Chu Vân cũng nghe thấy, tuy buồn bực nhưng không biểu hiện ra ngoài, về Bùi Hàm Duệ, anh mới chỉ nghe tên mà chưa bao giờ gặp mặt, nghe nói NL đang muốn hợp tác với Thiên Lộ trong bộ sưu tập mùa thu, truyền thông quảng cáo cũng đều tìm những tạp chí, tuần san có lực ảnh hưởng lớn, có lẽ đối phương chỉ muốn tới công ty chọn người, Chu Vân liền không lưu tâm.

Tổng biên tập cũng có ý nghĩ tương tự, nhưng cô còn nghĩ nhiều hơn Chu Vân một chút, thực tập sinh ở đây dù sao cũng là người mới lần đầu tiên tới công ty, vạn nhất có chỗ nào sơ suất bị Bùi Hàm Duệ nhìn thấy, liền xem thường Thiên Lộ thì biết làm sao?

Cô nhướn mày, quyết định thật nhanh nói: “Trừ Tần Diệc và Thẩm Hựu, những người khác đều xuống nghỉ ngơi đi, sau lại chụp ít ảnh hai người.”

Tuy huấn luyện viên là Chu Vân, nhưng trong tình huống trước mắt, anh cũng đồng ý làm như vậy, anh liền gật đầu ý bảo các thực tập sinh đều đi xuống.

Những người mẫu mới này nào biết được tình huống đặc thù, phản ứng đầu tiên chính là, hỏng rồi! Vậy mà lại kém mặt mụn và hung hãn!

Đúng vậy, mặt mụn và hung hãn chính là biệt hiệu mà các học viên vụng trộm đặt cho hai người.

Tâm tình vốn đang hưng phấn nhảy nhót nháy mắt bị dội một chậu nước lạnh, các học viên mang một bụng tức, lưu luyến không rời đi xuống bục, đứng ở góc hẻo lánh mà tổng biên tập ra lệnh, hâm mộ ghen tị nhìn hai người đang đứng chụp ảnh.

Buồn bực nhất trong chỗ đó không ai hơn Triệu Dương và Hạ Vũ. Triệu Dương thì không cần nói, một thân cừu mới hận cũ.

Về phần Hạ Vũ, cậu ta là người có xuất thân chính quy, được đào tạo một cách chuyên nghiệp về mảng biểu diễn trang phục, tự nhận là người mẫu chuyên nghiệp có bằng cấp cao nhất trong những người này, không phải mấy thủ đoạn vở vẩn có thể so sánh được, huống chi dáng người của chính cậu cũng không kém, lại là hot boy mọi người trong trường đều biết, cho dù đi đến đâu cũng có thể nhanh chóng hòa mình với mọi người, sau đó ngầm biến người ta làm nền, cảm giác về sự ưu việt không phải 1, 2 phần.

Không nghĩ tới vừa tới Thiên Lộ ngày đầu tiên, trước tiên là bị huấn luyện viên đổi vị trí chụp ảnh, sau lại trực tiếp bị đuổi xuống, cứ cho là cậu kém Thẩm Hựu một chút, nhưng chẳng lẽ lại không bằng một tên mặt đầy mụn hay sao?

Cậu không phục!

Sắc mặt Hạ Vũ không tốt nhìn chằm chằm Tần Diệc, ánh mắt lóe lên, nhưng chẳng có ai thèm để ý tới cậu ta.

Không gian phát huy khi chụp ảnh hai người lớn hơn khi chụp đông người rất nhiều, nhiếp ảnh gia không ngừng thay đổi góc độ, sai khiến Tần Diệc và Thẩm Hựu bày ra các loại tạo hình cùng tư thế.

Thẩm Hựu tuy rằng là người mới, nhưng tên này trời sinh có loại khí thế cao ngạo, hình dung này hơi khoa trương một tí, nói đơn giản lại, chính là đầu não trống trơn, vẻ mặt hung hãn, hồn nhiên không thèm để ý mọi thứ quanh mình…… nhất là khi xung quanh cậu ta không có đồ ăn.

Mà Tần Diệc càng không cần nói, loại ảnh mặt bằng này căn bản chỉ là chuyện nhỏ đối với một người mẫu đã có kinh nghiệm hai năm như hắn, kể cả chụp ảnh trước mặt bao người, hắn đều hoàn toàn không có bất cứ mất tự nhiên và áp lực nào.

Giờ phút này, hắn cũng không cố ý đuổi theo ống kính máy ảnh, vị trí đứng cực kì gần Thẩm Hựu, một tay dán tại trước ngực, tay còn lại xỏ túi quần, cằm hơi hơi giơ lên, hai mắt nhìn hư vô.

Đây là tư thái của người đứng trên cao nhìn xuống.

Tư thế và vẻ mặt của hắn đều khá là vênh váo, ngênh ngang, nhưng cố tình là nó lại rất phù hợp với Thẩm Hựu lạnh lùng hung hãn đứng bên cạnh.

Toàn thân hai người đều viết một dòng chữ: “Đại gia đây nghênh ngang đấy, không thích thì vào đây mà đánh!”

Khí thế của bọn họ làm cho một bộ tây trang bình thường trở nên khí phách mười phần, hơn nữa không khiến cho người xem thấy có gì không thích hợp.

Nhiếp ảnh gia kích động không thôi, cả người chìm vào trạng thái phẩn khởi, anh ta hoàn toàn quên mất đây chỉ là một lần thử vai mà tự động chuyển sang hình thức chụp ảnh quảng cáo.

“Hai người đứng gần thêm một chút, Tần Diệc tiến về phía trước nửa bước, đúng rồi, Thẩm Hựu, cậu để tay lên vai cậu ta, không cần khoác mạnh, đặt nhẹ lên là được, nghiêng mặt đi một tí, mắt nhìn cậu ta, đừng nhìn ống kính, rất tốt, cứ như thế.”

Khi Bùi Hàm Duệ đi vào phòng chụp ảnh thì thấy tình cảnh này.

Anh liếc mắt đã nhìn thấy Tần Diệc đang đứng ở giữa, tuy rằng mụn nhọt trên mặt đã bị giấu dưới lớp hóa trang nhìn không rõ lắm, nhưng chúng nó vẫn khiến anh hơi kinh ngạc.

Sau đó ánh mắt của anh dừng lại ở cánh tay mà Thẩm Hựu khoác trên vai hắn.

Ánh mắt Bùi Hàm Duệ hơi ngưng lại, bước chân chậm lại mất một nhịp, nhưng sau đó lại rất nhanh khôi phục như bình thường, anh cùng với Tổng giám đốc nghiệp vụ của Thiên Lộ ở bên cạnh, không nhanh không chậm đi vào trong, vừa nhẹ giọng trò chuyện vấn đề hợp tác giữa hai bên cùng đối phương, lại vừa liếc mắt nhìn hai người đang chụp ảnh, một chút cũng không rời.

“Bùi tiên sinh, đây là nhóm thực tập sinh chúng tôi mới tuyển, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đến học.” Tổng giám đốc Lý của bên nghiệp vụ tuy rằng không quản lý về việc chiêu sinh, nhưng nhìn thấy Chu Vân, anh ta cũng phản ứng lại rất nhanh, vốn anh ta và Tổng biên tập đều có vài phần lo lắng thấp thỏm, nhưng không nghĩ tới tình huống thực tế lại tốt hơn dự kiến nhiều.

Bùi Hàm Duệ cười nhẹ: “Xem ra chất lượng người mới của Thiên Lộ cũng rất cao, NL hợp tác với quý công ty thì tôi càng yên tâm.”

“Bùi tiên sinh quá khen, có thể lọt vào tầm mắt của ngài là vinh hạnh của bọn họ.” Tổng giám đốc lý khiêm tốn đáp lời, trong lòng lại vui muốn nở hoa.

Bọn họ hợp tác với NL cũng không phải một hai lần, vị quản lý khu chi nhánh Trung Quốc này là người khó tính có tiếng trong giới, được một câu khen ngợi của anh ta thật sự rất không dễ dàng, chẳng sợ chỉ là khách sáo.

“Vậy, kế hoạch hợp tác lâu dài của chúng ta ngài thấy sao?” Tổng giám đốc Lý biết thời biết thế hỏi một câu.

“Ha ha, có thể suy xét.” Bùi Hàm Duệ không đáp ứng cũng không từ chối, thái độ ba phải thế nào cũng được, nhưng như vậy tổng giám đốc Lý cũng đã rất vừa lòng.

Hai người bọn họ vừa tiến vào, Chu Vân và nữ tổng biên tập liền tiến ra nghênh đón, các học viên rất nhanh đã phát hiện ra thân phận của bọn họ không bình thường, nhất định là cấp cao trong công ty, đáng tiếc chính mình chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia thể hiện!

Không cần nói cũng biết nghẹn thành dạng gì.

Tần Diệc đang được mọi người chú ý là người đầu tiên nhìn thấy Bùi Hàm Duệ, nhưng căn cứ vào phẩm chất chuyên nghiệp, tầm mắt của hắn vẫn cần phải phối hợp với ống kính của nhiếp ảnh gia.

“Thẩm Hựu, biểu cảm của cậu rất đơn điệu, cần biến hóa đôi chút.” Nhiếp ảnh gia thò đầu ra từ phía sau máy ảnh.

Thẩm Hựu gật gật đầu, nhưng cậu ta tươi cười còn khó coi hơn là khóc, bị nhiếp ảnh gia kêu ngừng liên tục.

Cuối cùng, không biết Tần Diệc thì thầm vào tai cậu ta cái gì, khuôn mặt hung ác của Thẩm Hựu dần dần trở nên sáng ngời, nhiếp ảnh gia bắt lấy cơ hội chụp vài tấm, lúc này mới vừa lòng.

Tất cả mọi việc, Bùi Hàm Duệ đều nhìn thấy, anh có chút đăm chiêu nhìn một hồi, đột nhiên hỏi: “Thực tập sinh lần này của mấy người không chỉ có hai người này đi, vì sao lại chỉ chụp hai người bọn họ?”

Những lời này anh nói không lớn, nhưng cũng không nhỏ, ít nhất vài thực tập sinh đều lờ mờ nghe thấy, hai mắt lập tức sáng lên, chờ mong nhìn Chu Vân.

Nhìn thấy không! Quả nhiên vẫn là các sếp trong công ty có mắt, rất công bằng!

Triệu Dương nhìn chằm chằm Bùi Hàm Duệ, xoa tay nghĩ, nhất định là người ta cũng khó chịu với cái mặt mụn của Tần Diệc.

Về phần cậu ta có thật sự đoán đúng tâm tư của Bùi thiếu gia hay không….. Có trời mới biết.

Chu Vân và tổng biên tập bất đắc dĩ liếc nhau, cuối cùng vẫn cho vài học viên còn lại đi lên chụp, nhưng vị trí đứng vẫn có chút điều chỉnh.

Bùi Hàm Duệ nhìn một lúc thì quyết định rời đi, tổng giám đốc Lý sợ mấy người mới kia dọa chạy Bùi Hàm Duệ, nhanh chóng mời anh ăn cơm tối.

“Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Lý, nhưng tối nay tôi có hẹn rồi, đợi lần sau vậy.” Bùi Hàm Duệ uyển chuyển từ chối lời mời.

Tổng giám đốc Lý cũng không để ý, ngược lại bỡn cợt hỏi: “Người đó nhất định là mỹ nhân phải không?”

Bùi Hàm Duệ không khỏi cười: “A, coi như thế, chẳng qua làn da có tí không tốt.”

“A, người mẫu trong công ty chúng tôi làm đại diện cho không thiếu hãng mỹ phẩm dưỡng da, Bùi tiên sinh nếu không ngại thì lấy một ít mà tặng người ta.”

Bùi Hàm Duệ bật cười, lắc đầu không nói.

Sau khi quay chụp chấm dứt, Chu Vân dẫn các học viên về phòng huấn luyện, tổng kết các ưu khuyết điểm của bọn họ trước ống kính, đặc biệt là Tần Diệc và Thẩm Hựu, gần như là trở thành thí dụ điển hình được lôi ra so sánh.

Tóm lại, ngày huấn luyện đầu tiên ở Thiên Lộ kết thúc trong đủ loại tâm tư của các học viên.

Thu dọn toàn bộ đồ đạc, khi Tần Diệc đi qua hàng đầu, trùng hợp lúc đó Hạ Vũ đứng dậy, Tần Diệc bất ngờ không kịp phản ứng đụng vào người cậu ta.

Kết quả Hạ Vũ như thể bị hắn đẩy ngã, bổ nhào vào bàn, phát ra một tiếng “ruỳnh”, cường độ đó khiến Tần Diệc nhịn không được kinh ngạc.

“Này, sao anh lại huých Hạ Vũ mạnh như vậy?” Một học viên đi bên cạnh lập tức đỡ lấy Hạ Vũ, quay đầu mắng Tần Diệc một tiếng, những người chưa kịp đi khỏi phòng huấn luyện đều nhìn về phía bên này.

Tần Diệc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ nhiều, nói câu xin lỗi xong thì vỗ vỗ mông rời đi.

“Thái độ gì vậy? Một chút thành ý cũng không có!” Học viên kia oán hận mắng vài câu, ngược lại hỏi Hạ Vũ, “Cậu không sao chứ?”

“Không sao, cũng không quá đau.” Hạ Vũ chống hai tay lên bàn, biểu tình ra vẻ thoải mái nói.

“A, rất đau sao? Nhất định là tên khốn kia cố ý! Chẳng phải hôm nay nổi bật được chút hay sao, mũi cũng sắp nhếch lên trời rồi.” Lời của cậu ta vừa thốt ra liền được vài người phụ họa.

“Thôi, người ta cũng không cố ý.”

“Ai, cậu cũng đừng quá ngây thơ.”

Mấy lời hãm hại đầy ác ý kia, Tần Diệc đã sớm đi đương nhiên không nghe thấy.

Bây giờ, hắn đang ngồi trong xe Bùi Hàm Duệ, tay cầm một cái ống hút chọc chọc vào cốc sữa, mơ hồ hỏi: “Sao anh lại đột nhiên chạy tới?”

“Tôi vốn có việc phải qua bàn bạc với Thiên Lộ, nghe bọn họ nói đang cho thực tập sinh chụp ảnh thử, liền tiện đường đi coi.” Bùi Hàm Duệ mặt không đổi sắc nói.

“Ừm.” Tần Diệc vốn cũng là thuận miệng hỏi, căn bản không hề nghĩ tới cái nguyên nhân đầy phi lí là người kia đặc biệt tới thăm mình, hút hai ngụm sữa, tâm tình hắn khoái trá hơn một chút, “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Bùi Hàm Duệ không đáp lại, từ kính chiếu hậu liếc hắn một cái, đột nhiên hỏi: “Mặt của cậu làm sao vậy?”

“…..Dị ứng hải sản.” Mỗi khi nhắc tới việc này, cả người Tần Diệc liền khó chịu, cũng không phải khó chịu vì hôm nay bị người khác khinh bỉ, mà điều này chứng minh sự thật là hắn không thể ăn được hải sản, vậy thì thật đau khổ biết bao.

Coi như xong, dù sao sự đau khổ của hắn, người thường cũng không thể lí giải, đại khái chỉ có Thẩm Hựu mới hiểu được lòng hắn!

Không xong, quên không hỏi số điện thoại tên kia.

Tần Diệc vất vả lắm mới lấy lại tinh thần từ nỗi đau không thể ăn hải sản, nhìn cảnh tượng xe cộ chạy như bay ngoài cửa sổ, kỳ quái hỏi: “Dây không phải đường tới Xích Tiêu, anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Bùi Hàm Duệ ưu nhã nhếch nhếch khóe miệng:“Nhà tôi.”

Nghe được hai chữ này, Tần Diệc nhíu mày, hắn chưa cảm thấy quan hệ của hai người đã tốt tới mức có thể tới làm khách trong nhà nhau.

Nhưng lời tiếp theo của Bùi Hàm Duệ khiến Tần Diệc đánh mất ý tưởng muốn xuống xe.

“Nhà tôi có đầu bếp riêng, là người đi theo tôi về từ Pháp, đồ ăn Pháp ông ấy làm là số một, lần này đến Trung Quốc là vì vốn đã tò mò về ẩm thực Trung Quốc từ lâu, muốn có đột phá mới trong lĩnh vực này.”

“Anh thật sự quá khách khí, làm ơn lái xe nhanh chút, cám ơn.”

“…………..”