Sau khi làn sóng ủng hộ nhiệt tình của khán giả ập đến, trận đấu nhanh chóng tuyên bố kết thúc.

Điểm số trận đấu này không chênh lệch nhiều, có thể nói là thắng hiểm.

Những người có chút hiểu biết về bóng rổ đều có thể nhìn ra được một bên có ý nhường đối phương.

Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng vẫn khá nhiệt tình với kết quả trận đấu.

“Chúc mừng ‘Đội bóng dũng mãnh’ lấy được giải Á quân đầu tiên trong cuộc so tài thi đấu bóng rổ!”

Lời thông báo vừa dứt, Lý Húc cùng các đội viên của cậu ta đứng thành một hàng, thoải mái tiến về phía trước một bước.

Bọn họ vai kề vai, đứng thành một hàng, cúi đầu trước khán giả bốn phía, rất có phong thái của đội quân bóng rổ.

Lý Húc liếc Hạ Thiệu Minh một cái, đối phương đang ôm ngực cười hì hì nhìn cậu ta.

Lý Húc hất cằm hừ một tiếng.

Tiếng huýt sáo hoan hô và tiếng vỗ tay cùng vang lên, trong tiếng ồn ào, lời thông báo tiếp tục vang lên.

“Chúc mừng lần này ‘Đội bóng rổ anh Hạ’ đã đạt giải Quán quân trong cuộc thi đấu bóng rổ!”

Tiếng thông báo còn chưa kết thúc, Hạ Thiệu Minh cùng các đội viên của cậu ấy đã gào khóc nhảy dựng lên.

Bọn họ không coi ai ra gì mà đập tay lẫn nhau.

Trọng tài đợi hồi lâu vẫn không thấy bọn họ yên tĩnh lại, tầm mắt nhìn về phía ‘Đội bóng dũng mãnh’ đang đứng chỉnh tề bên cạnh, không nhịn được ho khan một tiếng đối với ‘Đội bóng rổ anh Hạ’ không có quy củ kia.

Một lúc lâu sau, các thành viên trong ‘Đội bóng rổ anh Hạ’ mới yên tĩnh lại.

Đội của bọn họ đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, thần thái mỗi đội viên khác nhau, không hề có chút uy nghiêm nào.

Cuối cùng mới yên tĩnh, tay mỗi người vẫn đang làm những động tác nhỏ hướng về bốn phía người xem.

Các thầy cô giáo đang xem thi đấu phía dưới nhịn không được đưa tay lau mồ hôi.

Nghĩ đến chuyện nếu đội như vậy đại diện cho trường học tham gia giải đấu bóng rổ, có thể dự đoán trước được cho dù thắng trận đấu nhưng vẫn sẽ nhận lại ánh mắt khinh bỉ của các trường học khác.

Đột nhiên họ cảm thấy cần thiết phải chỉnh đốn và sửa lại phong cách đội của bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, lão lãnh đạo đã lên đài phát biểu.

Ông ta chắp tay sau lưng, trên mặt tràn đầy vui sướng, ngay cả nếp nhăn khóe mắt cũng sinh động lên.

Tuy rằng trong lúc phát biểu đều khen ngợi cả hai đội, nhưng trong lời nói vẫn có chút thiên vị ‘Đội bóng rổ anh Hạ’.

Sau khi kết thúc bài phát biểu, bắt đầu trao giải thưởng cho hai đội.

Cả hai đội đều giành được bằng khen cho chức Quán quân và Á quân bóng rổ, mỗi người cũng giành được giải thưởng riêng.

Mỗi người trong đội Á quân được một đôi tất bông, còn mỗi người trong đội Quán quân nhận được một ly tráng men.

Hạ Thiệu Minh cầm ly tráng men trong tay, như nhặt được của quý, cậu ấy hưng phấn nhìn về phía vị trí của Hạ Nhạc và Lý Khiết, nụ cười đột nhiên cứng đờ trên mặt.

Hạ Nhạc ngẩn ngơ nhìn ly tráng men trong tay cậu ấy.

Lý Khiết cũng tươi cười nhìn ly tráng men trong tay Hạ Thiệu Minh.

Hạ Thiệu Minh đột nhiên cảm thấy khó xử.

Cái ly tráng men này nên tặng cho ai trong hai người bọn họ?

Nghĩ đi nghĩ lại thì tặng cho ai cũng không được, vì thế Hạ Thiệu Minh quyết định tặng ly tráng men này cho anh trai cậu ấy.

Như vậy chắc chắn là được.

Hạ Nhạc và Lý Khiết không hề biết cậu ấy đang nghĩ gì.

Hạ Nhạc nhìn chằm chằm ly tráng men trong tay Hạ Thiệu Minh đến mức thất thần.

Thân ly trắng như tuyết, chính giữa là năm đóa hoa mẫu đơn đỏ tươi vây quanh phiến lá xanh nhạt đang nở rộ, màu sắc tươi sáng, nhìn qua còn có chút tục.

Giống như chiếc ly tráng men mà ông nội đã dùng trong nhiều năm.

Cô từng thấy ông nội dùng ly tráng men này uống nước sôi, ăn mì tôm, đựng canh thảo dược đã hơn mấy chục năm.

Chiếc ly gần như chưa từng rời khỏi tay ông.

Thậm chí Hạ Nhạc có thể chắc chắn rằng dưới cái ly trong tay Hạ Thiệu Minh có dòng chữ “Tiêu Viên 1949” màu đỏ.

Cô dụi dụi mắt, hỏi: “Ly tráng men này, có phải rất đắt không?”

Lý Khiết không rời mắt khỏi Hạ Thiệu Minh, cô ấy gật đầu: “Ừ, loại ly này ông nội tôi cũng có một cái, rất quý đó.”

Nói xong Lý Khiết lại bổ sung thêm: “Tuy nhiên hình như ly trong tay Thiệu Minh đẹp hơn một chút, vừa đỏ vừa xanh.”

Khán giả vây quanh sân dần dần tản đi, chỉ còn lại thưa thớt vài người quét dọn vệ sinh và vài ngườiđi dạo trên sân bóng rổ.

Bởi vì thắng trận đấu này nên đội của Hạ Thiệu Minh được các thầy giáo cùng lãnh đạo gọi vào trong phòng học thương lượng trận đấu kế tiếp.

Hạ Nhạc và Lý Khiết đứng ở cổng trường, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cùng nhau chờ Hạ Thiệu Minh đi ra.

Đám người lục đục rời đi, trong tiếng ồn ào, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Lý Húc.

Một tay cậu ta ôm bóng rổ, tay kia cầm tất bông, dùng một ngón tay đẩy gọng kính, trong mắt tràn đầy vui sướng nhìn Lý Khiết: “Tiểu Khiết, cậu đến xem tớ thi đấu sao.”

Nói xong, cậu ta đặt tất bông trong tay Lý Khiết: “Cái này cho cậu.”

Lý Khiết cầm tất bông, xấu hổ mỉm cười nói: “Cậu…”

Lý Húc thấy Hạ Nhạc ở phía sau liền nói: “Hạ Nhạc, cậu cũng đến xem anh cậu thi đấu sao?”

Hạ Nhạc: “Ha ha, đúng vậy.”

Lúc này, phương xa đột nhiên truyền đến tiếng gọi.

“Nhạc Nhạc! Lý Khiết!”

Hạ Thiệu Minh cầm ly tráng men bảo bối chạy như điên tới: “Ôi mệt chết tớ rồi, các cậu chờ tớ đã lâu rồi phải không, đều do cái tên lãnh đạo tỉnh đó, vốn dĩ các thầy giáo nói để cho chúng ta đi tham gia trận đấu trên thành phố đánh với mấy đội khác, nói xong là có thể đi, nhưng lão lãnh đạo đó nhất định muốn giữ tớ lại một mình nói chuyện, nói muốn nhận tớ làm con nuôi… Tớ nói tớ chỉ có cha ruột của tớ, không nhận lão lãnh đạo làm cha, ai cũng không được, các cậu đứng ở đây làm gì?”

Lý Húc: “…”

Lý Khiết: “…”

Hạ Nhạc: “…”

Ba người không hẹn mà cùng trầm mặc, nhưng lại trầm mặc không giống nhau.

Trên đường về nhà, hai anh em Lý Húc và Lý Khiết đi ở phía trước, còn hai anh em Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh đi ở phía sau.

Dọc đường đi, Lý Húc và Lý Khiết im lặng không nói, còn Hạ Thiệu Minh thì lại nói với Hạ Nhạc không ngừng.

“Tại sao lại có loại người muốn nhận bừa một người khác làm con nuôi chứ, chẳng lẽ người làm lãnh đạo đều như này sao? Đúng là không biết lễ phép, ai cũng là một người cha, cho dù ông ta có cùng họ Hạ với chúng ta nhưng cũng không thể tùy tiện nhận con của người khác làm con nuôi được… Nhạc Nhạc, con nuôi là gì?”

Hạ Nhạc: “…”

Đây có phải là bỏ lỡ cơ hội tốt không!

“Cậu nói cậu không làm con nuôi của ông ta, ông ta còn nói gì nữa không?” Hạ Nhạc hỏi.

Chỉ sợ chuyện tốt không thành, đắc tội với lão lãnh đạo.

Hạ Thiệu Minh sờ ly tráng men trong tay, lắc đầu nói: “Không, ông ta không nói gì, chỉ vỗ vai tôi rồi rời đi. Tôi tức giận nhưng ông ta vẫn còn cười.”

Lý Húc đang đi phía trước nghe được động tĩnh phía sau liền thở dài.

Lý Khiết: “Cậu đang than thở cái gì vậy?”

Lý Húc: “A, Ký Sinh Minh Hà Sinh Húc a……

Lý Khiết: “…”

Tới trước cửa nhà Lý Húc, cậu ta đứng dưới tàng cây bưởi xua xua tay, không quay đầu lại mà chạy về phòng mình.

Hạ Thiệu Minh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cây bưởi còn chưa trưởng thành nói: “Lý Húc, tớ có thể tới nhà cậu trộm bưởi không?”

Hạ Nhạc thấy Lý Húc rõ ràng suýt vấp ngã sấp xuống.

Lý Khiết đi chậm lại, đi song song với Hạ Nhạc.

Không bao lâu đến giao lộ, sau khi Lý Khiết nói lời tạm biệt, chỉ còn lại Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh đi về nhà.

“Cậu nói xem, tại sao anh tôi không đến xem tôi thi đấu?”

Nụ cười trên mặt Hạ Thiệu Minh lúc trước không còn nữa, chỉ còn lại vẻ buồn bã, hơn nữa còn có một tia hy vọng rất nhỏ.

Mỗi khi cậu có vẻ mặt này, Hạ Nhạc luôn cảm thấy Hạ Thiệu Minh giống như đột nhiên biến thành người lớn.

Cô nhìn xuống chân mình, lúc sau nói: “Nói không chừng là gặp phải chuyện gì đó…”

Hạ Thiệu Minh không nói tiếp, cậu nhìn bầu trời xa xôi, mây trắng chầm chậm di chuyển, trong mắt cậu là một mảnh cô đơn rõ ràng.

Hạ Nhạc hiểu được cảm xúc của cậu.

Cậu muốn chứng minh tất cả những điều này cho người kia xem, nhưng người kia lại không đến.

Đổi lại là ai cũng sẽ khổ sở.

Còn chưa nghĩ được gì, bỗng nhiên phía sau có tiếng bước chân truyền đến.

Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh đồng thời quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Hạ Thiệu Hoa, người mà bọn học chờ cả một ngày đang chạy đến.

Anh chạy thẳng đến không dừng lại dù chỉ một bước, trong tay anh là một quả bóng rổ màu cam.

Hạ Thiệu Minh nhìn chằm chằm quả bóng rổ, trong mắt tràn đầy niềm vui, cậu thì thào mở miệng: “Anh…”

Hạ Thiệu Hoa chạy thẳng đến đây, lúc này thở hồng hộc nhìn hai người.

“Hôm nay xảy ra chút chuyện, nên đến muộn.” Anh đặt quả bóng rổ vào lòng Hạ Thiệu Minh: “Đây là quà sinh nhật mua trước cho em, cũng là chúc mừng em hôm nay… Anh nghe nói em giành được giải Quán quân, chúc mừng nhé.”

Nói xong, anh lại đưa một thứ màu đỏ cho Hạ Nhạc: “Đây là của Nhạc Nhạc.”

Hạ Nhạc nhận lấy, vui mừng nói: “Em cũng có!”

Cô dang tay ra, trong lòng bàn tay là một cái kẹp tóc màu đỏ hình con bướm, dưới ánh sáng lấp lánh đẹp vô cùng.

Hạ Nhạc cài nó lên tóc nói: “Đẹp không?”

Hạ Thiệu Hoa mỉm cười gật đầu.

Hạ Thiệu Minh căn bản không có tâm tư để ý Hạ Nhạc, cậu nhìn quả bóng rổ trong tay mà mình chờ đợi đã lâu, lại nhìn Hạ Thiệu Hoa trước mặt, kích động đến mức nói năng lộn xộn.

“Anh, quả bóng, em…”

Cảm xúc của người thiếu niên không giấu được, ánh mắt thoáng cái đã đỏ lên.

Cậu xoa xoa khóe mắt, đưa ly tráng men cho Hạ Thiệu Hoa: “Đây là quà em tặng anh, anh nhất định phải yêu quý nó.”

Hạ Thiệu Hoa cầm ly tráng men trong tay, trịnh trọng gật đầu.

Nhìn cảnh tượng trước mắt này, Hạ Nhạc cũng không nhịn được xót xa, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Cô hít hít mũi, nói: “Này, Hạ Thiệu Minh, sao không có phần của tôi?”

Hạ Thiệu Minh đưa quả bóng rổ cho Hạ Nhạc: “Có, tôi dạy cậu chơi bóng rổ.”

Hạ Nhạc vuốt kẹp tóc trên đầu, khoát tay nói: “Không cần.”

Hạ Thiệu Minh: “Ồ.”

Ba người nhìn nhau cười, sau đó tiếp tục đi về phía nhà.

“Anh còn chưa nói hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Nhạc hỏi.

“Chú Trương đột nhiên ngất xỉu, anh đưa chú ấy đến bệnh viện, chưa kịp nói với mọi người.” Hạ Thiệu Hoa trả lời.

“Chú Trương bị bệnh sao? Bệnh gì, nghiêm trọng không?” Trong mắt Hạ Nhạc đột nhiên xuất hiện vẻ lo lắng: “Vậy bây giờ chú ấy thế nào?”

“Đúng vậy, thế nào rồi?” Hạ Thiệu Minh hỏi theo.

“Không có việc gì, chỉ là hạ đường huyết thôi.” Hạ Thiệu Hoa nhìn về phía Hạ Nhạc cùng Hạ Thiệu Minh, đột nhiên cảm thấy mới qua một khoảng thời gian, hai đứa nhỏ đã trưởng thành hơn rất nhiều: “Chú ấy thường xuyên không ăn cơm đã làm việc, không ngờ hôm nay trời chưa sáng đã ngất xỉu trên mặt đất, được người đi ngang qua phát hiện.”

Thấy sự lo lắng trên mặt Hạ Nhạc không giảm đi dù chỉ một ít, Hạ Thiệu Hoa nói tiếp: “Đừng lo lắng, nếu thật sự có chuyện gì, anh cũng sẽ không trở về ngay bây giờ. Lúc này chú Trương đã ở nhà nghỉ ngơi rồi.”

Hạ Nhạc cúi đầu nói: “Em muốn đi thăm chú ấy.”

Đến nhà chú Trương, Hạ Nhạc đi theo sau Hạ Thiệu Hoa vào phòng chú Trương.

Chú Trương què chân nhìn thấy hai đứa nhỏ tới nhà, lấy đậu phộng từ trong ngăn tủ ra, đưa cho hai đứa nhỏ ăn.

Nhìn căn phòng còn rách nát hơn so với tường đất nhà mình, rồi lại nhìn chú Trương khập khiễng què một chân, Hạ Nhạc nắm đậu phộng trong tay, trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng.

Cô còn chưa nói gì, chú Trương đang nằm suy yếu trên giường đã mở miệng trước.

“Bây giờ đã biết không ăn cơm là thói quen xấu, nhớ chưa? Sau này phải ăn cơm thật ngon, nhất là các bạn nhỏ.”

Chú Trương vui tươi hớn hở, nhưng vẻ mặt tiều tụy hơn rất nhiều, giọng nói vẫn bình thản như trước.

Hạ Nhạc vỗ nhẹ lên chăn chú Trương đang đắp, đôi mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn chú Trương: “Cháu nhớ kỹ rồi, chú Trương, chú phải chăm sóc thân thể thật tốt.”

Hạ Thiệu Minh bên cạnh cũng dùng sức gật đầu.

Chú Trương cười ha ha: “Chắc chắn mà.”

Hôm nay rời khỏi nhà chú Trương không gặp phải Lâm Hoa Hoa.

Hạ Nhạc thở phào nhẹ nhõm.

Dọc đường đi ba người im lặng không nói gì, đi qua thôn xóm chằng chịt nhà cửa, đi qua con đường nhỏ lầy lội đất vàng, đi qua ruộng lúa xanh mướt, cuối cùng đến ngôi nhà tranh đất vàng dưới chân núi.

Hạ Thiệu Minh đột nhiên nói: “Đúng rồi! Ngày mai là sinh nhật tôi!”

Hạ Thiệu Hoa cầm ly tráng men vào phòng, đặt nó lên bàn ăn.

Hạ Nhạc vỗ nhẹ vào bả vai Hạ Thiệu Minh: “Sinh nhật mình thiếu chút nữa đã quên.”

Hạ Thiệu Minh nháy mắt ra hiệu với Hạ Nhạc, vui vẻ chạy vào phòng, đi theo sau Hạ Thiệu Hoa.

“Anh, ngày mai làm bánh ngọt không?”

“Anh, ngày mai ăn gì?”

“Anh, em muốn gọi mấy người bạn tới dự sinh nhật!”

“Anh, em…”

Hạ Nhạc đi lên phía trước, cầm lấy ly tráng men, quan sát kỹ toàn bộ thân ly.

Cô nhìn xuống phía dưới, đúng như cô dự đoán, có dòng chữ “Tiêu Viên 1949”.

Kiểu chữ hoàn toàn giống như trong trí nhớ của cô.

Hạ Nhạc ngồi xuống, suy nghĩ tất cả những gì cô gặp phải.

Dường như rất nhiều chuyện trùng khớp với trí nhớ của cô.

Cho nên, rốt cuộc cô có thể thay đổi gì?

Hơn nữa làm thế nào để thay đổi nó?