Tắt máy đi, Nhâm Nhiễm lại đành phải đi giày vào, cô cau mày để ngón chân làm quen một chút, chuẩn bị quay vào hội sở, tuy nhiên vừa vòng qua hàng rào cây xanh liền sững người, Trần Hoa đang ngồi trên chiếc ghế dài phía bên này hàng rào hút thuốc, cô cất tiếng chào chuẩn bị đi qua, Trần Hoa liền lên tiếng: "Nhâm Nhiễm, ngồi với anh một lát".

"Sắp đến thời gian biểu diễn và khâu khách hàng rút thưởng rồi..Nhâm Nhiễm dừng lại, biết rõ cái gọi là phần thưởng mặc dù nặng ký, các tiết mục biểu diễn cũng gọi là hấp dẫn, nhưng không đủ để thu hút Trần Hoa vào xem nên đành phải ngồi xuống.

"Nghe nói gần đây em không tiếp nhận khách hàng mới, chuyển giao toàn bộ cho đồng nghiệp rồi à".

Năm ngoái, vì một nguyên nhân không rõ ràng mà Nhâm Nhiễm bị điều từ phòng quản lý vốn ngân hàng đang làm rất hiệu quả sang phòng đầu tư cá nhân, có sức ép nghiệp vụ rất nặng. Trần Hoa liền âm thầm thông qua người khác giới thiệu khách hàng cho cô, mặc dù không có khách hàng nào nói thẳng ra trước mặt cô, nhưng đương nhiên là cô biết hết mọi chuyện, cô ngần ngừ một lát, nói: "Cảm ơn tổng giám đốc Trần đã quan tâm. Em đã nộp đơn lên ngân hàng xin chuyển công tác sang chi nhánh ở Thâm Quyến rồi, chính vì thế sẽ chuyển giao toàn bộ nguồn khách hàng đang nắm trong tay cho đồng nghiệp".

"Là vì anh nên em muốn rời Bắc Kinh ư?"

"Không phải". Cô lắc đầu, "em đã sắp xếp lại kế hoạch, vẫn chuẩn bị phát triển theo hướng ngân hàng đầu tư. "ề Thâm Quyến làm, có thể đăng ký học MBA tại chức của trường đại học Hồng Kông, cuối tuần sang bên đó học, khá thích hợp với em".

"Làm ở ngân hàng đầu tư sẽ phải đi công tác, du lịch trên không trung diễn ra như cơm bữa, em có chắc là em chịu được hay không?"

"Có thể em sẽ khắc phục được".

Trần Hoa im lặng.

Anh ra đây hút thuốc, nghe thấy tiếng Nhâm Nhiễm bên đầu kia hàng rào, bèn ngồi xuống. Dĩ nhiên, đây không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy Nhâm Nhiễm nói chuyện qua điện thoại với Kỳ Gia Tuấn.

Từ đầu đến cuối đúng là họ không nói câu gì mờ ám, thực sự giống như bạn thân, như anh em, nhưng nói qua nói lại như vậy, thể hiện rõ cảm giác thoải mái, thân mật.

Hiện tại anh chỉ có thể đứng ngoài lắng nghe cuộc sống của Nhâm Nhiễm bằng hình thức này, trong lòng không khỏi hẫng hụt. Còn Nhâm Nhiễm nói về kế hoạch của cô một cách thản nhiên như vậy, rõ ràng là cô muốn tránh xa anh hơn.

Lúc này dây đèn ở bên sân hội sở đột nhiên bật sáng, mọi người từ trong phòng ùa ra, Nhâm Nhiễm giải thích: "Ngân hàng cho mời nghệ sĩ người Pháp biểu diễn điệu múa hiện đại có pháo phụt[1], nghe nói là rất hấp dẫn".

[1] Loại pháo khi bật ra sẽ phun ra các tia sáng với nhiều màu sắc khác nhau.

Sân khấu được dựng tạm thời ở phía đối diện với hội sở bắt đầu nổi nhạc, ánh đèn sân khấu lấp lánh, rực rỡ. Hai diễn viên một nam một nữ bước lên sân khấu, họ đều mặc bộ trang phục trắng toát bó sát người, sau lưng đeo một đôi cánh lớn, được từ từ nâng lên nhờ dây thép, hoàn thành các động tác múa với độ khó cao trên không trung, đồng thời không ngừng bật mở các loại pháo phủ với đủ màu sắc. Giữa màn sáng lung linh, rực rỡ, thân hình mềm dẻo của hai người nhẹ nhàng lướt trên sân khấu, đầu bên kia sân liên tục vọng lên các tràng pháo tay, reo hò.

"Bốn năm trước, bên dòng sông Yarra[2], anh đã được xem buổi biểu diễn tương tự thế này".

[2] Dòng sông Yarra chảy qua thành phố Melbourne của Australia.

Giọng nói trầm ấm của Trần Hoa vẫn như bình thường, một lúc lâu sau Trần Hoa mới trở về với thực tại, cô nhìn Trần Hoa, dường như không tin lắm khi nghe thấy cái tên của con sông đó ở Australia được thốt ra từ miệng anh.

"Anh đã từng sang Melbourne?"

Trần Hoa phả khói thuốc ra, lấy tay gạt tàn thuốc, quay đầu lại, lặng lẽ đón nhận ánh mắt của cô, "ừ".

Bốn năm về trước, bên dòng sông Yarra.

Một số hình ảnh về cuộc sống đã thoáng hiện trong đầu Nhâm Nhiễm. Lúc đó cô đang ở gần một khách sạn ở đó, vô tình nhìn vào gương chiếu hậu của xe, trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Trong hơn ba năm du học ở Australia, không chỉ một lần giữa dòng người nơi đất khách quê người Nhâm Nhiễm nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Gia Thông. Thậm chí cô đã từng đuổi theo một người ở ga tàu, sau khi đối phương ngoái đầu lại, lại đành phải vội vàng xin lỗi.

Cô nhìn chăm chú vào gương chiếu hậu trong xe, không dám chớp mắt, chỉ sợ trong tích tắc, một hình ảnh mơ hồ sẽ biến mất. Tuy nhiên cô bắt ép mình ngoái đầu lại, sau lưng lại là những người đi bộ với bước chân nhàn nhã, không có điều gì bất thường.

Vậy thì ít nhất là trong lần đó, cô đã nhìn thấy đúng là anh thật.

Anh lặng lẽ xuất hiện, sau đó biến mất mà không nói lời nào.

Bao câu hỏi hiện lên trong đầu, cô há miệng ra, nhưng không có cách nào để hỏi tại sao. Có cần phải hỏi nữa không? Anh đã nhìn thấy cô và Kỳ Gia Tuấn đi chơi, cô bế bé Kỳ Bá Ngạn - con trai của Kỳ Gia Tuấn khi đó mới chín tháng tuổi. Người đàn ông vốn luôn luôn kiêu căng tự phụ này đã lựa chọn bỏ đi mà không hỏi han gì.

Một cảm giác mệt mỏi bỗng nhiên ập tới, trong tích tắc, cô chỉ cảm thấy mình như đang phải gánh một gánh nặng vô hình, bị đè đến nỗi không thể thở được, đôi chân đau đớn gần như phần nào mất đi cảm giác.

Trần Hoa đã biết rõ từ lâu, câu nói thẳng thắn này của anh, sẽ chỉ đẩy Nhâm Nhiễm ra xa hơn. Có một số sự hiểu lầm không thể vừa giải thích là xóa được đi ngay, huống chi, sự trôi qua của quãng thời gian sau đó đã làm thay đổi cả hai người.

"Anh xin lỗi, Nhâm Nhiễm".

Cô khẽ mỉm cười: "Chuyện đã qua rồi".

"Đối với anh không bao giờ có cái gọi là đã qua".

Cô đứng dậy, lúc này đây nữ diễn viên múa treo lơ lửng trên không trung của sân khấu đang xoay tròn với nam diễn viên, đôi cánh sau lưng phun ra pháo phụt, cột sáng màu bạc như thác nước rực rỡ chảy xuống, khiến xung quanh sáng rực như ban ngày. Trong chốc lát, cô thấy mắt mình hoa lên, người hơi loạng choạng, Trần Hoa liền đứng dậy ngay, đưa tay đỡ lấy cô.

"Cảm ơn tổng giám đốc Trần". Cô trấn tĩnh lại, để mình đứng cho vững, định giằng ra khỏi tay anh, "rõ ràng là biết buổi chiêu đãi ngày hôm nay phải đứng rất lâu mà còn đi đôi giày mới không vừa chân này, đúng là dở hơi quá. Em vào trước đây".

Tuy nhiên Trần Hoa không buông cô ra.

"Bốn năm trước, sự nghiệp của anh vừa mới quay trở lại quỹ đạo, vẫn còn tiềm ẩn rất nhiều điều rủi ro không thể dự báo, thậm chí anh không thể dùng tên cũ của mình để lộ diện một cách công khai. Sau khi biết em ở Melbourne, anh muốn sang thăm em".

"Và thế là anh đã nhìn thấy, đưa ra kết luận và ra về".

"Thành phố đó nhìn có vẻ rất yên tĩnh, là một nơi rất thích hợp để sinh sống, nhìn em có vẻ rất hạnh phúc, anh nghĩ anh không có quyền gì để làm phiền đến em".

Nhâm Nhiễm cười không thành tiếng, rụt mạnh tay lại, lùi ra sau một bước, nghiêng đầu nhìn anh, "Em nên khen ngợi vì anh đã âm thầm ra đi, hy sinh một cách vô tư cho hạnh phúc của em ư?"

"Anh đã biết từ lâu, lời giải thích này không còn ý nghĩa gì với em nữa".

"Cũng không phải không có ý nghĩa gì". Giọng cô rất nhỏ nhưng rõ ràng, "ít nhất nó đã chứng thực được cho lời dự đoán của em: anh thực sự không yêu em, cũng chưa bao giờ hiểu tình yêu của em đối với anh".

"Sở dĩ anh không giải thích ngay sau khi gặp được em là vì không muốn em rút ra kết luận như vậy". Lần đầu tiên giọng Trần Hoa tỏ ý khẩn cầu.

"Không sao cả, sau khi trưởng thành ngoảnh đầu nhìn lại, thực ra em cũng không hiểu mình lắm, chỉ khi ở độ tuổi đó, tong hoàn cảnh đó mới có thể cuồng si đến mức đó". Nhâm Nhiễm nói với giọng rất hờ hững.

Lúc này, nhạc trên sân khấu đã dừng lại giữa những chùm sáng rực rỡ, diễn viên làm động tác chào khán giả trên không trung, đồng thời từ từ hạ xuống. Có quang cảnh sáng rực làm nền phía sau lưng, nụ cười trên môi Nhâm Nhiễm trở nên hư vô, yếu ớt, đợi đến khi tiếng vỗ tay ở bên kia sân khấu dừng lại, các chùm sáng tắt dần, Trần Hoa mới nói tiếp.

"Năm ngoái gia tộc họ Kỳ xuất hiện khủng hoảng, nói thật là, nếu không cho rằng cuộc sống của em sẽ bị ảnh hưởng, cho dù mẹ anh năn nỉ anh thế nào, anh cũng sẽ chỉ sắp đặt cho anh Bang gửi cho họ một khoản tiền mà không đích thân sang đó. Nhìn thấy em từ Hồng Kông về, anh mới biết mình đã phạm một sai lầm ngu xuẩn".

"Đối với anh, chắc là rất hiếm khi thừa nhận sai lầm đúng không. Nhưng anh cũng không cần phải tự trách mình nữa. Xét ở một mức độ nào đó, em cảm thấy nhận tiền để bị đánh bật, cũng là một cách khá hay để nói lời chia tay, cách chấm dứt tình cảm như thế rất ổn, mọi người đều được giải thoát một cách triệt để".

"Chính vì thế, trong mắt em, anh chỉ là một động vật máu lạnh dùng tiền để xua đuổi tình cảm ngày xưa thôi".

"Hiện tại em sẽ không tùy tiện đưa ra những lời phán đoán giá trị mang màu sắc tình cảm đối với người khác như thế nữa". Nhâm Nhiễm quay mặt đi, nhún vai, "Thôi, anh đều giải thích rõ ràng rồi, cảm ơn anh".

Tiếng mọi người ở đầu bên kia sân khấu đã yên tính trở lại, tiếp theo có tiếng đàn piano độc tấu vọng sang.

"Anh đã dành rất nhiều thời gian để nghĩ về em, nghĩ rốt cục những chuyện mà anh đã trải qua có được coi là tình yêu hay không, nguyên nhân gì khiến chúng ta không có cách nào để đến với nhau. Chắc chắn em sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu trạng thái suy nghĩ linh tinh đó là như thế nào". Không đợi Trần Hoa nói tiếp, Nhâm Nhiễm liền cười không thành tiếng, "Nói thật với anh nhé, trạng thái đó rất đáng sợ, khiến người ta nghi ngờ tất cả, mất lòng tin thực sự đối với mình. Em rất may mắn vì đã nghĩ đến phát chán rồi, bỏ cuộc rồi. Nếu lời giải thích của anh đến sớm hơn hai năm thì chắc là em sẽ cảm động, tưởng rằng lại một lần được trải qua kỳ tích. Nhưng hôm nay sau khi nghe xong, em không còn có cảm giác gì nữa".

"Em có thể nghi ngờ anh. Không đòi hỏi một lời giải thích, quay người bỏ đi, thực sự không giống với việc mà một người đàn ông yêu em đáng lẽ phải làm". Trần Hoa nhìn về sân khấu phía xa, "Sai lầm lớn nhất của anh là tưởng rằng quá hiểu em, điểm này em nói rất đúng, thực ra là anh chỉ hưởng thụ tình yêu của em, chưa bao giờ thử tìm hiểu tình cảm của em. Anh luôn nhớ về em, Nhâm Nhiễm, chưa bao giờ nguôi ngoai cả".

Giọng nói trầm ấm của anh tựa như giai điệu nước chảy mây trôi của đàn piano, lọt từng chữ vào tai Nhâm Nhiễm, nhưng cô chỉ có cảm giác bất lực. Sau khi trùng phùng, người đàn ông này đã nói yêu cô không chỉ một lần, thậm chí anh còn cầu hôn, nhưng chưa lần nào thẳng thắn như ngày hôm nay. Cô không có lý do gì để không tin vào lòng chân thành của anh, nhưng điều duy nhất khiến cô phải than thở, là cảm thấy sự an bài của số phận mãi mãi khó lường so với những gì mà con người tưởng tượng.

"Hãy cho anh một cơ hội, chúng mình thử bắt đầu lại từ đầu xem".

Nhâm Nhiễm lắc đầu, "Đêm giao thừa đó, em nghĩ em đã nói rõ với anh rồi, chúng ta chia tay rồi, chúng ta không thể quay trở lại ngày xưa được nữa. Không có gì có thể bắt đầu lại từ đầu. Lời giải thích này vẫn không thể thay đổi được điều gì".

"Em có yêu Kỳ Gia Tuấn không?"

"Điều này không có liên quan gì đến anh". Giọng Nhâm Nhiễm tỏ vẻ cảnh giác, "Tổng giám đốc Trần, mong anh đừng nhúng tay vào cuộc sống của anh ấy".

Trần Hoa liền cười, kèm theo một vẻ chán nản, "Từ trước đến nay điều mà anh quan tâm luôn là cuộc sống của em".

"Phương thức quan tâm của anh đối với em từ trước đến nay đều là đưa ra quyết định thay em ư? Quyết định đưa em đi Quảng Châu, quyết định em nên theo ba em về nhà, quyết định em và anh Tuấn đến với nhau nhìn sẽ hạnh phúc hơn, đến bây giờ lại quyết định cho em một cơ hội để làm lại từ đầu..." Nhâm Nhiễm cũng cười, "Xin lỗi, tổng giám đốc Trần, chúng ta đều là người lớn cả rồi, em muốn tự mình quyết định cuộc sống của mình hơn".

"Cuối cùng cái ngày mà anh chờ đợi đã đến". Trần Hoa nhìn cô chăm chú, nụ cười trên môi mang theo một vẻ dịu dàng, "Cô gái nhỏ mà anh yêu đó đã trưởng thành rồi, nói với anh rằng: hê, chú ơi, đừng đến làm phiền cháu nữa".

Nhâm Nhiễm hơi sững người.

Cô không thể ngờ rằng, Trần Hoa vẫn nhớ câu nói mang vẻ ngây thơ, kiêu căng của cô năm xưa khi cô còn là thiếu nữ.

Hồi đó, anh tên là Kỳ Gia Thông. Cô mới 18 tuổi, vừa đem lòng yêu anh, còn anh đang bị rơi vào một vụ rắc rối trong chuyện làm ăn, chuẩn bị vội vã đi xa. Anh lái xe chở cô vượt qua thành phố, từ vùng Giang Nam đến vùng Giang Bắc, phía trước là ánh đèn trải dài, xe cộ như mắc cửi, một vầng trăng tròn màu vàng chanh đang treo lơ lửng trên bầu trời, dưới màn đêm, dòng sông âm thầm chảy xiết.

Tất cả những cảnh tượng bình thường, đều được mang theo dải màu sắc khác thường. Cô nhìn một cách say mê, tưởng rằng đã nhìn thấy số phận của mình - nhấp nhô bồng bềnh, tràn đầy những tình cảm dữ dội và những kỳ tích không thể đoán trước.

Cô không biết, tình yêu xảy ra bất ngờ, không có nguyên do, không quan tâm đến lí lẽ đó, có bao nhiêu điều xuất phát từ sự ngưỡng mộ đối với người đàn ông xa lạ bí ẩn, có bao nhiêu điều xuất phát từ sự rối bời của mình sau khi cuộc sống đột ngột sụp đổ, tan vỡ. Cách một khoảng cách dài về thời gian, dường như cô đã nhìn thấy cô gái không biết thế nào là trời cao đất dày năm xưa đó đưa ra cuộc thách thức đầu tiên với người đàn ông cô yêu. Bất giác, đôi mắt cô trở nên nhạt nhòa.

"Nhâm Nhiễm, trong chuyện tình cảm này, kể từ khi em quyết định yêu anh, anh đã không phải là người đưa ra quyết định đó nữa. Chỉ có điều, khi anh nhận ra được điều này cũng đã hơi muộn rồi".

Người đàn ông đứng trước mặt cô này, chiếc bóng cao lớn trùm xuống cô, giọng nói trầm ấm tấn công cô. Cô nhìn anh qua hàng nước mắt, nụ cười đó trước đây cũng thỉnh thoảng hiện trên môi anh, thoáng qua rồi tắt ngấm. Mỗi khi anh cười như vậy, cô tưởng rằng cô đã có được tất cả mọi cái của anh, tất cả những điều nghi ngờ đều được gác sang một bên.

Chỉ có điều niềm tin ngây thơ đó, đã không còn tồn tại nữa. Người đàn ông thẳng thắn thừa nhận yêu cô này vẫn toát lên một cảm giác nguy hiểm, đã từng khiến cô say mê vô cớ, hiện tại lại khiến cô cảm thấy ảo não. Cô cố gắng vá lại ổn thỏa cuộc sống của mình, sắp xếp lại chuyện tình cảm, lên kế hoạch cho tương lai, những tình cảm xa xỉ đó, hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của cô.

Lúc này đây, chiếc điện thoại di động đặt trong túi của cô đã đổ chuông, cô trấn tĩnh lại, lấy ra nghe, đáp ngắn gọn một câu: ""Vâng, em vào ngay đây".

Cô tắt máy, nhìn thẳng vào Trần Hoa: "Tổng giám đốc Trần, có lúc thực sự em đã nghĩ, nếu có cơ hội lựa chọn lại, em sẽ sống thế nào. Kết luận mà em rút ra là, em không cần cơ hội đó. Cho dù đã từng phạm sai lầm hay đã từng yêu hết mình, em đều không hối hận, nhưng điều này không có nghĩa rằng em muốn được trải qua một lần nữa". Ánh mắt cô lướt qua mặt anh, quay đầu, "Xin lỗi vì không tiếp anh được, em vào trước đây".