Trong ánh sáng ban mai, Hạ Thiệu Hoa vừa chuẩn bị ra khỏi cửa thì thấy hai cái đuôi nhỏ chưa hoàn toàn tỉnh táo đang lẽo đẽo theo sau.

Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh một trái một phải, giống như hộ pháp theo sau Hạ Thiệu Hoa. Hạ Nhạc bên trái vừa dụi mắt, còn Hạ Thiệu Minh bên phải vừa ngáp dài vì buồn ngủ.

Đi được vài bước, Hạ Thiệu Hoa dừng lại.

Hạ Thiệu Minh không kịp dừng nên cậu va vào lưng Hạ Thiệu Hoa, còn Hạ Nhạc thì kịp giữ thăng bằng không đâm vào cậu.

Lần này, cả hai đều bị giật mình tỉnh hẳn.

Sự im lặng bao trùm.

Hạ Thiệu Hoa nói: “Về ngủ tiếp đi.”

Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh lắc đầu lia lịa.

Cả hai đều sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ bị bỏ lại.

Nhìn cảnh đó, Hạ Thiệu Hoa vừa bất lực vừa buồn cười.

Ánh sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống cánh đồng, từ từ lan tỏa khắp nơi, chiếu sáng đôi mắt trầm tĩnh và dịu dàng của chàng trai.

Hạ Nhạc như nhìn thuấ Hạ Thiệu Hoa, cô mở miệng nói: “Anh muốn đi tiễn Chung Cửu Hương.”

Trên khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh của Hạ Thiệu Hoa bỗng giật giật ở lông mày.

Anh nhìn Hạ Nhạc, trong đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên một tia sáng không rõ ràng.

Hạ Thiệu Minh đứng bên cạnh nghe thấy, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ và tò mò, cậu nhìn sự thay đổi rõ rệt trên gương mặt anh trai mình, đồng tình gật đầu.

Khi đến cổng làng, trời đã sáng rõ, ánh nắng rọi khắp mảnh đất rộng lớn này, trong không khí chỉ còn lại hương thơm dễ chịu của cỏ cây.

Dưới gốc cây lớn trước nhà chú Trương, Chung Ngọc Quế ngồi trên một chiếc xe lừa, hai chân đung đưa trong không trung.

Bên cạnh cô bé chú Trương và dì Yến đang nói chuyện gì đó.

Thấy người đến, Chung Ngọc Quế lén lén lút lút chỉ về hướng nhà mình.

Hạ Nhạc nhìn về con đường dẫn đến nhà họ Chung, lờ mờ thấy bóng dáng Chung Cửu Hương và Lâm Hoa Hoa đang tiến về phía họ.

Ông cụ cầm roi ngồi trước xe lừa cười lớn: “Cô gái này thật thú vị, chạy đi chạy lại mấy lần mà vẫn chưa gom đủ đồ.”

Chung Ngọc Quế nghe vậy cũng cười khúc khích, cô bé giải thích với mọi người nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Hạ Thiệu Hoa một lúc nào: “Chị em trí nhớ tốt lắm, chắc là cố ý đợi ai đó.”

Ý tứ trong lời nói không thể rõ ràng hơn, khiến mọi người nhìn nhau cười.

Hạ Thiệu Hoa nghe vậy nhưng không hề tỏ ra khó chịu, anh chỉ lặng lẽ nhìn người tới, nở một nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Như làn gió xuân thoảng qua, ấm áp và dễ chịu, khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui vẻ.

Chung Cửu Hương đến trước mặt, theo sau là Lâm Hoa Hoa cũng đến tiễn.

Thấy Hạ Thiệu Hoa, Chung Cửu Hương không khỏi nắm chặt tờ giấy vàng trong tay, ánh mắt vội vàng lảng tránh nhìn về phía Chung Ngọc Quế đang ngồi trên xe lừa.

“Ngọc Quế, sắp xuất phát rồi, mau ngồi yên.”

Chung Ngọc Quế cũng không vạch trần chị mình, cười khúc khích ngồi yên.

Lần này, có vẻ như Chung Cửu Hương đã gom đủ đồ, không quay lại nhà nữa mà lên thẳng xe lừa.

Ông cụ đánh xe đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương, suy cho cùng đã là người có tuổi, ông ấy nhìn vào ánh mắt của đôi trẻ thì hiểu ngay.

Vì thế, ông ấy và mọi người cùng nhìn theo với vẻ thích thú, không ai vội vàng thúc giục nữa.

Chung Cửu Hương ngồi yên trên xe lừa, lần lượt chào mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hạ Thiệu Hoa.

“Chăm sóc bản thân nhé.” Chị ấy nói.

Hạ Thiệu Hoa gật đầu: “Cậu cũng vậy.”

Ánh nắng dần trở nên chói mắt, trong làn gió nhẹ, những chiếc lá trên cành rơi xuống xoay tròn.

Khung cảnh trước mắt như chậm lại tựa như một thước phim quay chậm, khiến Hạ Nhạc có chút sốt ruột.

Sao hai người này không thẳng thắn chút nhỉ?!

Ngay sau đó, ông cụ quất roi hô to, con lừa phía trước lập tức nhấc chân chạy, để lại phía sau một đám bụi mù mịt bay lên.

Trên xe lừa, hai chị em nhà Chung cùng nhau quay người nhìn lại.

Chung Cửu Hương nhẹ nhàng vẫy tay chào mọi người, còn cô em nhỏ bé Chung Ngọc Quế thì cố gắng đứng lên.

Mặc dù đứng không vững nhưng cô bé vẫn không quên hét to: “Hoa Hoa! Nhạc Nhạc! Thiệu Minh! Chú Trương! Dì Yến! Và cả Hạ Thiệu Hoa mà chị em đang nhìn! Mọi người phải giữ gìn sức khỏe nhé!”

“…”

Chung Cửu Hương mặt lạnh lùng ấn em gái mình ngồi xuống.

Tiễn Chung Cửu Hương đi xong, mọi người quay lại nhà của Lâm Hoa Hoa.

Sau bao ngày, khung nhà cơ bản của nhà Lâm Hoa Hoa đã hoàn thiện, chỉ còn thiếu việc trát hoàn chỉnh bốn bức tường.

Hạ Thiệu Hoa sau khi quan sát quanh nhà một chút đã phát hiện vài chỗ cần chỉnh sửa. Sau khi nghe anh đề xuất, chú Trương mới nhận ra và giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Trong lúc ba đứa trẻ đang tụ tập ở góc nhà quan sát mầm cây mới mọc, chú Trương vừa trát vữa lên tường vừa tiến lại gần Hạ Thiệu Hoa.

Chú ấy nhìn Hạ Thiệu Hoa đang chăm chú trát vữa, ngập ngừng mở lời: “Thiệu Hoa, chú nghe Thiệu Minh nói, cháu định tham gia cuộc thi bơi lội à?”

Hạ Thiệu Hoa dừng tay một chút rồi tiếp tục công việc: “Vâng.”

Chú Trương nhìn gương mặt không biểu lộ ra chút cảm xúc nào của Hạ Thiệu Hoa, nhất thời không biết nói gì.

Phía sau, Lâm Hoa Hoa đang reo hò rằng mầm cây này chắc chắn là sự sống mới mà mẹ để lại cho cô ta, Hạ Nhạc cùng Hạ Thiệu Minh liền tán đồng kêu lên.

Sau khi tập trung suy nghĩ xong, chú Trương tiếp tục nói: “Cháu… Với tình trạng thế này, e là…”

Chú Trương không biết phải nói tiếp thế nào.

Chú ấy biết rõ Hạ Thiệu Hoa là người như thế nào.

Bề ngoài nhìn có vẻ ôn hòa dễ gần nhưng thực ra anh rất có chủ kiến và cứng đầu.

Một khi anh đã quyết định điều gì thì dù có mười con bò cũng không kéo lại được. Không ai có thể thay đổi suy nghĩ của anh.

Nhưng lần này, đó không phải là một quyết định đơn giản.

Việc Hạ Thiệu Hoa không màng đến sức khỏe mà vẫn muốn tham gia cuộc thi để giành lấy suất, e là vì…

Chú Trương nhìn về phía hai đứa trẻ vô tư đằng sau, rồi hỏi: “Là vì Nhạc Nhạc và Thiệu Minh đúng không?”

Ngoài dự đoán của chú Trương, Hạ Thiệu Hoa lắc đầu.

Đôi tay anh lấm lem bùn đất, trên mặt cũng dính đầy bùn, thật khó để liên tưởng rằng người dơ bẩn trước mắt này lại là chàng trai mắc bệnh sạch sẽ.

Anh nhìn chú Trương, trong ánh mắt sáng ngời là sự kiên định rõ ràng đến mức khiến người ta không khỏi cảm động.

“Vì bản thân cháu.” Hạ Thiệu Hoa nói.

Còn ba ngày nữa là đến cuộc thi bơi lội tổ chức trong thôn, phần thưởng cho nhà vô địch lần này là chưa từng có.

Vì thế, dù chưa đến ngày thi nhưng trên các con sông lớn nhỏ trong thôn cũng có những bóng người như con cá chạch bơi qua bơi lại.

Dường như ai cũng đang điên cuồng luyện tập cho cuộc thi.

Dù sao thì đó cũng là lễ thành lập nước mà!

Biết bao người có nằm mơ cũng không dám nghĩ mình có thể đi tham dự!

Hạ Nhạc ngồi bên bờ sông nhỏ cách nhà không xa, nhìn dòng nước chảy nhẹ nhàng mà chống cằm suy nghĩ.

Dòng sông này vì ở xa trung tâm thôn nên hầu như không có ai đến.

“Xoạt—”

Bọt nước trắng xóa bắn tung tóe làm mặt Hạ Nhạc ướt đẫm, mái tóc ướt sũng che kín mắt dính bết vào mặt.

“Hạ, Thiệu, Minh—” Hạ Nhạc nghiến răng nghiến lợi gọi to.

Nửa người Hạ Thiệu Minh chìm trong nước, lắc lắc mái tóc, lau nước trên mặt, cười đùa: “Nhạc Nhạc, cậu có sao không?”

Hạ Nhạc nhặt một viên đá, ném mạnh về phía Hạ Thiệu Minh.

Nước bắn lên tứ phía, Hạ Thiệu Minh né tránh, cười lớn rồi lặn xuống nước.

Hạ Nhạc bực bội, nhặt lấy quần áo của Hạ Thiệu Minh vứt bên cạnh để lau mặt, cô ngay lập tức ngửi thấy mùi mồ hôi liền khó chịu ném trả lại.

Hạ Thiệu Hoa ngồi trên tảng đá gần đó, lặng lẽ mỉm cười nhìn hai người chơi đùa.

“Cậu nói xem, là anh cậu chuẩn bị tham gia thi đấu, anh ấy còn chưa luyện tập mà sao cậu lại nhất quyết kéo bọn tôi ra đây xem cậu luyện tập làm gì chứ?” Hạ Nhạc lớn tiếng hướng về phía dòng sông chỉ còn nghe thấy tiếng nước.

Hạ Thiệu Minh trồi lên ở một chỗ khác, nói: “Tôi cũng muốn tham gia, tôi sẽ làm nền để tôn vinh anh trai tôi là đóa hoa đỏ rực.”

Nói xong, cậu nhận ra mình lỡ miệng, lo lắng nhìn về phía “đóa hoa đỏ” trong miệng mình.

Đôi mắt Hạ Thiệu Hoa khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm vào Hạ Thiệu Minh, ánh mắt ẩn chứa một sự u ám khó đoán.

Hạ Thiệu Minh nuốt nước bọt, rồi lập tức lặn xuống nước lần nữa.