Do sự kiện “leo núi với tên mặt sẹo” hôm qua vẫn còn rất ám ảnh, vì thế vào ngày làm việc cuối cùng, Đới An nhất quyết không chịu đứng canh cửa mà bám dính Tô Nặc không rời nửa bước! Hắn sợ nếu mình sơ ý sẽ bị tha lên vùng hoang dã thêm lần nữa!

Nhưng sự thật chứng minh người đại diện đã nghĩ quá nhiều, bởi vì cả ngày nay chẳng thấy bóng dáng La Lực đâu, nghe nhân viên nói do công ty có việc đột xuất nên sáng sớm La Lực đã đi rồi.

Đi thật rồi! Đới An rơi lệ nói, “Tối qua tôi nằm mơ cũng cầu trời khấn phật cho hôm nay hắn có việc đột xuất phải về nhà!” Quả nhiên là Bồ tát hiển linh!

“Ba ngày nay trôi qua lâu quá!” Tô Nặc cảm thán, không sợ kẻ trộm vặt, chỉ sợ kẻ thầm thương trộm nhớ mình!

“Hay tối nay chúng ta tổ chức tiệc ăn mừng đi?” Đới An cảm thấy việc này rất đáng ăn mừng!

Nhưng không ngờ Tô Nặc lại từ chối!

Dân ăn hàng lại không muốn đi ăn, chuyện này đúng là chuyện lạ!

Đới An giật mình, “Sao vậy?”

“Tối nay tôi có hẹn với người khác.” Tô Nặc đang rất nôn nóng, tiểu biệt thắng tân hôn!

“. . . Vậy thôi.” Đới An bất chợt cảm thấy xót xa, giống như mình đã bị vứt bỏ!

Nhưng Tô Nặc hiển nhiên không có tâm tình đi an ủi ái phi của mình, bởi vì bây giờ trong đầu hắn chỉ có hình ảnh của ngài giám đốc đẹp trai!

“Nặc Nặc.” Âu Dương Long gọi điện thoại qua, “Xong việc chưa?”

Tất nhiên là xong rồi! Tô Nặc ngồi trên giường, “Anh định đi đâu ăn?” Tuy rằng việc triền miên trên giường rất quan trọng nhưng cũng không thể thiếu việc ăn uống!

“Có một nhà hàng mới mở, anh dẫn em đến đó.” Âu Dương Long trả lời.

Tô Nặc vừa mừng vừa bất ngờ, “Anh tới đón em?”

“Anh đến rồi, em đi từ cửa biệt thự về bên phải khoảng 300m, anh ở đó chờ em.” Từ trước đến giờ ngài giám đốc đều rất có khí thế.

Tô Nặc có cảm giác như hoa xuân nở rộ, hắn ôm Đới An cười suốt nửa phút, sau đó nghiêm túc vỗ vai ái phi của mình, “Chúc anh ăn cơm một mình vui vẻ!”

Đới An khóc không ra nước mắt, “Đừng cố ý đâm vào nỗi đau của tôi!”

“Việc thu thập hành lí đành giao cho anh vậy.” Tô Nặc vào toilet chỉnh lại đầu tóc và quần áo, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài.

“Khoan đã!” Đới An túm lấy hắn, cảm thấy có gì đó không đúng, “Cậu đang yêu phải không?”

“Anh đừng nói lung tung!” Tô Nặc vội vàng đẩy tay người đại diện ra, “Suốt cuộc đời này, trẫm chỉ yêu đúng một người!”

Đới An dùng cả hai tay giữ lấy hắn, lo lắng nói, “Mau nói cho tôi biết! Là ai?!”

Tô Nặc nghiêm túc nắm tay ái phi, “Tình tình ái ái, lúc nào cũng nhiễm chút bụi trần. Cả đời này trẫm đã gặp qua vô số mỹ nhân yêu kiều diễm lệ, nhưng không ai có thể sánh bằng mưa bụi Giang Nam, người trẫm yêu là người có chút lơ ngơ, hời hợt, nhưng rất nghe lời.”

Sắc mặt Đới An tái nhợt, “Tôi muốn ói.”

“Vậy nàng lo nghỉ ngơi cho tốt.” Tô Nặc rút tay về, “Cứ yên tâm dưỡng thai, nôn nghén nhiều quá không tốt cho thai nhi!”

Đới An: . . .

Tô Nặc vui vẻ chạy ra khỏi phòng.

Mấy cái kịch bản cẩu huyết của Chung Ly Phong Bạch đúng là dùng tốt thật!

Lần sau phải học hỏi nhiều hơn!

Lúc rời khỏi cửa thì sắc trời đã gần tối, Tô Nặc đi theo đường nhỏ do Âu Dương Long chỉ, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đang đậu ở đó.

Đến nước này còn gì để rụt rè nữa!

Khi chỉ còn một khoảng ngắn cuối cùng, Tô Nặc giống như phi thân qua!

Âu Dương Long mở cửa ghế lái phụ cho hắn.

Tô Nặc ngồi vào trong xe, bốn mắt nhìn nhau, vô vàn từ ngữ trong đầu đều biến mất, chỉ còn lại nỗi bồi hồi xao xuyến và trầm lắng như trong tiểu thuyết ngôn tình!

Bạn trai mình hình như càng lúc càng đẹp trai thì phải!

“Bảo bối.” Âu Dương Long hôn nhẹ trán hắn, sau đó ôm hắn vào lòng.

Tô Nặc dùng sức ngửi mùi hương của người yêu, cảm thấy vô cùng hạnh phúc!

“Làm việc có mệt không?” Âu Dương Long hỏi.

“Tàm tạm.” Tô Nặc ôm cổ Âu Dương Long, thật ra mấy chuyện chụp hình linh tinh này chẳng có gì mệt cả. Mệt là do lúc nào cũng phải đề phòng mông mình bị yêu râu xanh dòm ngó, đã vậy còn liên lụy cả ái phi!

“Chúng ta đến một nhà hàng Nhật mới mở dùng cơm đi.” Âu Dương nhéo mũi hắn.

Trước tiên phải hôn sâu một cái chứ! Tô Nặc dùng ánh mắt mong chờ nhìn người yêu!

“Nếu em còn nhìn anh như thế, có lẽ chúng ta sẽ không kịp giờ ăn cơm.” Ngài giám đốc nghiêng người áp qua.

“. . .” Hôn một cái là được rồi! Tô Nặc giật mình, chẳng lẽ anh ấy muốn — Bíp bíp trên xe trong truyền thuyết?!

Nhưng bụng rất là đói!

Trong khi đó, Âu Dương Long chỉ nhoài người qua giúp hắn thắt dây an toàn.

Chỉ vậy thôi sao?!

“Không thể đậu xe ở đây quá lâu, lỡ bị chụp lén thì không tốt.” Âu Dương Long hôn nhẹ lên khóe miệng của hắn, “Chuyện này để dành về nhà rồi làm.”

Bạn trai mình đúng là người vừa dịu dàng vừa sáng suốt! Tô Nặc âm thầm khen ngợi.

Chỗ ăn tối không mấy sang trọng, sau khi thấy Âu Dương Long đưa thẻ hội viên, nhân viên phục vụ liền dẫn hai người đến gian phòng riêng ở một góc khuất.

“Anh quen chủ nhà hàng này à?” Tô Nặc tháo kính xuống, thật sự rất muốn vái lạy chồng mình!

Âu Dương Long chỉ cười cười gật đầu.

Tô Nặc rưng rưng nước mắt, có chồng như thế thì còn đòi hỏi gì hơn?!

“Ngoan.” Nhìn biểu tình khờ khạo của hắn, Âu Dương Long cảm thấy tâm tình rất tốt.

Từ lúc ở chung với Tô Nặc, ngài giám đốc bắt đầu có một sở thích mới – Đó là làm quen với chủ những nhà hàng khác nhau, sau đó tận tình hưởng thụ ánh mắt sùng bái của bà xã.

Thói xấu này rất thú vị!

Tuy đồ ăn của mẹ Đới An làm rất ngon, nhưng dù sao cũng đã qua đóng gói hút chân không, không đủ hương vị để thỏa mãn tâm hồn ăn uống của Tô Nặc! Vì thế tối hôm nay, Tô Nặc ăn cực kì khí thế!

“Ba ngày nay em bị bỏ đói à?” Âu Dương Long nhíu mày.

“Ừ!” Tô Nặc vừa ăn rong biển cuộn trứng cá vừa đau khổ khiếu nại, “Cái tên thương nhân đầu tư chủ biệt thự rất đáng giận, mỗi ngày chỉ cho em ăn cháo trắng với nấm và salad trộn!” Tuy rằng làm thế cũng chỉ vì giữ thân hình cân đối cho mình, nhưng dù sao vẫn muốn nói một lần!

Âu Dương Long giúp Tô Nặc lau mù tạc dính ở khóe miệng, “Ăn từ từ thôi.”

“Cái tên thương nhân đầu tư kia thật là tồi tệ!” Tô Nặc nhịn không được lên án thêm lần nữa.

Tên La mặt sẹo chết tiệt.

“Nghe nói hắn luôn ở nước ngoài, lâu lâu mới về nước một lần.” Âu Dương Long đút cho Tô Nặc một muỗng canh, phòng ngừa trường hợp hắn ăn ngấu nghiến rồi mắc nghẹn.

“Khụ khụ.” Tô Nặc bị sặc một cái, “Sao anh lại biết hắn?”

“Hợp đồng mà em nhận, tất nhiên anh phải tìm hiểu một chút.” Âu Dương Long thẳng thắn trả lời.

“. . .” Ham muốn độc chiếm của chồng mình thật kinh khủng!

“Được rồi, ngoan ngoãn ăn cơm đi.” Âu Dương Long không nói thêm nữa. Thật ra kết quả điều tra của hắn không chỉ có thế, xuất thân của vị thương nhân kia là từ xã hội đen, rõ ràng hợp đồng lần này có liên quan đến anh hai của Tô Nặc, vì thế hắn không muốn nhúng tay vào.

“Gần đây Marshmallow có ngoan không?” Tô Nặc vừa ăn vừa hỏi.

“Marshmallow là ai?” Âu Dương Long hỏi ngược lại.

“Là Samoyed đó.” Tô Nặc hớp một ngụm trà, “Đây là tên em mới đặt cho nó.”

“Vậy còn con thỏ kia?” Âu Dương Long hỏi.

“Kêu Tào Tháo đi!” Tô Nặc nói.

Âu Dương Long mặt đầy hắc tuyến, “Sao không đặt cái gì đó tựa tựa như Marshmallow?”

“Bởi vì Tào Tháo nghe có vẻ ngầu!” Tô Nặc bắt đầu nhớ tiếng kêu của nó.

“Hay là kêu nó là Nắm Xôi đi?” Âu Dương Long đề nghị.

Tô Nặc lập tức lắc đầu, “Nghe chẳng có khí phách gì cả!”

Cục bông lớn cỡ lòng bàn tay, cần có khí phách để làm gì?! Âu Dương Long nhéo mũi hắn, “Chúng ta mỗi người đặt tên một con, như vậy mới công bằng!”

“. . . Được.” Cuộc sống phu phu phải hòa thuận, nhất định không thể chuyên chế quá, “Nắm Xôi thì Nắm Xôi.”

Đúng là rất biết điều!

Chuyện hạnh phúc nhất thế giới chắc cũng không hơn gì bây giờ!

Có thể đi ăn tối với người yêu, sau đó tay trong tay về nhà, nhìn thú cưng vui vẻ nhào ra mừng chủ!

“Anh nói xem, có khi nào chúng ta vừa mở cửa, Marshmallow liền chạy tới tháo giày cho chúng ta không?” Tô Nặc hỏi.

“Anh không nghĩ nó biết cái chiêu cao siêu này đâu.” Ngài giám đốc vừa tìm chìa khóa vừa dội gáo nước lạnh vào người Tô Nặc.

“Sao anh biết được!” Tô Nặc rất mong chờ cảnh tượng này.

Sau khi mở cửa, một cái bóng trắng “vèo” một cái phóng ra cửa, ghé đầu vào chân Tô Nặc, trông cực kì đáng yêu!

A a a! Tô Nặc cảm thấy lòng mình mềm nhũn, cái lỗ tai cúp xuống trông dễ thương quá đi mất!

“Sao nó chạy ra khỏi chuồng hay vậy?” Ngài giám đốc giật mình.

Nhưng Tô Nặc không có tâm tình trả lời vấn đề này, sau khi tháo giày liền ôm con thỏ chạy đi tìm Samoyed.

. . . . .

Âu Dương Long vừa khóa cửa lại vừa thở dài, không ngờ mình lại tệ đến mức đi ganh tị tình cảm với một con thỏ.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra!

Mười giờ tối.

“Nặc Nặc, đi ngủ.” Âu Dương Long gọi.

“Xíu nữa đi.” Tô Nặc ngồi xếp bằng dưới đất nhìn Samoyed ngậm con thỏ, tha nó chạy tới chạy lui.

Mười một giờ.

“Nặc Nặc!”

“Sao?”

“Đi ngủ.”

“Anh ngủ trước đi.”

Marshmallow còn biết chơi trò giả chết, đây đúng là một sự bất ngờ!

Mười một giờ rưỡi.

“Bảo bối.” Âu Dương Long đẩy cửa phòng dành cho thú cưng ra.

“Bằng!” Tô Nặc nhắm vào Samoyed.

“Gâu!” Samoyed ngã xuống đất, đưa bốn chân lên trời, còn bắt chước người ta rên một tiếng!

Thỏ tai dài ngồi ở một bên, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn trò ngu ngốc của cả hai.

Âu Dương Long không thể nhịn được nữa, hắn bước lại gần, khom lưng bế Tô Nặc lên.

“A!” Tô Nặc giật mình.

“Đi tắm.” Âu Dương Long ôm hắn vào phòng tắm.

“Gâu!” Samoyed chạy theo sau, nó vẫn còn muốn chơi tiếp với Tô Nặc.

Nhưng ngài giám đốc đã lạnh lùng đóng cửa phòng tắm, rất có phong cách muốn gây sự!

Samoyed đành phải cụp đầu xuống ủ rũ quay về chỗ của mình, kết quả nhìn thấy con thỏ tai dài đang nằm trong ổ chó, vẻ mặt rất hung tợn!

Thế giới này thật tàn nhẫn.

Samoyed uể oải lại gần, há mồm ngậm tai thỏ kéo nó ra, sau đó nhảy vào ổ của mình nằm sấp xuống, cuối cùng mới nhét con thỏ dưới bụng mình – Thà cho nó nằm ké còn hơn để nó nhảy qua nhảy lại dày vò mình mãi.

Ngài thỏ hài lòng xoay xoay người, cảm thấy vô cùng thoải mái!

Trong phòng tắm, Tô Nặc bị lột sạch sẽ rồi ném vào bồn tắm.

“Đừng có ném em như ném con vịt!” Tô Nặc kháng nghị.

Nhưng ngài giám đốc hiển nhiên sẽ không quan tâm đến mấy việc này, hắn cũng nhảy vào bồn tắm, sau đó ôm Tô Nặc vào trong ngực.

“Vai anh bị sao thế?” Tô Nặc liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên vai chồng mình có vết bầm xanh xanh tím tím.

“Lúc tới xem cửa hàng mới trang hoàng thế nào thì bất ngờ bị chiếc đèn chùm rơi xuống đập trúng.” Âu Dương Long không quan tâm nói, “Không có gì đâu.”

“Sao không có gì được? Sưng tấy lên rồi này.” Tô Nặc sốt ruột xoa xoa, “Chuyện xảy ra khi nào, sao anh không nói cho em biết?”

“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Âu Dương Long bật cười, hôn miệng của hắn một cái, “Đừng lo.”

Đừng lo là sao?! Tô Nặc nghiêm túc nói, “Đối với em, thân thể của anh là quan trọng nhất!” Đúng là cảm động không thể tả!

Đương nhiên những lời này cũng có chút ẩn ý, bởi vì cả anh hai và giám đốc đều quan trọng như nhau! Nhưng đàn ông trưởng thành ai lại so đo mấy chi tiết nhỏ này! Vì thế Tô Nặc rất không biết xấu hổ tự động bỏ nửa câu sau!

“Học ai mà ăn nói ngọt thế?” Âu Dương Long xoa cằm của hắn.

Người ta nói thật lòng! Tô Nặc âm thầm kháng nghị.

“Yên tâm đi, bị bầm vài ngày là hết thôi.” Âu Dương Long ôm hắn ngồi lên chân mình, “Chờ sau khi giải quyết xong mọi việc, chúng ta tìm cơ hội ra đảo nghỉ phép.”

Nghe được đó! Tô Nặc hỏi, “Đi đâu?”

“Đi đâu cũng được.” Âu Dương Long ôm eo của hắn, “Quan trọng là đến nơi không ai biết chúng ta, sau đó mỗi ngày đều có thể tay trong tay đi hóng gió hoặc phơi nắng.”

“Còn có thể ăn hải sản thoải mái!” Tô Nặc bổ sung điểm quan trọng.

“Ừ, còn có thể ăn hải sản.” Âu Dương Phong cúi người hôn lên ngực Tô Nặc, “Có nhớ anh không?”

“. . .” Thật ra không gặp nhau mới ba ngày thôi! Nhưng đã nhớ lắm rồi! Tô Nặc nghiêm túc gật đầu, “Có!”

“Thật không?” Âu Dương Long trêu hắn.

Đương nhiên là thật! Để biểu hiện thành ý của mình, Tô Nặc chủ động đưa tay ra nắm lấy cái ấy của ngài giám đốc, sau đó bóp bóp vài cái –

Xem《Loạn thế tình triền》thật sự rất có lợi, có thể học được nhiều kĩ xảo bíp bíp —! Từ đó sẽ gia tăng tình cảm ngọt ngào giữa phu phu!

“Ngoan, chờ anh đi lấy đồ.” Âu Dương Long vỗ vỗ mông của hắn.

Tô Nặc đỏ mặt nhìn theo bóng dáng ra khỏi phòng tắm của người yêu.

Cái đó đúng là lớn thật!

Hắn nhịn không được đưa tay ra phía sau an ủi tiểu cúc hoa của mình, tưởng tượng đến chuyện sắp xảy ra, ngay cả lưng cũng ửng đỏ!

Bầu không khí vô cùng ấm áp lãng mạn, thế nhưng lại bị một thế lực bóng tối tà ác nào đó cố tình phá hoại.

“Nặc Nặc.” Âu Dương Long bước vào, trên tay cầm KY bôi trơn và. . . Di động, “Điện thoại của em reo kìa.”

Đúng là quá mất hứng!