Sinh hoạt tập thể làm cho Phương Tử Cách không quá thích ứng được.

Vốn một mình độc chiếm một căn nhà lớn như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Lần này đột nhiên có thêm vài người bạn cùng phòng, thành ra tay chân cậu có chút luống cuống.

Vốn cũng không phải là người thích náo nhiệt, thành thật mà nói, cậu cũng có chút ngại khi trò chuyện với họ.

Nhưng mà Hà Tống có nói, tất cả mọi người trong một ký túc xá, ngẩng đầu không gặp cúi đầu vẫn thấy, xảy ra chuyện gì thì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Coi như không thích nói chuyện, nhưng cũng phải bày ra khuôn mặt thân thiện.

Nghĩ tới Hà Tống, Phương Tử Cách cũng không tự giác mà nở nụ cười.

Huần luyện quân sự làm cho Phương Tử Cách xưa nay chưa từng chịu khổ cơ hồ muốn hỏng mất, cậu thà rằng thẳng lưng nghiêm chỉnh đọc sách, cũng không muốn đứng ở dưới mặt trời phơi nắng cả tiếng đồng hồ. Trải qua mấy ngày, bị phơi như sắp trở thành người châu Phi, ngoài miệng nứt vài chỗ, thân thể nhỏ bé sắp mệt đến tê liệt.

Trước mặt người khác cậu còn chịu đựng được, ngay khi Hà Tống gọi điện thoại đã muốn khóc lớn lên. Có một lần khóc thật, nhưng mà bởi vì quá mệt mỏi, khóc chưa được một nửa đã ngủ mất.

Làm cho Hà Tống vô cùng đau lòng, ôm điện thoại ngồi buồn một đêm.

Nếu không phải huấn luyện quân sự phong bế không gặp người khác, sợ là ngày hôm sau hắn đã đi mua vé xe chạy đến với cậu rồi.

Đợi đến khi bắt đầu cuộc sống học tập, ngày tháng đại học của Phương Tử Cách mới coi như là dễ chịu một chút.

Bất quá huấn luyện quân sự cũng có chỗ tốt, tập cho cậu thói quen sáng sớm thức dậy chạy bộ. Đã sớm nghe nói học chuyên nghiệp có áp lực rất lớn, thi đại học so với cái này không khác gì trò trẻ con, cậu sợ bản thêm chống đỡ không được, có thể rèn luyện thì nên rèn luyện thêm một chút.

Lại nói thêm, vạn nhất gặp phải người xấu, cũng có thể giãy dụa chống cự được chút ít.

Hà Tống còn có một câu nói rất đúng, đại học không thể so với cấp ban trong thị trấn, đông tây nam bắc cơ hồ loại người nào cũng có. Đặc biệt là những đại học cao đẳng như vầy, là nơi hội tụ của học sinh trên cả nước.

Như Phương Tử Cách vậy, vô luận là thành tích có tốt thế nào, ở nơi này có vẻ cũng rất bình thường.

Người bạn cùng phòng của Phương Tử Cách kia còn là thủ khoa, thành tích cao hơn Phương Tử Cách gần 30 điểm. Lớn lên đôi mắt mọc ở trên đầu đỉnh, nói chuyện như ăn phải thuốc súng, thân cao một mét sáu, mà bản thân lại có cảm giác như hai mét tám.

Ngày đầu tiên đến kí túc xá, cũng bởi vì không hài lòng với chiếc giường ngủ mà tập trung hỏa lực công kích một lần, dẫn đến những người khác đặc biệt đoàn kết với nhau.

Trong học tập, Phương Tử Cách vẫn luôn là học bá, đột nhiên phát hiện xung quanh còn có một đống cường nhân thiên ngoại hữu thiên, trong lòng chênh lệch à —— cũng không phải là không có.

Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương với câu “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.

Mà Phương Tử Cách thuộc về loại người không vội vã, cũng không nóng lòng, cậu cứ dựa theo bản thân mà đi từng bước một.

Bất hiển sơn bất lộ thủy, từ từ nâng thành tích lên từng chút.

Bất hiển sơn, bất lộ thuỷ: Không hiện núi, không lộ nước – ý: đối phương không hành động, mình cũng không động.

Từ lúc nào mà bị người khác gọi là học bá, chính cậu cũng không biết.

Sinh hoạt của cậu vẫn như trước kia không có chút biến hóa gì, lên lớp, đọc sách, nhớ Hà Tống.

Học kỳ một kết thúc, cậu nói với người trong nhà về muộn hai ngày, trên thực tế, cậu lại ở lại nhà Hà Tống hai ngày. Hai người cũng không ra khỏi cửa, cả ngày ở trong nhà quấn chặt lấy nhau, từng người kể chuyện mới mẻ trong trường của mình, nói nói một hồi lại lăn ra cày cấy.

Cũng may nhờ là Phương Tử Cách đi trước một bước đến đây, chứ vừa mới về nhà không đến hai ngày, đã bị người nhà dẫn ra nước ngoài nghỉ ngơi, đến tận gần khai giảng mới trở về.

Cậu trở về, Hà Tống đã đi rồi, đến nhà bác cả cùng ăn tết với bà nội.

Lại từng tháng từng tháng trôi qua, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ hè đầu tiên, Phương Tử Cách cũng không đi đâu cả, mỗi ngày ngồi trong nhà chờ Hà Tống trở về. Còn Hà Tống đâu? Bà nội bị bệnh rồi.

Tuy rằng không phải bệnh nặng mà là do lớn tuổi, những cũng phải ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày, hắn cũng ở lại nhà bác cả chăm bà.

Đợi đến khi trở về, kỳ nghỉ cũng trôi qua phân nữa, còn chưa dính nhau đủ đã phải tách ra.

Học kỳ một năm hai còn chưa được một nửa, Phương Tử Cách đã lo lắng không chịu được.

Mỗi ngày nằm mơ đều mơ thấy Hà Tống muốn chia tay với mình, đứng bên cạnh là một người con gái, đều là những người bạn gái trước đây của hắn. Có lúc còn ôm một đứa con nít, tung lên tung xuống cười khà khà đầy vui vẻ.

Phương Tử Cách không dám nói với Hà Tống, sợ hắn cảm thấy mình thật phiền phức.

Đặc biệt là đêm qua, gọi mấy cuộc cho Hà Tống lại không bắt máy, trong đầu cậu liền bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, thức trắng cả một đêm.

Không phải nói là ở kí túc xá sao? Người lại đi đâu mất rồi?

Nhắn tin cho Hà Tống nói hắn nhớ gọi điện thoại cho cậu ngay khi đọc được, kết quả hơn một buổi chiều, ngay cả một tiếng chuông cũng không chịu vang lên.

Phương Tử Cách lớp cũng không muốn lên, sách cũng không đọc nỗi, giống như một u hồn bay trong sân trường, trong đầu chỉ nghĩ được “Không muốn học hành gì cả, chỉ muốn đi tìm Hà Tống mà thôi”

Vạn nhất Hà Tống xảy ra chuyện gì thì sao? Vạn nhất là điện thoại bị hư thì sao? Vạn nhất… Vạn nhất là Hà Tống đang hẹn hò với người khác thì sao?

Nghĩ đi nghĩ lại Phương Tử Cách liền muốn khóc.

Lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho hắn, vừa vặn có tin nhắn, Phương Tử Cách mở ra nhìn thử, lập tức muốn khóc thật luôn.

Hà Tống gửi hình tự chụp mình, bối cảnh là trường học của Phương Tử Cách, mấy chữ trên cổng cũng thấy rõ ràng.

Phương Tử Cách một đường lao nhanh ra, trong lòng lần đầu tiên oán giận sân trường quá lớn, một bên chạy một bên nhẫn nhịn không cho nước mắt rơi.

Vào lúc này Hà Tống lại gọi điện cjo cậu, âm thanh còn không nhanh không chậm nói: “Bảo bối nhi đang làm gì đấy?”

“Anh ở chỗ nào vậy, ở chỗ nào vậy!?” Phương Tử Cách liên tiếp hỏi nhanh: “Ở cửa sao?!”.

“Tôi vào rồi, tôi cũng không biết tôi đang ở chỗ nào, trường học của em cũng lớn quá rồi… A, đây là đâu…”

“Lão công anh đừng động anh đừng động, em đi tìm anh! Anh nói cho em biết anh ở chỗ nào đi!”

“…”

Hà Tống không nói, làm Phương Tử Cách gấp đến độ xoay quanh, chạy vài bước qua bên này rồi lại chạy vài bước sang bên kia, cũng không biết đi chỗ nào để tìm được người.

“Lão công…!”

“Bảo bối nhi, đeo kính?”

“Đeo… Trước đừng nói đến chuyện này, rốt cuộc là anh đứng ở đâu đấy?” Cái đầu thông minh của Phương Tử Cách đúng là không thể xài vào lúc này được mà.

Nghe thấy Hà Tống không nhịn được mà cười ra tiếng, cậu mới phản ứng kịp nhìn chung quanh. Rốt cục cũng nhìn thấy bóng người quen thuộc ở luống hoa trước mặt.

Hà Tống vẫn là bộ dạng kia, một tay cầm điện thoại, một tay cắm vào túi quần, cười nhìn cậu.

Phương Tử Cách bay nhanh vồ tới, cũng không đoái hoài đến người đến người đi ở xung quanh, vào lúc chạm vào người hắn đã chui đầu vào hõm vai khóc lớn.

Hà Tống yên lặng mà ôm cậu, để cậu khóc cho thỏa thích. Phương Tử Cách khóc đến nỗi kính mắt cũng ướt nhẹp một mảng.

Thật vất vả mới khóc xong, lấy xuống kéo một góc áo một bên nức nở một bên lau kính.

“Lão công… Sao anh đến đây?”

“Nhớ em, nên đến.”

Phương Tử Cách lại đeo kính vào, ngẩng mặt nhìn Hà Tống, khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng.

Một đống câu trong bụng cũng không biết nói thế nào.

Hà Tống lắc lắc cậu nhìn xung quanh một chút: “Bắt đầu đeo hồi nào? Cận thị?”

“Mới vừa đeo không lâu… Cũng không phải là cận nặng, chỉ là có chút mơ hồ.” Phương Tử Cách nghĩ có phải là hắn không thích không, nhanh chóng giơ tay muốn lấy xuống: “Có phải là không dễ nhìn hay không…?”

Hà Tống duỗi đầu ngón tay ra giúp cậu đẩy lên trở lại, dán vào lỗ tai cậu thì thầm.

“Dáng dấp này, làm cho lão công rất muốn bắn lên trên mặt của cưng.”