Khi Hạ Nhạc ôm một tấm đệm lớn từ nhà chú Trương đi ra thì đúng lúc Chung Ngọc Quế từ trong nhà đi ra tìm cô.

Chung Ngọc Quế nhìn thấy Hạ Nhạc sắp bị đệm đè bẹp, hét lên: “Để em giúp chị” rồi cầm đệm nhưng cũng chẳng giúp được mấy.

Mặc dù nhà chú Trương cách nhà Chung Cửu Hương không xa nhưng đi đi lại lại mấy lần, Hạ Nhạc đã kiệt sức.

Cô nhìn Chung Ngọc Quế thấp hơn mình một cái đầu, thở hổn hển và nói: “Em vẫn nên đi xem Lâm Hoa Hoa đi.”

Chung Ngọc Quế liếc nhìn cô rồi đáp lại: “Chị ấy vẫn đang ngủ.”

Hôm qua sau khi chôn cất dì Lâm xong, Lâm Hoa Hoa về đến nhà là ngủ li bì.

Cô ta không chịu dậy ăn cơm, trùm chăn kín mít, không chịu bước ra ngoài.

Vì nhà chú Trương chỉ có hai phòng ngủ, hơn nữa chú Trương và thím Yến sống chung với nhau nên Chung Cửu Hương bảo Lâm Hoa Hoa đến ở với mình, thật ra cũng là để tiện chăm sóc cô ta.

Lâm Hoa Hoa không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.

Sống chung với hai chị em nhà họ Chung chắc chắn sẽ tiện hơn ở nhà chú Trương nhưng nhà họ Chung chỉ có một cái giường nên hôm nay chú Trương và Hạ Thiệu Hoa đốn một ít gỗ, định làm tạm một cái giường cho Lâm Hoa Hoa ngủ.

Khi Hạ Nhạc và Chung Ngọc Quế về đến trước cửa nhà họ Chung, Hạ Thiệu Hoa đang vất vả cưa một tấm gỗ trước cửa.

Mùn cưa bay khắp nơi, anh lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Nhạc đã về.

Chú Trương cũng nhìn theo tầm mắt của Hạ Thiệu Hoa.

Lần này, Hạ Nhạc ôm đệm dày và nặng, rõ ràng vất vả hơn so với những lần trước.

Hạ Thiệu Hoa dừng việc đang làm lại, tháo găng tay vải ra, vội vàng đi tới cầm đệm từ tay Hạ Nhạc.

Chú Trương nhìn thấy cảnh này, mỉm cười lắc đầu rồi cúi xuống tiếp tục làm việc.

Sức nặng trên người đột nhiên biến mất, Hạ Nhạc không khỏi thở phào.

Xem ra việc nhỏ đi cũng không hẳn là chuyện tốt, chiếc đệm trong tay một người trưởng thành như Hạ Thiệu Hoa trông không nặng nề chút nào nhưng khi cô cầm thì lại như sắp đè chết cô.

Trong nhà, Chung Cửu Hương đang rửa rau bên bể nước.

Chị ấy làm rất cẩn thận vì sợ đánh thức Lâm Hoa Hoa đang ngủ trên giường.

Hạ Thiệu Hoa đặt đệm sang một bên rồi hỏi: “Còn phải chuyển gì nữa không?”

Hạ Nhạc suy nghĩ một lúc rồi đáp lại: “Hết rồi.”

Hạ Thiệu Hoa gật đầu, bước ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại.

Hạ Nhạc nghe thấy tiếng cưa đồ rất nhẹ bên ngoài, cô quay đầu nhìn Chung Cửu Hương, cảm thán…

Đây đúng là một nhóm người vô cùng hiền lành.

Chung Cửu Hương đã nấu cơm xong, Hạ Nhạc do dự không biết có nên đánh thức Lâm Hoa Hoa dậy không.

Lúc này, Chung Ngọc Quế lén lút đến gần Hạ Nhạc, thì thầm vào tai cô: “Chị ấy không ngủ.”

Hạ Nhạc ngạc nhiên nhìn bóng dáng phồng lên trên giường nhưng trong mắt cô cũng hiện lên vẻ hiểu rõ như đã đoán ra từ trước.

Cô đến gần Lâm Hoa Hoa rồi ngồi xuống mép giường.

Lâm Hoa Hoa co người lại, quay lưng về phía Hạ Nhạc. Cô ta như một con vật nhỏ bị thương, nhìn từ xa thì bất động nhưng khi đến gần mới thấy cô ta đang run rẩy không ngừng, cổ họng phát ra tiếng nức nở khe khẽ.

Hạ Nhạc vỗ về Lâm Hoa Hoa như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Sau một lúc lâu, cô nhìn qua khe cửa thấy Hạ Thiếu Hoa đang bận rộn bên ngoài, rồi nói: “Lâm Hoa Hoa, em có từng nghĩ đến tương lai của xã Tiêu Viên sẽ như thế nào không?”

Người dưới chăn vẫn không có phản ứng.

“Xã Tiêu Viên trong tương lai sẽ hoàn toàn khác với bây giờ, nếu em nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không tin nổi đâu.” Đôi mắt Hạ Nhạc long lanh, nói: “Những ngôi nhà này sẽ trở thành những căn nhà kiểu Tây, em biết không, giống như ở thành phố lớn ấy, từng căn nhà san sát nhau, sạch sẽ và đẹp đẽ.”

Hạ Nhạc chợt nhớ đến những năm tháng khi cô còn nhỏ, cô và một đám trẻ con luôn thích chạy từ đầu thôn đến cuối thôn.

Khi chơi mệt, cô sẽ chạy đến nhà dì ở đầu thôn, bà nội thường ở đó. Khi bà thấy cô đến, dì sẽ cười mắng cô là đứa nhóc nghịch ngợm, sau đó mang ra một đống đồ ăn ngon cho cô.

Nếu họ ở lại quá muộn, ông nội sẽ đến nhà dì tìm hai bà cháu.

Cô ôm đồ ăn vặt ngồi trước cổng nhà dì từ từ ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn ba người lớn quen thuộc nhất. Họ nhìn căn nhà nhỏ kiểu Tây đối diện, nói những lời mà cô không hiểu.

Trong lòng Hạ Nhạc nhỏ bé đầy hài lòng và hạnh phúc.

Chỉ là lúc đó, nơi đó không còn là nhà của chú Trương nữa mà là nhà của bác cả cô ở đó.

… Tại sao nhà bác cả lại sống ở đó?

Chăn dưới tay cô động đậy, Hạ Nhạc thoát ra khỏi hồi ức, đối diện với đôi mắt của Lâm Hoa Hoa đang quay sang nhìn chằm chằm cô.

Hạ Nhạc hít mũi, nói: “Lâm Hoa Hoa, sau này chị nhất định sẽ gặp được một cô bé đáng yêu như em, cô bé ấy không phải là cháu ruột của chị nhưng lại tốt hơn cháu ruột của chị…”

Chung Ngọc Quế đứng bên cạnh với vẻ mặt đầy khó hiểu rồi rời đi.

Khi Chung Ngọc Quế đến bên cạnh Chung Cửu Hương, cô bé kéo vạt áo của chị ấy, chỉ tay về phía giường.

Chung Cửu Hương đang bận rộn dùng tro dập tắt củi trong bếp, khó hiểu nhìn sang, chỉ thấy trên khuôn mặt gầy gò và gò má nhô cao của Lâm Hoa Hoa khó khăn nở một nụ cười.

Lâm Hoa Hoa nói: “Mẹ chị cũng nói với chị như vậy…”

Cô ta nhìn lên trần nhà, trong đôi mắt tĩnh lặng dần dần hiện lên sự hy vọng, như thể cô ta nhìn thấy tương lai qua những thanh xà nhà lộn xộn ấy.

“Mẹ chị nói sau này đường trong thôn mình sẽ bằng phẳng, bước lên rất chắc chắn, ngay cả khi trời mưa thì giày cũng không bị dính đầy bùn. Trong tương lai, nhà sẽ to và hiện đại, không bị dột, không có gió lùa, cũng không có chuột và gián. Dù có bão to gió lớn cũng không bị rơi tường đất, cũng không thỉnh thoảng lại bị sập như nhà bọn chị.”

“Mẹ còn nói sau này chị nhất định sẽ gặp được một người yêu thương chị, chị sẽ có một gia đình hạnh phúc. Dù một ngày nào đó mẹ không còn nữa, chị vẫn phải sống thật tốt, mẹ ở trên trời sẽ nhìn chị sống hạnh phúc.”

Lâm Hoa Hoa vừa khóc vừa cười nói: “Mẹ biết sức khỏe của mình không tốt, không thể ở bên chị nhiều năm nữa nên mẹ mới nói nhiều chuyện với chị, tất cả đều là dặn dò hậu sự… Nhưng chị không ngờ lại nhanh như vậy…”

Lâm Hoa Hoa vùi mình vào chăn, cắn chặt chăn và khóc nức nở.

Sau một lúc lâu, cô ta khóc mệt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Vén chăn lên, cô ta ngơ ngác nhìn trước mặt.

Tất cả mọi người đều đứng đó, lặng lẽ đứng bên cạnh cô ta.

Không ai nói gì nhưng họ như đang dùng hành động để nói với cô ta rằng:

Họ cũng là gia đình của cô ta.

Họ là gia đình không cùng huyết thống của cô ta.

Buổi chiều trời vẫn âm u, ông cụ Trương chống nạng đi ra ngoài, trên tay cầm một ấm trà.

Ông ấy đặt ấm trà lên tảng đá lớn trước sân, rồi lại đi vào nhà lấy ra vài cái bát và ngồi xuống bên cạnh.

Trên đống đổ nát đối diện, bụi bay mù mịt, một nhóm người đang quét dọn đá vụn và đất vàng.

Thỉnh thoảng, họ đào một vài món đồ nội thất còn dùng được, kéo sang một góc và để ở đó.

Chú Trương đổ mồ hôi đầm đìa, đi về phía ông cụ Trương, tiện tay rót một bát trà rồi uống ừng ực, cảm thấy chưa làm dịu cơn khát nên chú ấy uống thêm hai bát nữa.

Ông cụ Trương chỉ về phía đó, ngẩng đầu ra hiệu: “Khi nào dựng lại nhà, con lấy mấy tấm gỗ tốt ở sân sau ra mà dùng.”

Chú Trương cầm bát trà khựng lại, nói: “Bố, đó là gỗ bố để dành làm quan tài cho mình mà…”

Ông cụ Trương trừng mắt nhìn chú ấy: “Người sống quan trọng hay người chết quan trọng?”

Chú Trương đặt bát xuống, nói “Con biết rồi”, rồi quay lại đi sang bên kia.

Cả buổi chiều hôm đó, cứ khi nào ai đó làm việc mệt là lại sang nhà ông Trương xin trà uống.

Ông cụ Trương cũng vui vẻ rót trà cho mấy người trẻ, khi thấy Lâm Hoa Hoa với vẻ mặt tiều tụy đến uống trà, ông ấy còn cố ý kéo cô ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.

Đến chiều tối, từ ngoài thôn không xa đột nhiên vang lên tiếng động lạ.

Ông cụ Trương tuổi đã cao nên tất nhiên có kinh nghiệm, ông ấy nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay cái thứ màu đen bốn bánh đó là ô tô.

Chỉ những người giàu có hoặc quan chức mới đi được.

Chiếc xe ầm ầm chạy vào thôn, dừng lại trước mặt ông cụ Trương.

Cửa sổ xe hạ xuống, một người phụ nữ có khuôn mặt đoan trang, xinh đẹp thò đầu ra, hỏi ông cụ Trương: “Ông ơi, ông có biết nhà họ Hạ trong thôn ở đâu không?”

Bên cạnh người phụ nữ, một người đàn ông có vẻ mặt nghiêm nghị đang nắm vô lăng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ấy.

Ông cụ Trương sững sờ, không dám lên tiếng.

Người phụ nữ tiếp tục hỏi: “Có một cô bé tên là Hạ Nhạc, cô bé sống ở xã Tiêu Viên, chúng tôi đến để…”

“Cô Hà ơi…”

Cô Hà chưa nói xong thì bỗng có tiếng Hạ Nhạc gọi từ đằng xa, cô ấy ngạc nhiên nhìn sang, Hạ Nhạc đầu tóc bù xù vội vàng chạy về phía họ.

Cô Hà vội vàng xuống xe, mở cửa sau và bế Hà Băng Băng xuống.

Hà Băng Băng vừa xuống xe đã lao vào lòng Hạ Nhạc, như không hề nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của cô.

Cô Hà lắc đầu nói: “Trận mưa lớn này, cô nghe nói cả một thôn của các cháu đều…”

Cô ấy nói đến đây, ánh mắt nhìn sang đống đổ nát của nhà họ Lâm bên cạnh, bỗng há hốc miệng, không nói nên lời.

Chú Hà cũng xuống xe, giải thích: “Băng Băng muốn đến thăm cháu.”

Chú ấy nhìn theo tầm mắt của cô Hà, ngạc nhiên nói: “Các cháu… Không sao chứ…”

Hạ Nhạc nhìn bánh xe dính đầy bùn đất và thân xe bẩn thỉu, trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc ấm áp.

Chắc hẳn họ đã phải vất vả lắm mới đến được đây thăm cô.

“Cảm ơn, chúng cháu… chúng cháu đều ổn ạ…” Hạ Nhạc vừa sờ mặt Hà Băng Băng vừa trả lời.

Sự phấn khích trên gương mặt của Hà Băng Băng khi thấy Hạ Nhạc đã biến mất, cô bé nhíu mày, nói: “Cô giáo ơi, nhà bị sập rồi.”

Cô Hà tiến lên ôm Hạ Nhạc và Hà Băng Băng vào lòng.

“Nếu cháu cần gì thì cứ nói, nhà cô sẽ cố gắng hết sức để giúp các cháu…”

Sau khi gia đình cô Hà biết được toàn bộ câu chuyện, họ nhất quyết muốn giúp đỡ Lâm Hoa Hoa.

Lâm Hoa Hoa từ chối lòng tốt của họ, sau khi họ rời đi, cô ta và Hạ Nhạc ngồi dưới gốc cây trước sân nhà chú Trương, nhìn lên bầu trời.

Hai người im lặng.

Lâm Hoa Hoa không nói gì, Hạ Nhạc cũng biết, mặc dù dì Lâm đi rồi nhưng niềm kiêu hãnh trong con người Lâm Hoa Hoa không bao giờ mất đi.

Cô nhìn bàn tay của Lâm Hoa Hoa đặt trên tảng đá, vô thức nắm lấy.

Lâm Hoa Hoa ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, giọng điệu vẫn như mọi khi: “Hạ Nhạc, từ khi nào mà em quen biết những người giỏi như vậy?”

Nhưng cô ta không rút tay lại, để mặc Hạ Nhạc nắm chặt.

Hạ Nhạc nhìn Lâm Hoa Hoa: “Sôcôla lần trước em cho chị là họ tặng đấy.”

Ánh mắt Lâm Hoa Hoa ấm áp hơn: “Mẹ chị ăn một miếng, mẹ nói chưa từng được ăn thứ gì ngon như vậy.”

“Hạ Nhạc, cảm ơn em.”