-Anh ơi!
-Sao vậy?
-Em thích anh nhiều lắm luôn!
-Rồi sao nữa?
-Anh có thích em không?
Tôi nín thở đợi câu trả lời từ anh
-Khi nào hai đường thẳng song song cắt nhau thì tôi sẽ yêu em!
Tôi thú nhận rằng tôi rất ngu toán ngu cực kì!! Nhưng tôi đã phá luật để thích anh vậy tại sao anh lại không hiểu cho tôi??
-Vậy anh thích ai?
-Ai tôi cũng thích trừ em!!
Tim tôi như có dao đâm vào vậy, anh thực sự ghét tôi đến vậy sao?
-....
-Tôi không thích con gái chuyên anh văn!
Đúng tôi là một cô gái chuyên anh văn luôn tưởng tượng về một cuộc sống đẹp giữa tôi và anh! Nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng thôi nó cũng không thể thành hiện thực được
Tôi ngu thật! Tôi ATSM quá!
-Vâng!
Tôi cúi mặt xuống đất, nước mắt rơi, lăn dài trên má! Tôi khóc
-Nhưng chắc lần này tôi phải phá lệ thôi!
Anh cầm tay tôi kéo mạnh. Sức tôi đương nhiên yếu hơn và cứ thế mà ngã vào lòng anh
-Nhưng tôi phá lệ không phải để thích em! _không phải mơ anh vẫn phũ như thế
-Tôi phá lệ là để yêu em. Giờ thì nín đi không thì tôi sẽ ném em đi đó không ôm nữa đâu
Đời tôi nở hoa