Hôm đó trước khi rời đi, Hạ Nhạc nhớ ra Hạ Thiệu Hoa có bệnh tim không thể ngâm nước quá lâu nên đặc biệt dặn dò anh phải chăm sóc sức khỏe của mình. Nếu cảm thấy không khỏe thì nhất định phải lên bờ nghỉ ngơi.

Hạ Thiệu Hoa khi đó gật đầu nói rằng thời tiết xấu, khuyên cô về nhà sớm. Hạ Nhạc đành miễn cưỡng yên tâm đi về.

Những ngày sau đó, có Chung Cửu Hương mang cơm cho Hạ Thiệu Hoa và chú Trương, Hạ Nhạc biết ý nên kéo Hạ Thiệu Minh ngoan ngoãn ở nhà.

Sau nhiều chuyện xảy ra, Hạ Nhạc nhận thấy Hạ Thiệu Minh dường như trưởng thành hơn rất nhiều, mấy ngày nay cậu ấy thậm chí không chơi những viên bi mà mình yêu thích nữa.

Không cần phải lên lớp, cậu đánh bóng rổ trước cửa nhà, nhiều lúc lại ôm sách tiếng Anh ra cửa trước học từ vựng.

Hạ Nhạc tuy không giỏi nấu ăn, nhưng ít nhất cũng không để mình đói.

May mà Hạ Thiệu Minh không phải kén ăn, hai người mỗi ngày đều ăn uống đơn giản, nếu muốn ăn ngon thì chạy qua nhà Chung Cửu Hương để ăn nhờ một bữa. Chung Cửu Hương rất quý hai đứa trẻ này, luôn muốn mỗi bữa đều thêm hai bát cơm cho chúng.

Từ khi làng nhận được tiền quyên góp, đã sắp xếp một số người tới giúp nhà Lâm Hoa Hoa xây lại nhà.

Lâm Hoa Hoa không muốn chìm đắm trong nỗi đau mất mẹ mà khóc lóc, cô ta dậy sớm mỗi ngày, không có việc gì thì mang ghế ra ngồi giám sát công việc, thực ra phần lớn là tự mình chăm chỉ làm việc.

Hôm đó, cô ta vừa mang một tảng đá lớn vào góc, định dùng nó làm ghế trước cửa nhà sau này, nhớ lại những lần cùng mẹ ngồi trên tảng đá lớn trước nhà chú Trương tắm nắng, cô ta bất chợt muốn rơi nước mắt.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cố gắng bình tĩnh lại. Nhìn lên, cô ta thấy một ông chú lạ mặt đeo túi, kéo theo hai rương gỗ lớn đi vào cổng làng.

Sau trận mưa lớn như vậy, các làng xung quanh đều bị thiệt hại, có người rời quê tìm người thân nương tựa, chuyện này không có gì là lạ.

Lâm Hoa Hoa không để ý lắm, ai ngờ ông chú đột nhiên dựa vào bức tường đất mới xây bên cạnh cô ta, cười gượng gạo nói: “Cô bé, chú vừa mới dọn vào đây, thật sự đi không nổi nữa, phiền cháu trông đồ giúp chú một lát, chú sẽ quay lại ngay. Cảm ơn cháu nhiều.”

Lâm Hoa Hoa ngơ ngác gật đầu, ông chú cảm ơn rối rít rồi vác một trong hai cái rương đi vào làng.

Gần đến giờ ăn trưa, mấy người giúp nhà họ Lâm về nhà ăn cơm, Lâm Hoa Hoa đói không chịu nổi, cô ta vừa đứng dậy định đi thì thấy cái rương bên cạnh, cô ta lại không yên tâm nên ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục chờ đợi.

Không thấy ông chú quay lại, lại thấy một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện ở cổng làng. Người phụ nữ ăn mặc lôi thôi, bẩn thỉu, cổ rướn lên nhìn vào trong, thấy Lâm Hoa Hoa đang buồn chán mài gỗ.

Bà ta ban đầu mặt mày u ám, nhưng khi thấy Lâm Hoa Hoa, lập tức nở nụ cười chất phác. Bà ta vẫy tay gọi: “Cô bé! Cô bé!”

Lâm Hoa Hoa khó hiểu nhìn lại, bà ta vui mừng chạy đến, gió thổi tung vạt áo, lộ ra da thịt nhưng bà ta không cảm thấy lạnh, chỉ hỏi cẩn thận: “Cô bé, cháu có biết Tào Bá Phủ không?”

Nhìn vẻ kỳ lạ của người phụ nữ, Lâm Hoa Hoa cau mày, không kiên nhẫn trả lời: “Không biết.”

Bà ta vẫn không nản lòng, chỉ vào cái rương bên cạnh, khuôn mặt hốc hác, mắt sáng rực: “Đây là rương của Bá Phủ.”

Lâm Hoa Hoa nhìn cái rương cũ kỹ, trên cùng vẽ một đôi uyên ương màu đỏ nhưng vì đã cũ nên trông như hai con vịt ngốc nghếch.

Bà ta thấy Lâm Hoa Hoa chú ý đến cái rương liền đến cố gắng dựng nó lên, mặt đầy niềm vui: “Đây là uyên ương tôi vẽ.”

Lâm Hoa Hoa định giải thích mình không biết người bà ta nói thì nghe thấy tiếng Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh gọi từ xa.

“Lâm Hoa Hoa, ăn cơm thôi.” Hạ Nhạc xuất hiện phía trước, thấy Lâm Hoa Hoa và người phụ nữ trước mặt, thắc mắc hỏi: “Đang làm gì thế?”

Hạ Thiệu Minh cũng xuất hiện bên cạnh, hỏi: “Đây là ai vậy?”

Người phụ nữ quay lại, cười ngượng ngùng nói: “Cứ gọi tôi là A Thúy là được.”

Bà ta dường như còn muốn nói gì đó, đột nhiên dừng lại, sững sờ nhìn về phía sau Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh.

Bất ngờ, mắt bà ta ướt đẫm, lớn tiếng gọi: “Bá Phủ!”

A Thúy chạy về phía Hạ Nhạc. Hạ Nhạc né qua một bên nhường đường.

Nhìn lại, A Thúy ôm chầm lấy một người đàn ông. Người đàn ông gầy gò, suýt ngã vì bị ôm, nhưng cố giữ thăng bằng, để bà ta ôm lấy mà khóc.

Bàn tay khô gầy của ông ta lơ lửng, một lúc sau nhẹ nhàng vỗ lưng A Thúy, kéo ra một chút, kinh ngạc hỏi: “A Thúy, sao em lại đến đây…”

A Thúy đứng ra xa hơn, lau nước mắt trên mặt, nhìn thẳng vào ông ta: “Bá Phủ, em đã nói dù có chuyện gì thì em cũng không rời bỏ anh, anh cũng đừng bỏ em.”

Lúc này, Hạ Nhạc mới nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông.

Dù đã lâu không gặp nhưng Hạ Nhạc không bao giờ quên gương mặt này.

Khuôn mặt hốc hác mang vẻ nghiêm túc cổ hủ, đôi mắt đầy tia máu.

Đó là gương mặt cô quen thuộc.

Hạ Thiệu Minh ghé lại, che miệng thì thầm: “Đó chẳng phải là chú nhân viên tiệm vải sao?”

Thấy Hạ Nhạc không phản ứng gì, Hạ Thiệu Minh lại nói: “Chính là chú nhân viên khó tính đó ấy!”

Quấn quýt mãi, cuối cùng chú nhân viên và người phụ nữ cũng rời đi.

Qua cuộc trò chuyện của họ, Hạ Nhạc biết được chú nhân viên tên là Tào Bá Phủ. Ông ta sinh ra trong một gia đình có truyền thống học vấn, ông nội từng làm quan trong triều đình.

Từ khi ông ta sinh ra, gia đình đã định cho ông ta một cuộc hôn nhân rất tốt, đối phương là tiểu thư của một gia đình giàu có nhất làng.

Đáng tiếc số phận trêu ngươi, khi Tào Bá Phủ còn trong tã lót thì triều đại nhà Thanh kết thúc hơn hai trăm năm thống trị. Nhưng may mắn thay, các bậc trưởng lão trong gia đình ông ta là người có học vấn, dù triều đình đã sụp đổ, họ vẫn có thể mở trường dạy học ở vùng quê, được người ta kính trọng.

Khi Tào Bá Phủ còn là một thanh niên, để có thể học hành thành tài, ông ta đã từ chối lập gia đình sớm, chọn con đường học hành nâng cao kiến thức.

Nhưng khi cô tiểu thư ấy chưa kịp chờ ông thành tài, đã phải nhận được tin dữ từ gia đình ông.

Năm 1931, ông nội của Tào Bá Phủ nghe tin Trương thiếu soái dẫn 20 vạn quân Đông Bắc không kháng cự, để mặc quân Nhật xâm lược đất nước đã tức giận mà qua đời. Ngay lập tức, nhà họ Tào mất đi chỗ dựa lớn nhất.

Lúc đó, cô tiểu thư ấy vẫn còn tình ý với ông ta, dù gia đình yêu cầu cắt đứt liên lạc nhưng cô tiểu thư cũng nhất quyết không chịu hủy bỏ hôn ước.

Tào Bá Phủ là một người đọc sách, trong lúc gia đình suy sụp, ông ta càng muốn dốc lòng báo đáp tổ quốc, nhưng đáng tiếc ông ta chỉ là một người đọc sách, trong tình cảnh đó, dù có lòng báo đáp tổ quốc thì cũng không có cơ hội.

Vì vậy, thời gian trôi qua, cô tiểu thư ấy đã lập gia đình.

Đến năm 1945, khi kháng chiến chống Nhật thắng lợi, Tào Bá Phủ vui mừng khóc một trận, đến khi tỉnh dậy mới nhận ra tóc mai đã điểm bạc.

Ông ta chợt nhận ra rằng cha mẹ mình đã già đi, còn cô tiểu thư ấy, con cái cũng đã lớn khôn.

Ông ta như người đã đi đến một thế giới khác rất lâu, đến khi trở lại thế giới này, ông ta đã quên mất cách sống.

Cũng lúc đó, A Thúy tìm đến ông ta. A Thúy là người hầu của cô tiểu thư kia, từ nhỏ đã lớn lên cùng cô ta.

A Thúy không thông minh, cũng không xinh đẹp như cô tiểu thư kia, suốt những năm qua luôn ở bên cạnh cô tiểu thư nhưng cô ấy đã luôn lặng lẽ dõi theo Tào Bá Phủ từ xa. Cô ấy nói rằng mình đã có tình cảm với ông ta từ lâu rồi.

Khi cô tiểu thư biết được tình cảm của A Thụy, lúc đó cô ta còn đang ôm con tắm nắng trong sân, cô ta sửng sốt, cười khổ rồi tháo trâm cài trên tóc đưa cho A Thúy. Cô tiểu thư đưa khế ước bán thân cho A Thúy, để cô ấy đi tìm hạnh phúc của mình.

Vì vậy, suốt bốn năm sau đó, A Thúy vẫn kiên trì theo đuổi hình bóng của Tào Bá Phủ.

Tào Bá Phủ biết A Thúy là cô gái tốt, không muốn làm lỡ dở cô ấy nên nhiều lần từ chối, nhưng cô ấy không bao giờ từ bỏ.

Năm 1949, cha của Tào Bá Phủ qua đời, mẹ ông ta mắc bệnh nặng, lúc đó ông ta mới hiểu rõ thế nào là trong trăm người thì người vô dụng nhất là người đọc sách.

Để chữa bệnh cho mẹ, ông ta đã bán hết mọi thứ giá trị trong nhà, cuối cùng không còn cách nào, ông ta là một người kiêu ngạo cũng phải cúi đầu đi khắp nơi tìm việc.

Cuối cùng, ông chủ tiệm vải thương hại ông ta,cho ông làm công việc bán vải, bán quần áo mà trả thêm tiền.

Nhưng mẹ ông ta vẫn không qua khỏi.

Sau cơn mưa lớn, Tào Bá Phủ hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, một là không muốn ở lại nơi đầy đau thương này nữa, hai là để A Thúy hoàn toàn quên đi ông ta.

Nhưng ai ngờ, A Thúy cứng đầu, dầm mưa dãi nắng, vấp ngã không biết bao lần, vẫn nhất quyết tìm kiếm ông ta, theo dấu ông ta đến xã Tiêu Viên.

Trên bàn ăn, Hạ Thiệu Minh cầm bát cơm, nhìn thấy Hạ Nhạc cầm đũa nhưng vẻ mặt đăm chiêu, Hạ Thiệu Minh dùng khuỷu tay thúc vào tay Hạ Nhạc.

“Nhạc Nhạc, cậu đang nghĩ gì vậy, cơm ngon thế này mà cũng không ăn.”

Hạ Nhạc tỉnh lại, đối diện với bốn đôi mắt trên bàn đang nhìn mình, cô vội vàng ăn vài miếng cơm. Hạ Nhạc vừa nhai vừa nuốt một cách vội vàng, cô đột nhiên hỏi: “Mọi người cảm thấy thích một người là cảm giác như thế nào?”

Hạ Nhạc không biết đó là cảm giác gì.

Trong ký ức của mình, dù đã lớn nhưng dường như cô chưa từng thích một chàng trai nào.

Trên bàn ăn đều là trẻ con, chỉ có Chung Cửu Hương gần đây là người đang ở trung tâm của đề tài “thích” nhất.

Chung Cửu Hương đang gắp thức ăn thì dừng lại, khuôn mặt thoáng chút ngượng ngùng.

Hạ Nhạc vội xua tay: “Em không nói chị, em đang nói… Chú ấy, Tào Bá Phủ.”

Mấy đứa trẻ vừa về đã kể cho Chung Cửu Hương nghe câu chuyện về cuộc đời đau khổ của chú Tào Bá Phủ, từ đó bắt đầu bàn luận về việc cô tiểu thư nhà giàu thích ông ta nhiều hơn hay A Thúy thích ông ta nhiều hơn.

Chung Cửu Hương không hiểu nhiều về tình cảm nam nữ, chỉ là nghe bọn trẻ tranh cãi mãi, chị ấy nghĩ nếu mình là A Thúy, chắc chắn cũng sẽ kiên trì theo đuổi bước chân của Hạ Thiệu Hoa.

Khoan đã… Sao mình lại nghĩ đến Hạ Thiệu Hoa?