Quý Cường thực sự tìm người đến xem xe y có thể bán được bao nhiêu tiền. Trương Tự Minh thấy được, trong lòng rất lo lắng. Không phải không muốn để Quý Cường giúp bạn, đổi một góc độ khác nhìn nhận vấn đề, nếu như hiện tại Trương Tự Minh thực sự có chuyện lớn, ví dụ như ốm nặng cần tiền gấp, anh cũng muốn có bạn bè hào phóng giúp đỡ, giúp người lúc hoạn nạn. Nhưng đồng thời, Trương Tự Minh cũng hiểu rõ tính cách của mình. Anh tuyệt đối sẽ không mở miệng hỏi một người bạn không có tiền, thực có mượn, cũng sẽ mượn số tiền mà bạn bè có thể cho mượn được, không đời nào vì bản thân mà ảnh hưởng cuộc sống của bạn bè.

Trong lòng làm tốt chuẩn bị để ‘nuôi’ Quý Cường, Trương Tự Minh kiểm tra tài khoản của mình, tính toán các khoản chi phí trong cuộc sống của hai người. Trương Tự Minh hiểu rõ, Quý Cường cho dù có thực sự bán xe, làm tài xế lái taxi đơn thuần, y cũng không đến nỗi không chăm sóc nổi mình. Có điều Trương Tự Minh không hề muốn người yêu sống một cuộc sống quá túng thiếu. Bây giờ hai người ở cùng nhau, anh là hậu thuẫn, chỗ dựa và đường lui của y.

Cứ cảm thấy chuyện cho mượn tiền này có điểm không bình thương, Trương Tự Minh lén lút gọi điện cho mấy người bạn của Quý Cường, thăm dò ý kiến, muốn từ khía cạnh khác tìm hiểu tình huống cụ thể. Ngộ nhỡ nếu như quả thực là hiểu nhầm người thực sự gặp khó khăn cần tiền gấp, Trương Tự Minh cũng cảm thấy áy náy.

“Cái thằng cha đó là tên lừa đảo. Mấy người đừng để ý cậu ta, tên đó chả nói được lời nào thật lòng, đi đâu cũng ba lừa bảy lọc.”

“Cái thằng cha đó, anh nói với Quý Cường, nghìn vạn lần cách xa tên đó ra, không thể tin tưởng.”

“Cái thằng cha đó, nói thế nào đây, nếu là bạn bè bình thường thì cũng được, ăn ăn uống uống gì đó cũng không sao, nhưng nghìn vạn lần không được có quan hệ tiền bạc với cậu ta.”       

“Cái thằng cha đó hỏi mượn tiền mấy người? Không phải tôi nói, có mượn không trả, tôi cũng cho cậu ta mượn hai lần rồi. Không phải là tôi không giúp, tiền lớn tiền nhỏ, giúp bạn bè một tay thì cũng không có vấn đề gì, có điều làm bánh bao thịt thì thực không thoải mái, anh nói xem.” (bánh bao thịt ~ rút từ câu ‘ném bánh bao thịt cho chó, một đi không trở lại’ ~ ý chỉ sự hối hận, cho đi mà không nhận về được)

Nghe những lời này, lông mày Trương Tự Minh càng nhíu càng chặt, anh đã cảm thấy những điều anh nghĩ lúc ban đầu tám chín phần là thực, Quý Cường là bị lừa rồi. Anh không biết một người như vậy làm cách nào để thuyết phục Quý Cường cho hắn ta mượn tiền, nhưng có thể khẳng định một điều – Quý Cường nhóc con đó giống như bị tẩy não rồi.

Buổi tối về đến nhà, lúc Trương Tự Minh làm cơm thấy Quý Cường bộ dạng ‘sắp vào sa trường’ còn không dám nhìn anh, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười.

Hai người im lặng ăn cơm, Trương Tự Minh cũng không có lập tức nói cái gì. Quý Cường cho rằng ngày hôm nay ‘trốn’ được, trong lòng thở phào một hơi, vẻ mặt hòa hoãn, thấy không còn sớm liền chủ động đi sắp xếp giường.

Trương Tự Minh đi tới ngồi bên giường, giữ Quý Cường lại, “Anh có chút việc, chúng ta phải nói chuyện một chút.”

Quý Cường lập tức trở nên căng thẳng, giống như con cún con xù lông, Trương Tự Minh vỗ vỗ vai y, “Làm gì mà căng thẳng vậy, anh cũng không phải sẽ ăn em.”

Quý Cường dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Trương Tự Minh, trong lòng tự nhủ: Anh so với muốn ăn thịt người còn đáng sợ hơn….

“Thực sự muốn bán xe a.” Trương Tự Minh nói, giọng điều rất ôn nhu, bộ dạng muốn cùng Quý Cường thương lượng.

Quý Cường ngừng lại một chút, Trương Tự Minh nhìn ra cậu đang do dự, anh thầm nghĩ: Anh cũng không tin em không nghe được từ chỗ bạn bè chuyện thằng cha hỏi mượn tiền em là tên lừa đảo.

Quý Cường lắp bắp nói, “Em thấy cậu ấy khó khăn như vậy…”

Trương Tự Minh tiếp tục dùng giọng điệu ôn nhu nói: “Cậu ta không khó khăn, em mới khó khăn.”

“Em….”

“Giúp bạn bè, cái này thì anh không có gì để nói. Ai cũng có thời điểm khó khăn, anh không phản đối.” Trương Tự Minh nói, Quý Cường nghe anh nói vậy, gật đầu liên tục. Lúc này Trương Tự Minh liền chuyển chủ đề, “Có điều giúp người cũng phải xem là ai. Với một vài người, có thể giúp liền giúp, góp một tay người ta liền có thể vượt qua khó khăn; thế nhưng với một số người thì không nên giúp. Em thấy có đúng không?”

Quý Cường nghe, tiếp tục gật đầu, đến cuối y vừa gật đầu một cái liền lập tức lắc đầu.

“Thế nào, anh nói sai?” Giọng điệu Trương Tự Minh trầm xuống.

Quý Cường rụt vai, “Em…”

“Anh đã hỏi bạn bè em, đều nói thằng cha đó không tốt đẹp gì, là một tên lừa đảo. Em không thể biết rõ là lừa đảo còn đưa đầu ra cho người ta mượn tiền, ném bánh bao thịt cho chó thì một đi không trở lại đấy.”

Quý Cường tỏ vẻ khó xử, “Em đã đồng ý với cậu ấy rồi…”

“Vậy cậu ta đáp ứng lại em thế nào?” Trương Tự Minh hỏi ngược.

Quý Cường không lên tiếng, một lúc sau nhỏ giọng đáp: “Cậu ấy nói cậu ấy sẽ trả tiền cho em.”

“Ờ, phải, sẽ trả.” Trương Tự Minh bắt đầu có chút không nhịn nỏi, tức giận nói: “Sẽ trả, ngày nào tháng nào mới trả. Đã bảo em phải tự lượng sức mà làm, cái này với em là tự lượng sực sao?”

Quý Cường mím môi, im lặng nửa ngày, phun ra một câu, “Anh sao lại keo kiệt như vậy….”

Đây là vấn đề keo kiệt sao? Lửa giận trong lòng Trương Tự Minh thoáng cái bùng lên, “Anh keo kiệt! Anh là người keo kiệt sao? Anh lúc nào keo kiệt, em nói, anh lúc nào keo kiệt với em!” Trương Tự Minh nhấn mạnh chữ ‘với em’, trừng mắt với Quý Cường.

Quý Cường sợ hãi, co vai lại, tay kéo chăn hận không thể chui vào trong trốn, “Anh… rất keo kiệt, bắt người ta tắt đèn, bắt người ta tiết kiệm nước, còn nói cái gì mà tiết kiệm năng lượng, không cho người ta để thừa lại chút gì trong bát, rơi một hạt cơm cũng phải nhặt lên ăn, anh còn…” Quý Cường nói nói liền biến thành quở trách, “Anh còn giám sát người ta tắm rửa giặt quần áo, anh…”

Trương Tự Minh thật sự không nhịn nổi cơn tức, người này tại sao lại không nghe đạo lý vậy chứ. Anh đẩy Quý Cường ngã, đặt lên đùi mình, tét một cái vào mông y. Quý Cường nhất thời sợ ngây người.

“Anh… Anh sao lại đánh người ta?” Quý Cường trợn tròn hai mắt, trong nháy mắt mặt đỏ bừng. Cái này giống cách ôm đặt lên đùi đánh trẻ em, thực mất mặt!

Quý Cường vừa nói xong, lại bị tét cho một cái. Y càng kinh ngạc, ngay cả giãy dụa cũng quên.

“Anh lại đánh em!”

Trương Tự Minh tức vô cùng, ‘bôm bốp’ đánh mấy cái, cả giận nói, “Đánh em thì làm sao, em tự mình nói, em lẽ nào không đáng đánh!”

Quý Cường nhất thời thấy oan ức, trong giọng nói mang theo âm nghẹn ngào: “Em trêu anh chọc anh, anh đánh em.”

“Suy nghĩ ấu trĩ! Thái độ làm người tùy tiện! Nghe sai tin sai!” Trương Tự Minh càng quở trách ngữ khí càng nghiêm túc, cuối cùng thậm chí phun hết ra, “Không sạch sẽ, lười, bẩn…”

“Anh quản cái rắm a.” Quý Cường đau lòng kêu.

“Là một người trưởng thành, còn có những khuyết điểm này, em có vấn đề.”

“Anh mới có vấn đề.”

“Còn dám cãi!”

Quý Cường khua tay muốn giãy ra, “Anh buông, buông….” Sau đó mông lại bị tét một cái.

“Ngoan ngoãn đi!”

“Buông a!”

“Em là loại người không nghe người ta khuyên, bị tên lửa đảo nó dắt mũi lôi đi, không dạy dỗ em anh không chịu nổi. Sớm không nên nói lý với em, nên trực tiếp đánh.” Trương Tự Minh lớn tiếng nói.

“Anh… Anh… Anh quá thô bạo!” Quý Cường lên án.

“Đối với loại người như em thì phải thô bạo!” Giọng Trương Tự Minh lại lớn hơn nữa.

“Rõ ràng là anh lắm chuyện, quản đầu quản chân, ngay cả em cạo râu hay không cũng quản…” Quý Cường giãy dụa không được, lại không biết nên đáp trả lại bằng lời nói như thế nào, không chút suy nghĩ nói.

“Có biết em cạo hết râu đẹp trai hơn nhiều không!”

Đột nhiên, hai người đều không nói gì. Ngượng ngùng đối mặt một lúc, hai người một người quay sang trái, một người quay sang phải.

Trương Tự Minh ‘thả’ Quý Cường ra, cảm thấy trận cãi nhau này thật vô nghĩa, nói qua nói lại cư nhiên chỉ là mấy lời ‘thiếu dinh dưỡng’ không nên nói.

Một lát sau, Quý Cường sờ sờ mặt, nhỏ giọng hỏi: “… Thực sự trở nên đẹp trai hơn sao? Em vẫn nghĩ để râu thì khá nam tính.”

Trương Tự Minh nâng mí mắt, “Tự mình đi soi gương.”

Quý Cường không di chuyển, vươn tay vỗ vỗ lưng sau của mình. Trương Tự Minh chỉ có phát đầu tiên là có dùng chút lực, lúc sau chỉ là tỏ vẻ, không hề có khí thế, không có cả lực tay.

“Đau không?” Trương Tự Minh hỏi.

Quý Cường vừa nghe liền vội vã lắc đầu.

Nhìn Quý Cường, Trương Tự Minh thở dài, “… Anh muốn cùng em thương lượng một cách êm đẹp.”

Quý Cường gục đầu xuống. Y không phải không biết cái tên mượn tiền y không có chữ tín, thế nhưng lúc đó bị lôi kéo tâm sự, đối phương vừa cầu xin vừa khóc lóc kể lể, dùng mọi cách bảo đảm, dùng mọi cách kể khổ. Lòng thương cảm của y trỗi dậy liền không chút suy nghĩ đồng ý giúp đỡ, đã hứa thì phải làm bằng được.

“Thực sự muốn cho tên kia mượn tiền?” Trương Tự Minh hỏi.

“Nói thật, em… trong chốc lát muốn góp cũng không đơn giản như vậy, xe cũ cũng không phải nói bán là có người mua… Em cho cậu ấy mượn 2 ngàn cầm tạm rồi.”

Trương Tự Minh trừng Quý Cường nửa ngày, y rụt vai chờ bị mắng chửi. Cuối cùng, Trương Tự Minh thở dài, không nói gì cả.

Có thể nói gì đây? Tiền thì cũng đã cho mượn rồi, hơn nữa khẳng định là không viết giấy cho vay, nói không cần trả. Nói đến cùng, đó là tiền của y, muốn dùng thế nào là chuyện của y, Trương Tự Minh tự biết mình không có tư cách quản, anh chỉ là… Được rồi phải thừa nhận, anh là quan tâm y, thậm chí không tiếc bị nói là ‘bắt chó đi cày, xen vào việc người khác’, cũng không muốn để mặt Quý Cường không quan tâm. Người này, đã chiếm một địa vị quan trọng trong lòng anh, đã không thể ‘không phải việc của mình thì không thèm quan tâm’. Nói đến cùng lần này Quý Cường cũng là nhất thời hồ đồ, bị tên lừa đảo dụ dỗ, dây thần kinh không hoạt động. Biết Quý Cường là dạng đàn ông như thế, có lúc đâm đầu vào ngõ cụt, phạm sai lầm, cố chấp không thôi, Trương Tự Minh đã sớm nhận ra. Không cam lòng, là cảm thấy y quá ngốc, quá thành thực, anh lo Quý Cường bị người khác lừa bịp, mặc kệ là chuyện tiền nong hay là đồng cảm, Trương Tự Minh đều không muốn.

Hừ, có thể lừa y khi dễ y, cũng chỉ có mình ta!

Quý Cường không phải ngu ngốc, y đương nhiên biết Trương Tự Minh là vì tốt cho mình. Nếu như anh không quan tâm y, tội gì cứ phải chạy theo sau nói đi nói lại. Nếu là người ngoài, Quý Cường muốn thế nào, người ta còn lâu mới nói ra nửa chữ làm Quý Cường khó chịu. Như vậy – là người trong rồi. Nghĩvậy, Quý Cường liền thấy đắc ý. (người trong ~ nội nhân ~ ý chỉ bà xã)

“Đừng cho mượn nữa, người này không đáng tin, hơn nữa, em có nhiều tiền như vậy sao.” Trương Tự Minh khuyên nhủ.

Quý Cường gật đầu.

Chuyện cho mượn tiền cứ mơ hồ như thế mà trôi qua. Đương nhiên, là dưới cách nhìn của Trương Tự Minh. Mà từ sau lúc đó, biết người yêu là vì tốt cho mình, Quý Cường bắt đầu vui vẻ nộp sổ tiết kiệm, để Trương Tự Minh giữ. Có điều vẫn như trước, đặt ở một nơi hai người cùng biết, chỉ là trong thâm tâm Quý Cường, y xem như đã đem sổ tiết kiệm ‘giao đi’, ngoài lúc gửi tiền y rất ý khi sờ vào sổ tiết kiệm, khi có khoản chi lới liền cùng Trương Tự Minh nói mấy câu rồi mới rút ra dùng.

Từng tháng đến một ngày cố định, Quý Cường sẽ đem số tiền dành dụm được gửi ngân hàng, rồi giao sổ tiết kiệm đến tay Trương Tự Minh.

Thấy Trương Tự Minh nghiêm túc nhận lấy sổ tiết kiệm, nhìn bộ dạng giống như chú mèo cao ngạo của anh, trong lòng Quý Cường không khỏi nhủ thầm: Hừm, đừng cho rằng là do em sợ anh! Em… là muốn nhờ anh giúp em quản lý tài sản, quản lý tài sản!

Kỳ thực, chính là sợ đi.

Tới cuối năm, Trương Tự Minh kiểm tra sổ tiết kiệm của cả hai người, rút ra một khoản tiền, sau đó nói với Quý Cường muốn cùng y đi du lịch một chuyến.

“Đi chỗ nào vậy?” Quý Cường hỏi.

Trương Tự Minh đặt vào tay Quý Cường một cuốn sổ du lịch, cười nói: “Đến một nơi có biển rộng, khí trời ấm áp.”

“Có hải sản để ăn?” Quý Cường lập tức hỏi.

“Có, tha hồ em ăn, muốn ăn cái gì có cái đó, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Quý Cường vui sướng cười, “Hào phóng vậy…”

Trương Tự Minh nhìn người đàn ông trước mắt, thầm nghĩ: Anh hào phóng với em nhất, cả đời này đều giao cho em rồi. 

.: HOÀN:.