tài xế đi đường vòng cho xa. Cả đường đi đều vô cùng vui vẻ, cô có nằm mơ cũng không nghĩ mình có thể ngồi cùng một chỗ với Tần Diệc, nói chuyện phiếm, thậm chí sau đó cô còn có thể chăm sóc hắn nhiều mặt…… Chỉ nghĩ thôi Bách Vi cũng hưng phấn tới đứng ngồi không yên.

Ngay cả Tần Diệc cũng bị sự nhiệt tình quá độ của cô làm kinh ngạc, có chút không hiểu sao.

Xe nhanh chóng đi vào một trang viên xa hoa. Tần Diệc hoàn toàn không nghĩ đến là, tới nhà họ Bách không những được gặp nhiếp ảnh gia Bách Hàn đã lâu không gặp mà còn cả người đàn ông mới gặp một tiếng trước.

“Tần Diệc.” Bùi Hàm Duệ bưng một cái ly chân gài, ngồi ở bàn ăn nhìn hắn rồi liếc qua cô gái đang trợn mắt bên cạnh, sau đó anh lộ ra một nụ cười dịu dàng với Tần Diệc.

Tên này đúng là âm hồn không tan! Sao lại quên tên này là bạn tốt của anh trai cơ chứ.

Bách Vi cắn cắn môi, sắc mặt nhất thời trở nên hậm hực. Trong lòng cô thầm oán, lần trước đã gửi thư đe dọa cho anh ta rồi, đừng tưởng hình vẽ trên đó chỉ là để hù dọa!

Cô gái đột nhiên trở nên âm u, trong nội tâm không ngừng nguyền rủa Bùi Hàm Duệ, không ngừng cầm kéo chĩa về chỗ nào đó bên dưới của Bùi Hàm Duệ. Tốt nhất là hủy bỏ luôn nguyên nhân của mọi tội ác đó đi, dù sao thì ở cạnh Tần Diệc cũng không cần cái đó!

“Đã lâu không gặp, Tần Diệc.” Bách Hàn vẫn mặc một bộ tây trang xanh thẫm phối với chiếc caravat cùng màu, khuôn mặt trước sau như một không có biểu cảm gì. Nhưng động tác đứng dậy chào đón của gã lại khiến Bách Vi thầm giật mình, với gã mà nói, như vậy đã coi là nhiệt tình.

“Quả thật đã lâu không gặp.” Tần Diệc mỉm cười, gạt đi sự kinh ngạc khi gặp lại Bùi Hàm Duệ. Nếu hắn không thể khống chế hành động của người này thì cứ lờ anh đi là được, ngồi xuống bên cạnh Bách Hàn, cách xa chỗ ngồi của anh.

Bách Hàn xưa nay không thích nói chuyện với người khách sáo, vừa vặn Tần Diệc lại có chút giống với cá tính của gã, vì vậy mà hai người nói chuyện với nhau thật vui. Bách Hàn dốc sức làm việc trong giới thời trang ở Mỹ nhiều năm, cho dù là kiến thức hay năng lực đều hơn cô công chúa Bách Vi rất nhiều. Một bữa cơm tối lại giúp Tần Diệc thu hoạch rất nhiều điều từ miệng của gã.

Một bàn sơn hào hải vị, Bùi Hàm Duệ chưa ăn mấy miếng, chỉ yên lặng ngồi một bên uống rượu, yên lặng chăm chú nhìn Tần Diệc. Ánh mắt chăm chú kia không hề che dấu, anh cũng căn bản không thèm để ý mình bị lờ đi, ánh mắt nóng rực đó dù có cố ý bỏ qua cũng mang tồn tại cảm quá rõ.

Tần Diệc cũng không ăn nhiều, không phải không hợp khẩu vị, đối với tên ăn tạp mọi thứ trừ đồ đắng như hắn mà nói, đồ ăn nào cũng ngon.

Không biết từ khi nào, Tần Diệc đã học được cách mang khăn ăn theo đúng lễ nghi, tướng ăn cũng mất tự nhiên, dáng ngồi đoan chính, lúc trò chuyện cũng duy trì phong độ, khách khí, xa cách, quy củ.

Bùi Hàm Duệ nhìn hắn, hắn không còn giống như hồi ăn ở nhà họ Bùi, cái gì ngon cũng gió cuốn mây tan, hận không thể vùi mặt vào bát, liếm sạch đĩa nữa, cũng không làm vài động tác làm nũng với anh nữa.

Những cảnh tượng trong quá khứ cứ thế hiện ra trước mắt, Bùi Hàm Duệ chợt thấy khó chịu trong ngực. Giữa Tần Diệc và anh chỉ có cự ly một chiếc bàn, nhưng sao như có vô số trở ngại giữa họ, giờ đây ngay cả đụng vào hắn cũng là xa xỉ đối với anh.