Gần đây, Trương Tự Minh thường xuyên tăng ca, vô cùng mệt mỏi.

Tổng công ty năm này tiến hành thẩm tra nội bộ với công ty con mà Trương Tự Minh đang làm việc. Nhân viên bộ phận hành chính Trương Hiểu Minh mệt đến mức người ngã ngựa đổ, ăn uống cũng không thấy có mùi vị gì. Gần như là ngày ngày tăng ca, Trương Tự Minh khổ không có xe, vị trí của công ty lại khuất, buổi tối đón xe không dễ, có lúc đứng trên đường nửa giờ liền, cũng không nhiền thấy một chiếc taxi trống nào.

“Rõ ràng ban ngày thấy có không ít mà.” Trương Tự Minh kể khổ với đồng nghiệp, “Có khi tôi nhìn thấy xe trống từ phía xa xa, nhưng lại không qua đây, đành phải tiếp tục khổ sở chờ đợi.”

“Đại khái…. vì anh là đàn ông đi.” Có nữ đồng nghiệp đánh giá Trương Tự Minh nói.

“Có ý gì?” Người bên cạnh hỏi.

“Cho rằng Tự Minh giả vờ làm hành khách, định cướp giật.”

Trương Tự Minh dở khóc dở cười.

Có đồng nghiệp dùng giọng điệu phát thanh viên nói: “Thành phố có 600 vạn dân, taxi đăng ký chỉ khoảng một vạn ba nghìn chiếc, đã không thể thỏa mãn nhu cầu người dân thành phố rồi.”

“Ai…..” Trương Tự Minh thở dài.

“Gọi điện kêu taxi đi.” Có người đề nghị.

“Tôi cũng không thể ngày nào cũng gọi điện, chưa chắc đã có người đồng ý làm việc này.” Lại nói, lợi nhuận từ việc này chẳng qua chỉ là món tiền nhỏ, còn phải đi đến nơi xa đón khách, chưa hẳn có lợi. Lời này Trương Tự Minh giữ trong lòng không nói ra.

Bên cạnh có người đồng nghiệp lúc này nói: “Tôi có người bạn của bạn lái taxi, người đặc biệt nhiệt tình. Tôi giúp anh nói thừ với anh ta, xem anh ta có đồng ý làm ăn với anh không.”

Trương Tự Minh cho rằng đồng nghiệp chỉ nói vậy, cũng không ôm quá nhiều hi vọng với việc gọi điện cho taxi đến. Chiều hôm sau, người đồng nghiệp cho Trương Tự Minh một số điện thoại, bảo cậu ta đã nói chuyện qua với đối phương, người ta đồng ý, về sau Trương Tự Minh buổi tối làm việc xong, gọi số điện thoại này là được.

Trương Tự Minh cảm ơn đồng nghiệp, bán tin bán nghi lưu số điện thoại lại.

Tối đó, Trương Tự Minh lại tăng ca, một mực ngồi ngẩn ra ở công ty đến hơn 10 giờ. Hoàn thành xong công việc tối đó, đem những chuyện phải xử lý ngày mai chỉnh sửa qua một lượt, thứ cần nhớ kỹ liền ghi vào sổ nhớ việc. Sau khi tắt máy tính, Trương Tự Minh mở dãy số lưu trong điện thoại.

Gọi, hay không gọi.

Nếu không gọi, sẽ làm phụ tâm ý của đồng nghiệp, không bằng cứ gọi thử xem, nếu đối phương không thể qua đây, vậy thôi đi.

Trương Tự Minh nhấn nút gọi điện.

“Xin chào…”

“Ai vậy?”

Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nam có chút ồm ồm khiến Trương Tự Minh đứng trong màn đêm yên tĩnh giật mình, một lúc sau lấy lại bình tĩnh anh nói: “Xin chào, tôi là được XX giới thiệu, cậu ấy nói nếu tôi cần taxi thì gọi số điện thoại này…”

“A, là anh sao! Anh ở đâu? Bây giờ muốn tôi qua đón anh sao?”

Cảm giác sợ hãi lúc ban đầu qua đi, giọng nói ồm ồm của người đàn ông xa lạ trong điện thoại mang theo thái độ nhiệt tình cùng thân thiết rõ ràng, làm cho Trương Tự Minh đứng giữa gió lạnh trong lòng có vài phần ấm áp. Không ngờ đối phương thực sự đồng ý nha.

“Tôi ở tòa nhà XX bên đường XX, anh biết chỗ này chứ?”

“Biết, biết, anh chờ tôi một chút, tầm 10 phút nữa tôi đến.”

Nhìn nhìn đồng hồ, Trương Tự Minh đi đến chỗ mái hiên trước cửa lớn của công ty, chờ đợi. Ước chừng tầm 10 phút qua đi, xa xa có ánh đèn chớp lóe, một chiếc taxi chạy lại.

Trương Tự Minh đi đến ven đường, chiếc taxi ngừng bên người anh. Đây hẳn là… người đó đi, Trương Tự Minh nghĩ vậy, không lập tức lại mở cửa xe, anh cúi lưng nhìn vào trong cửa sổ xa.

“Lên xe đi!”

Rôi đột nhiên một giọng nam vang lên lại khiến Trương Tự Minh giật mình.

“Lên xe.”

Trương Tự Minh đột nhiên có cảm giác cưỡi lên lưng cọp, anh mở cửa đằng sau, ngồi xuống.

“Tôi không muộn đi.” Nam nhân hỏi.

“A, a…” Rất xa lạ, Trương Tự Minh nhất thời không biết nên nói gì. Lúc đồng nghiệp cho anh số điện thoại cũng không nói cho anh biết tên của người lái xe, ngay gọi đối phương cũng không gọi nổi.

Chú ý phía đầu xe có dựng bảng tên, Trương Tự Minh nheo mắt nhìn, Quý Cường – Đây là tên người lái xe sao? Trương Tự Minh thử gọi.

“Quý tài xế….”

“Hử.” Nam nhân quyết đoán trả lời.

Trương Tự Minh thở khẽ một hơi, không gọi sai.

“Quý tài xế, cảm ơn anh.”

“Đừng khách khi. Tôi không đến muộn đi.”

“Không muộn, không muộn.”

Tiếp đó, bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc. Trương Tự Minh không phải loại người biết tìm đề tài bắt chuyện với người xa lạ, so với liến thoắng liên mồm thì không nói gì vẫn hơn. Thấy anh không nói chuyện, người lái xe cũng lặng im.

Radio trên xe mở, đang phát chương trình phát thanh giao thông, giữa âm nhạc, tin tức cùng các bài bình luận là những thông tin giao thông nóng hổi, là thứ thường có thể nghe thấy trên xe taxi. Trương Tự Minh nhìn cảnh đường phố thoáng qua ngoài cửa xe, vô thức lắng nghe.

Từ công ty đến nhà Trương Tự Minh mất khoảng 15 phút đi xe. Trong bầu không khí an tĩnh này, Trương Tự Minh dần dần chú ý đến… một vài thứ khiến anh không được thoải mái.

Trên vỏ bọc ghế trong taxi có in số ngày, tùy ngày mà biến hóa, điều này rất thông thường. Chiếc vỏ ghế Trương Tự Minh thấy là ngày hôm nay, nhưng chiếc vỏ ghế này… Trương Tự Minh khẽ nhíu mày, không tự giác mà co người lại.

Xe taxi cũng coi như là phương tiện giao thông công cộng, không có khả năng giữ sạch sẽ ngăn nắp như xe tư nhân. Nội thất chiếc xe này từ ngoài nhìn vào cũng coi như được, nhưng chỉ cần để ý một chút liền khiến người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ như Trương Tự Minh rất khó chịu. Ví dụ như xung quanh cửa sổ, hoàn toàn có thể lau chùi một chút; dưới kính sau của xe để hộp giấy ăn cùng tạp chí cũ, bình nước rỗng, rất hỗn độn, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy giống như là một góc của hộp mì ăn liền; trên thanh ngăn cách giữa hai hàng ghế trước sau có chỗ để báo, mấy tờ báo bên trong nhìn qua đã thấy rất bẩn. Ánh mắt Trương Tự Minh lại rơi xuống giá để cốc bên cạnh ghế lái, đó là một chiếc bình nhựa đã bị mài mòn, trong chiếc bình là thứ nước màu sắc mơ hồ đen tối, ách… 

Tốt xấu gì cũng có chút thời gian rảnh đi, vì sao không thể dọn dẹp một chút? Nói bẩn, cũng không hẳn là bẩn nhất, có điều thực sự là lộn xộn vô cùng. Trong lòng Trương Tự Minh âm thầm đỡ trán, hảo cảm đối với người tài xế nhiệt tình này cũng đã giảm xuống rất nhiều.

Một đường không nói chuyện.

Xe chạy đến điểm dừng rồi.

Lúc phát hiện xe taxi đã đỗ trước cửa khu nhà mình ở, Trương Tự Minh ý thức được anh không hề nói cho tài xế biết địa chỉ. Chắc là trước đó đồng nghiệp đã nói qua cho y biết rồi, xem như là người có lòng.

Tài xế ở phía trên quay đầu lại, “Là ở đây nhỉ.”

“A, phải, phải. Bao nhiêu tiền?”

Tài xế nhìn nhìn đồng hồ tính tiền, báo tiền xe cho Trương Tự Minh.

Thường đi xe về nhà, Trương Tự Minh biết rõ từ công ty đến nhà mình cần đi bao xa, đi con đường nào gần nhất tiết kiệm nhất. Nghe người tài xế báo giá xong, con số giống như lúc thường, Trương Tự Minh không khỏi thầm nghĩ đây thật là một người thành thật, không có nhân cơ hội mà đi đường vòng.

Trong lúc đợi người tài xế tìm tiền lẻ cùng hóa đơn taxi, Trương Tự Minh quan sát đối phương một chút. Nhìn bề ngoài, người đàn ông này hẳn là tuổi tác xấp xỉ Trương Tự Minh, tóc ngắn cứng, tướng mạo bình thường, không thể nói là đẹp nhưng cũng không khó nhìn, khiến Trương Tự Minh nhìn không thuận mắt chính là bộ mặt râu ria lởm chởm của y. Vẫn thấy râu cũng là một trong những dáng vẻ của đàn ông, coi như là không muốn cạo râu đi, ít nhất cũng phải chỉnh trang một chút chứ. Người đàn ông trước mắt rõ ràng không để tâm chút nào đến râu mép của y, lộn xộn vô cùng.

Giây phút nhận được tiền trả lại cùng hóa đơn taxi, Trương Tự Minh trong lòng phân vân không biết có lần tiếp theo không. Các loại nhân tố vi diệu tích tụ khiến nội tâm anh kháng cự lại con người này chiếc xe này. Ngay khi bước khỏi cửa xe, radio trong xe taxi đang phát tin tức, một cô gái dùng chất giọng ấm áp tươi sáng thông báo: “Thời tiết ngày mai, trong xanh.”

Một chữ ‘trong xanh’ khiến tâm tình Trương Tự Minh bừng sáng hẳn lên, cán cân tâm trạng thay đổi nghiêng về một bên. Hừm, nếu còn tăng ca sẽ tiếp tục gọi điện cho Quý tài xế.

“Cảm ơn anh.” Trương Tự Minh xoay người lại nói.

“Không khách khí, đi thong thả nha.” Trong xe, Quý Cường tươi cười phất phất tay về phía Trương Tự Minh.

Trương Tự Minh lần đầy tiên nhìn thấy nụ cười đầy râu như vậy, tim ngừng đập trong giây lát, sao đó mỉm cười đáp lại đối phương.