Khó lắm mới có được giấc ngủ ngon, sau khi Hạ Nhạc tỉnh lại tinh thần cực kỳ sảng khoái, cô nhìn chằm chằm vào trần nhà một phút rồi mới bò dậy duỗi lưng.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ nho nhỏ chiếu vào trong phòng, vào chiếc bàn chi chít những vết xước mà Hạ Thiệu Minh hay ngồi học.

Hạ Nhạc bước xuống giường, cảm thấy dưới chân mềm mại, cô cúi đầu nhìn thấy một đôi dép rơm có kích thước vừa vặn với chân mình.

Hạ Nhạc lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô hớn hở, đi dép vào rồi chạy ngay ra ngoài phòng.

Khi mở cửa ra, cả căn phòng yên tĩnh không một bóng người.

Ngoài cửa chính, Hạ Thiệu Minh đang ngồi trên một tảng đá thấp, trước mặt là cuốn sách bài tập được đặt trên chiếc ghế đẩu. Mặc dù cậu đang học bài nhưng trái tim cậu đã bay xa hàng nghìn dặm ở bên ngoài rồi.

Nghe thấy tiếng động trong phòng, cậu đóng sách bài tập lại ngay lập tức rồi chạy vọt vào bên trong.

“Cậu là heo hay gì thế, ngủ đến giờ mới tỉnh.” Hạ Thiệu Minh bất mãn nói với Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc tươi cười, gương mặt tràn đầy chờ đợi hỏi: “Anh trai của cậu đâu?”

“Anh tôi trời còn chưa sáng đã bị gọi đi làm rồi.” Hạ Thiệu Minh đi vào phòng bếp, mở cửa rồi chỉ vào bếp lò: “Cháo nóng trong nồi, cậu dậy rồi thì ăn đi.”

Dường như nhớ ra gì đó, cậu lại nói tiếp: “Anh tôi bảo thế.”

Nghe đến đây, mây đen trên đầu Hạ Nhạc như tan biến đi, cô nhìn một vòng rồi nói: “Đánh răng ở đâu?”

Thiệu Minh hơi ngạc nhiên: “Răng gì?”

“Tôi muốn đánh răng.”

“Đánh răng là gì?”

Hạ Nhạc chợt nhận ra, ở những vùng nông thôn thời đại này, có thể không có chuyện đánh răng.

“Vậy… rửa mặt như thế nào?” Hạ Nhạc hỏi.

Hạ Thiệu Minh dẫn Hạ Nhạc đi ra sân sau.

Một khoảng sân nhỏ có hàng rào bao quanh, xung quanh có rải thêm đá và nền đất vàng.

Chuồng gà nằm trong góc, không lớn cũng không nhỏ, mái chuồng gà được lợp bằng rơm dày. Mấy con gà thong thả dạo bước, thấy có người từ xa xa bước tới bắt đầu kêu cục tác ầm ĩ.

Bên cạnh bức tường là một chiếc thùng lớn, Hạ Thiệu Minh mở nắp, đổ đầy nước vào chậu cho Hạ Nhạc rửa mặt.

Đương nhiên, chậu rửa không phải là chậu rửa chân của Hạ Nhạc đêm qua, mà là chậu rửa của Hạ Thiệu Hoa.

Hạ Thiệu Minh nhìn Hạ Nhạc không nói lời nào, cũng không muốn nói gì với cô hết.

Hạ Nhạc súc miệng hai ba lần xong rồi rửa mặt, mặc kệ Hạ Thiệu Minh, một mình cô vào phòng bếp lấy cháo.

Lúc hạ Thiệu Minh vào trong phòng bếp, Hạ Nhạc đang ăn nửa bát cháo, cô hỏi mà đầu chẳng thèm ngẩng lên: “Cậu có biết anh trai cậu đi đâu không?”

“Hỏi cái này làm gì?” Hạ thiệu Minh ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào Hạ Nhạc đang húp cháo.

“Không có gì. Không phải anh ấy nói muốn đưa tôi về nhà sao?” Hạ Nhạc đặt bát xuống nói.

Nửa bát cháo trong bát như được nhuốm một tầng ánh sáng, Hạ Thiệu Minh chăm chú nhìn, nhịn không được nuốt nước miếng: “À, khỏi lo, anh ấy bảo hôm nay anh ấy đi làm về thì sẽ đưa cậu về nhà.”

“Vậy cậu có biết anh ấy làm việc ở đâu không?”

“Hôm nay anh ấy không có đi làm,” Hạ Thiệu Minh nghiêng đầu nghĩ một lúc: “Anh ấy đi giúp người khác.”

“Hóa ra là vậy…” Ánh mắt của Hạ Nhạc nhìn về phía đôi dép rơm của mình, rất đẹp và thoải mái, rõ ràng rất có tâm.

Cô chợt nhớ đến vết rách trên lưng áo của ông nội bèn hỏi: “Mua quần áo ở đâu thế?”

“Cậu muốn mua quần áo à?” Hạ Thiệu Minh nhìn Hạ Nhạc cùng chiếc váy hồng nhạt khác người, vẻ mặt nghi hoặc: “Quần áo trên người cậu kể cũng lạ.”

Hạ Nhạc bĩu môi: “Cậu biết cái gì, mau nói cho tôi biết mua quần áo ở đâu đi, chỗ cháo còn lại cho cậu ăn đấy.”

Hai mắt Hạ Thiệu Minh tỏa sáng, xông vào phòng bếp.

Mặc dù buổi sáng cậu đã ăn cùng với Hạ Thiệu Hoa rồi nhưng do đang tuổi ăn tuổi lớn nên không chịu được cơn đói, chưa gì bụng đã rỗng tuếch rồi.

Cậu bưng bát cháo vừa húp vừa đi ra, mơ hồ nói: “Trên thị trấn có một cửa hàng bán vải, thỉnh thoảng sẽ may quần áo sẵn để bán.”

“Nhưng từ nhà tôi đi lên thị trấn Dương Sa xa lắm, phải đi qua mấy ngọn núi, tôi mới chỉ cùng anh trai đi qua thôi.”

“Đừng nói cậu muốn đi nhé? Cậu có tiền không?”

Buổi trưa, nắng gắt chói chang.

Giữa tiếng ve sầu và tiếng chim hót, cả khu rừng rợp bóng cành lá tươi tốt, bóng mát dưới tán cây không thể che nổi cái nóng thiêu đốt của mùa hè.

Hạ Thiệu Minh tuyệt vọng đi theo Hạ Nhạc, thở hổn hển và hô vang: “Tôi không muốn đi”, nhưng bước chân của cậu vẫn chưa bao giờ dừng lại.

Hạ Nhạc cũng không khá hơn là mấy, nghĩ đến mấy chục năm sau giao thông ở thời đại mới sẽ thuận tiện như thế nào, cô cay đắng lau mồ hôi trên trán: “Quá khổ cực, không biết người ở thời đại các cậu làm sao lại đến được đây..”

Đương nhiên Hạ Thiệu Minh không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Hạ Nhạc, cậu chỉ biết mình mệt sắp lả đi.

Nghĩ đến Hạ Nhạc đã lớn như vậy mà chưa được vào thị trấn bao giờ còn bản thân đã được đi theo anh trai vào mấy lần, gương mặt nhăn nhó của cậu có thêm một chút sự kiêu ngạo.

“Chờ lát nữa đến cậu sẽ biết, trên thị trấn cái gì cũng có, những thứ cậu chưa từng thấy có nhiều lắm.”

“Vậy cậu nói tôi nghe xem có cái gì mới mẻ?”

“Tôi không nói đâu, cậu tự nhìn sẽ biết.”

Một thời gian dài trôi qua, Hạ Nhạc mệt mỏi đến mức không biết mình đã leo bao nhiêu ngọn đồi, cuối cùng, khi dưới chân tựa như sắp bắn ra được tia lửa thì cũng là lúc đến thị trấn Dương Sa.

Thị trấn Dương Sa rất gần với Ly Thành, được coi là pháo đài giao thông của Ly Thành, bởi vậy mặc dù có quy mô bằng một thị trấn thôi nhưng nó vô cùng náo nhiệt, dòng người qua lại có thể được so sánh với một huyện nhỏ.

Trong thị trấn có vô số cửa hàng với sạp hàng lớn nhỏ, có cửa hàng trang trí theo phong cách cổ kính, cũng có cửa hàng trang trí theo phong cách Tây u, sự kết hợp giữa hai phong cách mới cũ trong con đường mua sắm khiến cho người hiện đại như Hạ Nhạc cũng phải tò mò.

So với thời hiện đại thì lúc này mọi người đều mặc quần áo rập theo khuôn khổ, chủ yếu là vải thô áo gai, màu sắc cũng chỉ toàn màu lạnh đơn sắc.

Điều này khiến chiếc váy hồng nhạt của Hạ Nhạc trông có hơi lạc quẻ, không ít người chú ý tới chiếc váy lạ lùng của Hạ Nhạc, thu hút hút rất nhiều sự chú ý trong suốt chặng đường đi.

Hạ Thiệu Minh đi đến trước mặt Hạ Nhạc, nhìn thấy vẻ mặt không quen của Hạ Nhạc, khiến cậu có chút cảm giác mình là anh trai.

Cậu cũng chú ý tới những ánh mắt đang nhìn xung quanh nên lặng lẽ hỏi Hạ Nhạc: “Bộ đồ trên người cậu là người nhà may cho cậu đúng không?”

Hạ Nhạc lắc đầu: “Tôi nhặt được.”

“Hả?” Hạ Thiệu Minh không tin nổi, “Anh tôi nói, chúng ta nhặt được của rơi nên trả lại người bị mất.”

Hạ Nhạc phớt lờ cậu và tăng tốc độ đi.

Hạ Thiệu Minh chạy lon ton về phía trước: “Huống chi quần áo của cậu thật sự rất đẹp… một cách kỳ lạ.”

Hạ Nhạc nhịn không được đánh vào vai Hạ Thiệu Minh: “Biết cái gì? Đây gọi là mốt. Quần áo tôi không phải là tôi nhặt được, là mẹ tôi mua cho tôi, được chưa.”

Hạ Thiệu Minh gãi đầu một cái, tỏ vẻ con gái thật thật là khó hiểu.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy quần áo như vậy trước đây, nó để lộ một vùng rộng lớn ở cánh tay và bắp chân, chất liệu vải thoạt nhìn trông giống như những bộ quần áo không ai muốn mua.

Một người mẹ mua cho con gái mình bộ quần áo như vậy chắc hẳn nhà cô ấy phải nghèo lắm.

Hạ Thiệu Minh nghĩ tới đây, lại có chút thương hại nhìn Hạ Nhạc.

Đến trước cửa hàng vải mà Hạ Thiệu Minh nhắc đến, Hạ Nhạc đang định đi vào thì bị Hạ Thiệu Minh kéo sang một bên.

“Cậu có tiền không?”

Hạ Nhạc lắc đầu: “Không có.”

“Có tiền thì mới vào được. Ở đây cái gì cũng phải trả tiền.”

Hạ Nhạc lườm cậu một cái: “Tôi xem thì sao chứ.”

“Người khác sẽ coi thường chúng ta.”

“Người khác nghĩ gì không quan trọng, chúng ta chỉ cần là chính mình.”

Hạ Nhạc nói xong, nàng hất tay Hạ Thiệu Minh đang nắm cÔng tay mình ra, cô quay đầu lại, trước khi bước vào cửa hàng, Hạ Nhạc nhìn thấy một chiếc áo khoác màu nâu trong cửa sổ trong suốt.

Thiết kế đơn giản, với một số hoa văn sọc nhỏ màu xám trên đường viền cổ áo và không có nếp gấp ở mặt trước. Nhìn tổng thể đơn giản nhưng không bị mất đi vẻ chín chắn điềm tĩnh.

Chiếc áo này…

Hạ Nhạc tiến lại gần tủ kính, dán vào mặt kính, nhìn chiếc áo từ trên xuống dưới nhiều lần.

Đây chính là chiếc áo mà ông nội mặc nhiều nhất trong những bức ảnh cũ chụp khi còn trẻ.

Cô sẽ không nhận lầm.

Lúc Hạ Nhạc đang dán mắt vào cửa sổ nhìn quần áo, nhân viên bán quần áo bên trong cũng chú ý đến Hạ Nhạc.

Ông ta bước ra khỏi cửa, sốt ruột phất tay với hai đứa trẻ: “Đi đi, tụi bây ở đây chặn cái gì?”

Hạ Thiệu Minh sợ hãi lùi lại vài bước, thấy Hạ Nhạc không có phản ứng, liền kéo Hạ Nhạc nói: “Chúng ta đi nhanh đi.”

Hạ Nhạc ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt một người đàn ông trung niên đang cầm thước đo quần áo trên tay, dáng vẻ đuổi người đi như sắp đánh nhau.

“Cháu có thể xem chiếc áo này không?” Hạ Nhạc nháy mắt với nhân viên bán hàng với vẻ mặt ngây thơ.

Chú nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy đôi mắt to tràn đầy chân thành như vậy thì hơi ngạc nhiên một chút.

Ông ta nhìn theo ngón tay Hạ Nhạc chỉ, nhìn chiếc áo khoác trong tủ kính, nét mặt hòa hoãn lại trở nên nghiêm túc.

“Không được!” Chú nhân viên dường như vô cùng coi trọng chiếc áo này: “Trẻ con ồn ào cái gì, đi, đi sang kia mà chơi.”

Hạ Nhạc bộc lộ khả năng khóc lóc om sòm của mình: “Cháu chỉ xem thôi mà, xem thì có sao đâu.”

“Cháu có biết chiếc áo này đắt cỡ nào không?”

“Có thể đoán được.”

“…”

Hình như bên trong có người hỏi chú nhân viên, Ông ta nhìn hai mắt Hạ Nhạc rồi chạy vào trong tiệm.

“Tôi bảo mà, tiệm này không phải là nơi chúng ta có thể vào được đâu.” Hạ Thiệu Minh nói.

Hạ Nhạc không trả lời, ngay lúc cô đang nghĩ về nguồn gốc của chiếc áo này thì có người kéo vạt váy của cô.

Cô quay lại, phía sau cô là một cô bé cao bằng mình.

Cô bé rụt rè nhìn Hạ Nhạc, đầu cúi xuống, nhưng tay cô bé lại bướng bỉnh nắm chặt góc váy của Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc không hiểu cho lắm, ‘cộp cộp cộp’ tiếng bước chân vang lên, một người lớn đi theo sau cô bé ấy.

Người ấy có mái tóc xoăn thời thượng, mặc chiếc váy sườn xám sáng màu, đôi môi mỏng đỏ tươi, cô ấy mỉm cười lịch sự với Hạ Nhạc rồi ngồi xổm xuống.

“Băng Băng nhà chúng tôi thích váy của cháu.” Người phụ nữ ấy nói.

Hạ Nhạc nhìn ngoại hình của người phụ nữ kia là biết chắc xuất thân từ một gia đình giàu có, cô nhìn lại bàn tay mũm mĩm đang nắm lấy váy mình nói: “Váy của cháu đắt lắm ạ.”

Người phụ nữ gật đầu: “Có thể nhìn ra được.”

“Cô tới đây để mua quần áo ạ?” Hạ Nhạc hỏi tiếp.

“Đúng vậy, tháng sau Băng Băng sẽ tổ chức sinh nhật, chúng tôi đến để đặt may trước một bộ mà con bé thích.” Người phụ nữ trả lời: “Chỉ là hình như con bé khá thích chiếc váy của cháu.”

Người phụ nữ tách tay cô bé ra khỏi gấu váy của Hạ Nhạc, mà có ai ngờ cô bé bỗng nhiên oà khóc rồi ôm lấy Hạ Nhạc khóc nức nở.

Hạ Nhạc hoang mang, người phụ nữ mặt mày bất lực, sau đó cô ấy nói: “Băng Băng ngoan nào, để mẹ mua kẹo hồ lô cho con nhé, được không?”

Cô bé khóc thút thít rồi khe khẽ gật đầu.

Người phụ nữ quay lưng đi đến sạp hàng bán kẹo hồ lô, cứ thế vứt đứa bé cho Hạ Nhạc không chút mảy may.

Tư tưởng thoải mái thật.

Hạ Nhạc vừa nghĩ vừa nhìn ngắm cô bé trước mặt, con bé ngơ ngác nhìn về phía mẹ mình, đôi mắt lộ ra sự ngây thơ chất phác.

Trong cửa hàng, chú nhân viên đang trò chuyện cùng với khách hàng, Hạ Nhạc đột nhiên nảy ra một ý.

Cô nói với cô bé kia: “Băng Băng có muốn vào tiệm mua quần áo đẹp không?”

Cô bé kia gật đầu: “Quần áo đẹp!”

Hạ Nhạc dắt tay cô bé, đường đường chính chính bước vào trong tiệm.

Hạ Thiệu Minh đi theo phía sau, cực kỳ khiếp sợ với hành động này của cô.

Cô bé kia vô cùng tò mò đối với những bộ quần áo màu sắc sặc sỡ, xem hết cái này đến cái khác nhưng vẫn không quên nắm chặt tay Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc nhìn chiếc áo màu nâu trước cửa, đột nhiên cảm thấy nỗi khổ khi làm trẻ con.

Cô bé kia thích thú với một trong những mảnh vải màu đỏ, màu sắc hơi giống màu chiếc váy trên người Hạ Nhạc.

Cô bé buông tay Hạ Nhạc ra, bổ nhào vào đống vải vóc hài lòng vuốt ve giống như không làm hỏng tấm vải thì sẽ không cam tâm.

Hạ nhạc vội vã giữ chặt lấy cô bé kia, ai ngờ bên cạnh lại vang lên một tiếng hét lớn, Hạ Nhạc ngẩng đầu lên nhìn thấy chú nhân viên đứng bên cạnh với vẻ mặt không vui.

Cô bé kia bị dọa sợ đến mức khóc lớn gọi mẹ.

“Tao đã nói tụi bây đừng có tới phá, sao bây còn đi vào nữa hả?” Chú nhân viên kéo cô bé đi rồi bực dọc sửa sang lại vải vóc.

Sau khi vuốt thẳng tấm vải, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta không hề để ý đến chuyện cô bé kia còn đang khóc, quay sang nói với Hạ Nhạc: “Đây không phải chỗ cho mấy đứa trẻ con tụi bây chơi bời, biết chưa?”

Hạ Thiệu Minh sợ đến mức trốn ở sau lưng Hạ Nhạc không dám lên tiếng, Hạ Nhạc tiến về phía trước một bước, đứng bên cạnh cô bé kia rồi ôm lấy cô bé nói: “Chú này, chúng cháu chỉ đến xem quần áo, mong chú tôn trọng bọn cháu một chút.”

Người bán hàng hiển nhiên không ngờ Hạ Nhạc, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lại có thể nói chuyện rõ ràng rành mạch như vậy.

Ông ta nặng nề đặt cây thước trên tay xuống bàn và nghiêm khắc nói: “Ở đây không chào đón trẻ em, ra ngoài!”

Tiếng giày cao gót vang lên.

“Chà, người mới à?” Mẹ Băng Băng cầm mấy cây kẹo hồ lô, đứng ngoài cửa cười nhẹ nhàng nhìn chú nhân viên: “Con nhà tôi không biết đã mua biết bao bộ quần áo tiệm này rồi, chủ tiệm của anh còn phải cung kính với bọn chúng nữa. Đây là lần đầu tôi nghe tiệm này không chào đón trẻ con đấy.”