"Vậy anh nói cho em, chúng ta là quan hệ gì?"

Hoắc Hàn cười nhẹ một tiếng, "Quan hệ gì, không phải đều do em định đoạt sao?"

Người lúc trước dụ dỗ anh rơi vào bể tình là cô, dạy anh nếm hết vui thích cũng là cô, cuối cùng thoát thân đến tiêu sái cũng là cô.

Người phụ này này thậm chí đều không cho anh một lần cơ hội, làm anh hèn mọn như bụi đất đi giữ lại cô.

Hoắc Hàn vẫn như cũ nhớ rõ một ngày trước khi cô rời đi, một người đàn ông trung niên tự xưng là cha cô tìm tới cửa, người này tướng mạo nhìn rất hiền lành, nhưng lời nói ra đều như kẹp băng nhọn, bình tĩnh khách quan phân tích một đống lớn, kéo tơ lột kén, đơn giản chính là muốn nói cho anh — anh căn bản không xứng với con gái của tôi, giữa hai người sẽ không có kết quả.

Trước khi đi, còn ném ra một câu, "Tôi lần này tới là mang nó trở về đính hôn."

Giống như sét đánh giữa trời quang.

Khi đó anh tuổi trẻ khí thịnh, trong xương cốt cũng có thanh ngạo (thanh cao, ngạo mạn) của chính mình, bị cha cô xem như bùn đất như vậy, cái loại tư vị khó có thể miêu tả như liệt hỏa bỏng cháy, nhưng đòn trí mạng nhất đơn giản là —

Đính hôn.

Cô coi anh là cái gì?!

Tình yêu cùng tôn nghiêm bị đặt ở thiên bình thượng, chờ hắn làm ra lựa chọn.

Đêm hôm đó, cơ hồ là thời khắc gian nan nhất trong cuộc đời Hoắc Hàn, anh dùng rất nhiều thời gian thuyết phục chính mình, thậm chí nghĩ tới vứt bỏ tôn nghiêm ... chi cầu cô lưu lại, lưu tại bên người anh, nhưng mà, cô cũng không cho anh cơ hội này.

Cô hoàn toàn biến mất trong sinh mệnh của anh, một câu cũng không lưu lại.

Sau này mới biết được, người nọ tới là cha kế của cô Chu Tiềm, mà cái gọi là vị hôn phu của cô, đó là anh trai kế Chu Mộ Sơn.

Lúc sau gặp lại, anh cũng biết bọn họ không hề đính hôn, này chẳng qua là lúc ấy Chu Tiềm dùng để lấy cớ làm anh đánh mất ý niệm mà thôi, nhưng kia thì thế nào? Chân chính vấn đề chính là giữa hai người bọn họ, người khác bất quá là quạt gió thêm củi thôi.

Hoắc Hàn lại nghĩ tới khi nhận chức lão thủ trưởng hỏi một câu kia —

Vì cái gì lại lựa chọn trở thành một người cảnh sát bảo vệ văn vật?

Lúc ấy đáp án của anh là: Vì bảo vệ tôn nghiêm của văn vật.

Đương nhiên còn có tư tâm, đại khái là cảm thấy, dù cho cách biệt nơi xa xôi, chỉ cần còn ở trên cùng một con đường đi tới, một ngày nào đó sẽ tái ngộ đi?

"Anh suy nghĩ cái gì?" Ôn Thiên Thụ quơ quơ cánh tay anh.

Hoắc Hàn hoàn hồn, có chút tự giễu mà cười cười, đang muốn buông cô ra, Ôn Thiên Thụ lập tức dùng sức mà ôm lấy eo anh, "Anh không nói em sẽ không buông tay."

Cô mạc danh chắc chắn suy nghĩ của anh vừa rồi có liên quan tới cô.

"Không phải bảo em chờ ở phòng?" ngữ khí của Hoắc Hàn nghe không ra cảm xúc gì, "Còn có vừa mới ở ngoài cửa, sao có thể người nào đến đều mở cửa? Đem lời anh nói vào tai này ra tai kia có phải không?"

Ôn Thiên Thụ thật hưởng thụ loại cảm giác bị người quản này, "Anh làm ta chờ lâu quá, đợi không được, em đành phải tự mình lại đây tìm anh."

"Còn người phụ nữ kia ..." cô nghĩ nghĩ, ngẩng đầu hỏi, "Thời điểm cổ đại đánh giặc, đàn ông đánh thắng trận, trừ bỏ rượu mạnh, còn có cái gì có thể phát tiết hưng phấn cùng một thân huyết khí phương cương của bọn họ?"

Hoắc Hàn sửng sốt, tựa hồ nghĩ tới cái gì, thân mình mềm ấm kia cứ như vậy cọ đi lên, "Là thân thể mềm mại của phụ nữ a." Cô nhẹ chọc ngực anh, "Đàn ông dù có cường ngạnh đến đâu, cuối cùng cũng sẽ hóa thành nhiễu chỉ nhu (phát hiện ra "Nhiễu chỉ nhu" là một tên một bộ đam mỹ =)), dĩ nhiên không liên quan, ở đây ý là sẽ trở lên yếu đuối nhu hòa) ở trên người phụ nữ, cái này anh không phải càng rõ ràng hơn so với em?"

Ôn Thiên Thụ tiếp tục giải thích, "Anh nghĩ xem, bọn họ trộm nhiều văn vật như vậy, cảm giác thành tựu không thua gì đánh trận thắng đẹp đi? Trấn nhỏ này có rượu có thịt có mỹ nhân, bao nhiêu đàn ông có thể chịu được dụ hoặc?"

Cô trước kia đã từng xem qua một quyển sách xã hội học, "Anh đừng có xem thường những người phụ nữ làm chức nghiệp đặc thù đó, các cô ấy từ nơi đó tuyệt đối có các loại tin tức anh không tưởng tượng nổi đâu."

Người mang bí mật lớn như vậy, khẳng định sẽ không cùng người nhà hay bạn bè lộ ra mảy may, nhưng là khó bảo toàn đêm khuya trong mộng, khi có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, càng thêm thể hiện uy phong của đàn ông, hơn nữa người bên gối lại thổi gió một hơi ...

Tuy là nói cũng đúng nhưng mặt Hoắc Hàn lại trầm xuống, "Không cho phép em lấy thân đi mạo hiểm, có nghe thấy không?"

Thật đúng là bá đạo a.

"Nghe, nghe thấy được," Ôn Thiên Thụ nhún nhún vai, "Bất quá muốn hôn một cái mới có thể nghe được vào tai."

Hoắc Hàn: "..."

Cái dạng lưu manh càn quấy này, thật đúng là đạt mười phần mười, Hoắc Hàn cười, cúi đầu ở nàng trên tai cô hôn một cái, "Vừa lòng?"

Ôn Thiên Thụ nhấp môi, "Tai trái bị anh thu mua, còn có tai phải chưa có đâu, vạn nhất đến lúc đó vào tai này ra tai kia ..."

Ân, tai phải cũng bị thu mua, anh thậm chí còn mang theo tính trừng phạt mà nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Ôn Thiên Thụ bị buồn ở trong lòng ngực anh cười, cười đến ngực anh cũng run không ngừng, "Hoắc Hàn, em có chút đói bụng."

Hội nghị diễn ra hơn một giờ, Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương nhai không được, liền đi ra ngoài trước kiếm ăn, đánh giá thời gian, hẳn là cũng mau trở lại.

Không ngoài sở liệu, vài phút sau hai người liền đem cơm chiều đóng gói trở về, mọi người vây quanh bàn một bên ăn cơm một bên nói chuyện phiếm.

Ôn Thiên Thụ ăn cơm chiên dứa, thịt quả ngọt thanh, hạt cơm ngon miệng, hương vị cũng không tệ lắm, cô dùng cái muỗng múc sang hộp cơm Hoắc Hàn một chút, lại thuận tiện kẹp đi hai miếng sườn xào chua ngọt của anh.

Động tác của cô tự nhiên như nước chảy mây trôi, trong lúc vô ý lộ ra quan hệ thân mật không giống bình thường giữa hai người, đến phản ứng trì độn như Dương Tiểu Dương cũng đã nhìn ra.

Một màn này Thịnh Thiên Chúc cũng không xa lạ, cậu uống một ngụm canh, cười nói, "Nhớ rõ lần đó chị Như không cẩn thận đem chiếc đũa vói vào trong chén anh Hàn, kết quả chén kia mới vừa uống được một nửa anh lại không uống lấy một ngụm."

Cậu bất quá là tiện miệng nói, căn bản chưa trải qua đại não, vừa nói xong mới phát hiện sắc mặt Đường Hải thay đổi, nhịn không được véo đùi phía dưới một phen.

Ôn Thiên Thụ hỏi, "Chị Như là ai?"

Thịnh Thiên Chúc thật muốn tát chính mình mấy phát, hắc hắc cười gượng, vắt hết óc nghĩ làm thế nào để chuyển đề tài, không nghĩ tới —

Đường Hải vẫn luôn không hé răng chợt nói chuyện, "Đó là em gái tôi, Đường Như."

Ôn Thiên Thụ đã sớm nghe Thịnh Thiên Chúc dông dài quá, Đường Hải này xuất thân là thế gia, gia đình hiển hách, cha anh ta là bí thư tỉnh ủy phía nam, sự nghiệp đúng là như mặt trời ban trưa hết sức ...

Trong mắt cô vốn dĩ cũng chỉ có Hoắc Hàn, hiện tại tinh tế nhìn liền thấy, Đường Hải lớn lên tướng mạo đường đường, khí chất bất phàm, nghĩ đến em gái kia, hẳn cũng không kém hơn bao nhiêu.

Khó trách người đàn ông kia vẫn luôn giữ loại thái độ như gần như xa này, nguyên lai trong những năm tháng mà cô không có mặt, bên người anh đã có một đóa hoa khả nhân giải ngữ. (khả nhân giải ngữ - người khả ái, xinh đẹp hiểu chuyện có thể chia sẻ mọi điều)

Tưởng tượng như vậy, Ôn Thiên Thụ dùng sức mà dẫm lên chân Hoắc Hàn phía dưới bàn, hung hăng mà nghiền vài lần, nhưng về điểm này cô sức lực nhỏ, với anh mà nói quả thực là không đau không ngứa.

Một đoạn nhạc đệm nhỏ làm cho cơm dứa cùng sườn xào chua ngọt đều ăn đến không còn mùi vị.

Trên mặt Ôn Thiên Thụ cũng không biểu hiện ra ngoài trong lòng không vui, sau khi hỗ trợ thu thập hộp cơm, liền vào toilet.

Thịnh Thiên Chúc nghe tiếng nước chảy kia rối tinh rối mù, không biết có bao nhiêu thấp thỏm, "Anh Hàn ..."

Vốn dĩ không khí đang tốt, một câu vô tâm của cậu biến thành như vậy.

Hoắc Hàn cũng nhìn về phía toilet, "Không có việc gì."

Vài phút sau, Ôn Thiên Thụ đi ra, "Không phải nói mở cuộc họp sao, sao tất cả đều đứng vậy?"

Thịnh Thiên Chúc đánh giá thần sắc cô, thấy thật sự không có gì khác thường, lúc này mới yên lòng.

Kết quả mọi người thương lượng bước đầu là ngày mai chia làm hai nhóm đến chợ đồ cổ thăm dò, hơn nữa thực mau phân người chia tổ, Ôn Thiên Thụ hậu tri hậu giác phát hiện mình bị bài trừ ra khỏi hành động.

Thịnh Thiên Chúc ha hả cười, "Anh Hàn cùng Hồ ca giả thành ông chủ từ nơi khác tới xem hàng hóa, em cùng Tiểu Dương diễn thủ hạ tay chân của họ, chị Thiên Thụ liền phụ trách duy trì hậu phương cho chúng ta."

"Thiên Vạn à," Ôn Thiên Thụ tay chống lên mặt, ý cười xinh đẹp, "Cậu đay tư tưởng quá hạn chế, hiện tại ông chủ lớn bên người không thịnh hành mang tay chân, ra cửa bên ngoài mang đều là em gái nhỏ, tiểu tình nhân ..."

Lời này của cô thật ra không sai.

Hơn nữa mang phụ nữ bên người, cũng tương đối dễ che giấu tai mắt người khác, càng quan trọng là, bản thân Ôn Thiên Thụ cùng văn vật có thiên ti vạn lũ quan hệ, có cô ở đó, rất nhiều chuyện đều tiện lợi rất nhiều.

Đường Hải nhìn Hoắc Hàn liếc mắt một cái, hỏi, "Hoắc Hàn, cậu thấy thế nào?"

Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương cũng đồng thời nhìn qua làm tổ trưởng tổ chuyên án, ý kiến của anh trên cơ bản có tác dụng quyết định.

Sau một lúc lâu, Hoắc Hàn mới nói, "Ngày mai em cùng anh một tổ."

Thịnh Thiên Chúc hướng Ôn Thiên Thụ chớp mắt vài cái, cô trả lại tươi cười.

"Bất quá," Hoắc Hàn lại bỏ thêm câu, "Bất luận dưới tình huống nào, em đều không thể rời khỏi tầm mắt anh."

Anh cần phải bảo đảm an toàn của cô.

Mặc kệ là xuất phát từ loại lập trường nào, Hoắc Hàn đều không muốn cô bị cuốn vào giữa trận phong ba này, rốt cuộc tương lai phải đối mặt chính là kẻ phạm tội cùng hung cực ác ... Nhưng mà, anh cũng quá rõ ràng tính cách cô, chỉ cần là việc cô muốn làm, bất luận kẻ nào đều ngăn không được.

Anh thậm chí không cảm thấy, chính mình sẽ là "Bất luận kẻ nào" này ngoại lệ.

Để cô đơn độc mạo hiểm, còn không bằng buộc ở dưới mí mắt chính mình, ít nhiều cũng có thể bảo hộ cô chu toàn.

Kế hoạch đã định, Ôn Thiên Thụ liền về phòng của mình nghỉ ngơi.

Hoắc Hàn nhìn bóng dáng trầm tĩnh mảnh khảnh kia, nhẹ nhíu mày, đáy lòng nói không rõ là tư vị gì.

Lấy tính tình cô, anh cho rằng ít nhất cô sẽ hỏi lại chuyện Đường Chợt Như vừa rồi.

Một đêm gió êm sóng lặng.

Sáng sớm khi ánh mặt trời đầu tiên từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Ôn Thiên Thụ ở trên giường trở mình, rốt cuộc trong lòng cất giấu tâm sự, trước kia có thể dường như không có việc gì, nhưng đêm khuya tĩnh lặng không lừa được chính mình, lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm mới có hơi hơi buồn ngủ, cảm giác ngủ không được bao lâu, trời liền sáng.

Đối diện trên sông, tiếng nước từ từ lan tỏa, tiếng người chèo thuyền bản địa hồn hậu hữu lực, tiếng cười như chuông bạc của những cô gái nhỏ hỗn loạn, làm nhiễu giấc mộng của người ta.

Ôn Thiên Thụ che lại lỗ tai, di động ở đầu giường lại "Ong ong ong" vang lên, duỗi tay đi lấy, không lấy được, ngược lại quét rới xuống giường, cô ngồi dậy, nhìn đến trên màn hình hiện lên hai chữ Hoắc Hàn, lúc này mới bò xuống giường tiếp điện thoại.

Thanh âm trầm thấp hơi khàn vang ở bên tai, "Tỉnh rồi?"

Cô còn có chút mơ hồ, "Vâng."

"Bữa sáng muốn ăn cái gì?"

"Có những cái gì?"

Bên kia nói một chuỗi, Ôn Thiên Thụ xoa ấn đường, người dần dần thanh tỉnh hơn, "Anh nói những cái đó em đều không phải rất muốn ăn."

"Vậy em muốn ăn cái gì?"

Là ảo giác sao? Thanh âm của anh như thế nào nghe ôn nhu tới như vậy.

"Em muốn ăn cái gì ..." Cô kéo thanh âm ra thật dài, "Anh lại không phải không biết."

Trừ bỏ anh, không còn có cái khác.

"Chờ mua đồ lại gọi em."

Ôn Thiên Thụ nghe "Đô đô đô" thanh, tâm tình mạc danh lại tốt lên.

Bữa sáng ăn chính là bánh bao kim sa cùng sữa đậu nành đặc sắc của địa phương.

Sau khi ăn qua bữa sáng, đoàn người liền phân công nhau hành động.

Không khí tươi mát, mùi thơm ngào ngạt, trấn nhỏ giữa tiếng người ầm ĩ chậm rãi thức tỉnh.

Ôn Thiên Thụ đi về phía trước, bỗng nhiên kéo lại Hoắc Hàn đang đi bên cạnh, nhìn chằm chằm, trên người anh là áo sơmi màu đen phẳng phiu, cài cúc cẩn thận, hơn nữa mặt mày lộ ra khí chất lạnh lùng, cả người nhìn thật sự là ... quá anh khí, căn bản là không giống ông chủ.

Cô nghĩ nghĩ liền tiến lên gỡ ra hai cúc áo sơmi, thuận tiện mở cổ áo anh sang hai bên, cho đến khi lộ ra xương quai xanh, lại đem năm ngón tay vói vào mái tóc ngắn đen nhánh của anh, tùy ý khẩy mấy cái, Thịnh Thiên Chúc ở một bên nhìn đến thán phục.

Không thể không nói, chỉ tùy tiện ra tay mấy cái mà dường như thay đổi cả con người, có thể là trước kia cậu đã quá quen nhìn một Hoắc Hàn luôn đứng đắn nghiêm túc.

"Chị Thiên Thụ, chị cũng chỉnh chỉnh cho em một cái."

Ôn Thiên Thụ kéo cánh tay Hoắc Hàn, "Ông chủ mới là trọng điểm, làm đàn em sao lại chú ý nhiều vậy."

Thịnh Thiên Chúc cảm thấy chính mình bị cường nhét một miệng cẩu lương. (cẩu lương – thức ăn cho chó, theo cách nói của TQ thì thức ăn là thể hiện tình cảm ân ái của người khác mà mình thì là cẩu độc thân)

———

Tác giả có lời muốn nói: Không hiểu Tiểu kiều lưu thủy là gì? Nhóm Tài xế già đều là giả vờ, hừ hừ hừ

Hàn ca khả năng muốn ghen tị, ghen mới có thể áp thụ ca.

———

Edit: Chương này có nhắc đến nhân vật Đường Như là em gái của Đường Hải. Trong bản CV thì tên này là Đường Chợt Như, một bản khác là Đường Hốt Như mình tra hoài không ra nên đành để Đường Như cho tiện. Sau này sẽ chỉnh lại.