Hoa Bạch Phụng vận y phục bạch sắc, mang theo thị nữ Băng nhi đứng phía sau bọn họ cách đó không xa, sắc mặt so với thanh âm còn lạnh lùng hơn.

Phó Hồng Tuyết tâm trầm một chút. Hắn vốn là muốn trước khi Hoa Bạch Phụng xuất hiện sẽ đem Diệp Khai đi, lại không ngờ rằng, bọn họ vẫn kịp chạm mặt nhau.

Hắn không muốn để cho Diệp Khai lại vì Hoa Bạch Phụng mà khổ sở thêm một lần nữa.

“—— mẫu thân.”

Cho nên hắn đành lên tiếng trước.

Diệp Khai quay đầu đi, chỉ mong cái gì cũng không nghe, không thấy được, y cũng chẳng muốn nhìn thấy Hoa Bạch Phụng.

Hoa Bạch Phụng căn bản lại không để ý tới Phó Hồng Tuyết. Giống như sau sự tình lần trước, bà vẫn chưa thể đối diện được với hắn.

Bà chỉ nhìn Diệp Khai:

“… Ngươi là ai, làm gì trước mộ phần của chồng ta?”

Diệp Khai nháy mắt hiện ra sắc mặt giận dữ, lại ẩn nhẫn đứng bất động.

Phó Hồng Tuyết bất động thanh sắc mà bước một bước dài đứng chắn trước người Diệp Khai, che chở cho y rồi mới thay y trả lời:

“Hắn là bằng hữu của ta, đã giúp ta rất nhiều. Là ta dẫn hắn tới.”

Hoa Bạch Phụng lúc này mới lãnh đạm nhìn Phó Hồng Tuyết một cái, rồi lại nhìn về phía Diệp Khai, ngữ khí càng thêm lạnh lùng:

“Ta không hỏi ngươi, ta muốn bản thân hắn tự trả lời.”

“Ta…”

Chân mày Diệp Khai cau lại, cơ hồ nhịn không được muốn cãi. Nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của Hoa Bạch Phụng hướng về Phó Hồng Tuyết, y đành nghiến răng nuốt trở về, nhăn nhó một lúc mới cưỡng chế lửa giận mà sửa lời nói:

“… Vãn bối kính trọng thái độ làm người của Dương đại hiệp, cho nên đặc biệt cùng Phó Hồng Tuyết lại đây tế bái hắn.”

Hoa Bạch Phụng ánh mắt cùng giọng nói đều lạnh nhạt, tỏ ý khinh thường rõ rệt:

“Hôm nay tế mộ phần là bổn phận của gia tộc ta, không cần một ngoại nhân đến nhiều chuyện.”

Diệp Khai ngẩn ra, bất ngờ mà mở to mắt —— biểu cảm trong đôi mắt ấy đều là khó tin, ngực bắt đầu kịch liệt mà phập phồng.

Nhưng mà còn chưa chờ y mở miệng, Phó Hồng Tuyết đã nhanh vỗ nhẹ lên vai y, ý bảo y an tâm một chút, đừng manh động.

“Mẫu thân, hắn là bằng hữu tối trọng yếu của hài tử. Hắn không phải là ngoại nhân.”

Ngữ khí cực kì thu liễm, lại cực kiên định. Không phải là xin Hoa Bạch Phụng đồng ý, mà chỉ muốn nói cho bà biết sự thật này.

“—— bằng hữu?”

Hoa Bạch Phụng chậm rãi lặp lại một lần, sau đó khom người cười lạnh một tiếng:

“Ta từ nhỏ đã dạy ngươi —— trên đời này, ngươi không có bằng hữu! … Bằng hữu là độc dược đoạt mệnh bất lưu ngân, bằng hữu là đao phong giết người không thấy máu! Cha ngươi khi còn sống có bao nhiêu hảo bằng hữu, kết quả từ khi hắn chết thảm đến nay, có bằng hữu nào xả thân vì hắn báo thù? Trừ bỏ mẫu tử chúng ta, còn có bằng hữu nào nhớ hôm nay là ngày hắn chết thảm?!”

“—— ít nhất có ta nhớ rõ!”

Diệp Khai rốt cuộc cũng đẩy bàn tay của Phó Hồng Tuyết nãy giờ còn đang ngăn y lại, mãnh liệt nhảy đến trước mặt Hoa Bạch Phụng:

“… Hai mươi mấy năm qua, ngươi dạy hắn như vậy sao?! Trừ bỏ báo thù, hắn cái gì cũng không thể có? Không thể có bằng hữu, không thể có tình cảm, đánh không đánh trả, mắng không thanh minh… Ngươi muốn huấn luyện hắn thành cái gì? Công cụ sát nhân chỉ nghe lệnh một mình ngươi sao?!”

Hoa Bạch Phụng thân thể khẽ run tuy nhiên dáng người vẫn tao nhã lạnh lùng như vậy:

“—— hắn là con ta! Cho dù ta huấn luyện hắn thành bộ dáng thế nào, đó cũng là chuyện của chúng ta! Không cần một ngoại nhân như ngươi xen vào!”

Nghe đến một câu này, miệng Diệp Khai chậm rãi há ra, sau một lát, mới run rẩy hỏi ra hai chữ:

“… Ngoại… nhân?”

“—— Đúng! Ta nói ngươi là ngoại nhân! Ngươi không có tư cách xen vào chuyện mẫu tử chúng ta!”

Hoa Bạch Phụng nặng nề lại lặp lại một lần.

Toàn bộ thân thể Diệp Khai bắt đầu không thể khống chế mà phát run.

Phó Hồng Tuyết tiến lên một bước đè lại bờ vai của y, giống như muốn mặc kệ tất cả trực tiếp kéo y vào trong ngực —— một người nuôi lớn hắn, một người hắn yêu nhất. Cho dù hai người kia ai thương tổn ai, hắn cũng sẽ không vui.

“Diệp Khai…”

Hắn vỗ nhẹ lên đầu vai Diệp Khai, ý bảo Diệp Khai lui ra phía sau, để hắn nói với Hoa Bạch Phụng. Hắn còn nhớ rõ, Hoa Bạch Phụng từng cho Diệp Khai một bạt tai làm hắn thương tâm muốn chết.

Lúc trước hắn là cảm thấy khiếp sợ, không đành lòng cùng nghi hoặc, cho nên hắn chần chờ không đuổi theo quan tâm Diệp Khai.

Bởi vì như thế, hiện tại biết rõ ngọn nguồn rồi lại gặp phải cảnh tượng như vậy, hắn mới có thể cảm thấy càng thêm lo lắng.

Diệp Khai đứng ở tại chỗ hít vài hơi thật sâu, rồi đột nhiên đẩy tay Phó Hồng Tuyết ra, sau đó hướng về phía Hoa Bạch Phụng hung hăng rống lên:

“—— Ngươi dựa vào cái gì mà bắt hắn phải sống như vậy?! Ngươi thật sự còn có nhân tính không?!”

Hoa Bạch Phụng vẫn luôn tao nhã lãnh đạm rốt cuộc lộ ra vẻ bi thương, toàn thân kịch liệt run rẩy, sau đó “Ba” một tiếng, đưa tay hung hăng cho Diệp Khai một bạt tai.

Hoàn toàn không khống chế được, không lưu tình chút nào.

Diệp Khai bị đánh cả người lui hai bước, quật cường mà nhìn Hoa Bạch Phụng, trên nét mặt lại không có chút nào yếm thế.

“—— mẫu thân!”

Phó Hồng Tuyết dễ dàng nắm lấy tay của Hoa Bạch Phụng, hắn vừa đau lại vừa hối. Chưởng ấn trên mặt Diệp Khai rõ ràng sưng đỏ hơn cái hắn làm hôm qua mấy lần, thoạt nhìn đã thấy xót xa. Mà trọng yếu hơn là —— nó rõ ràng đánh cả vào tâm can Diệp Khai.

“… Ngươi cút cho ta.”

Hoa Bạch Phụng vẫn cứ yên lặng nhìn Diệp Khai, giống như Phó Hồng Tuyết không hề tồn tại.

“… Đây chính là ngươi nói.”

Diệp Khai cũng gắt gao nhìn Hoa Bạch Phụng, chỗ bị đánh đã đỏ bừng nhưng sắc mặt y lại trắng bệch.

“… Đúng, là ta nói! Ngươi lập tức, lập tức —— cút cho ta!”

Hoa Bạch Phụng cơ hồ là đau thương mà rống giận.

Diệp Khai hết sức cắn môi, mạnh mẽ quay người, lướt qua Phó Hồng, bước chân hơi loạng choạng mà khinh thân bỏ đi.

Phó Hồng Tuyết theo bản năng vươn tay muốn kéo y lai, nhưng ngón tay lại dừng, vẫn là mặc kệ y một mình rời đi.

—— sau đó hắn mới quay đầu nhìn người vẫn cứ đứng ở tại chỗ, Hoa Bạch Phụng, rũ mắt một cái, mới mở miệng hỏi:

“Mẫu thân… Người có thật sự biết bản thân người muốn thứ gì hay không?”

Lúc hắn nói lời này, ánh mắt của hắn vô ý thức mà đảo qua Băng Di đang đứng phía sau Hoa Bạch Phụng. Trong ánh mắt của bà  —— hắn nhìn thấy đều là thương hại. Thương hại hắn, thương hại Diệp Khai, nhưng nhiều nhất … Vẫn là thương hại người công chúa bà hiểu rõ nhất, Hoa Bạch Phụng.

“Người là mẫu thân của ta, hắn là người trọng yếu nhất của ta. Nếu các ngươi vì ta mà thương tổn lẫn nhau, kết quả cuối cùng chính là ba người đều sẽ đầy mình thương tích.”

Rõ ràng chính là đạo lý tối đơn giản, hắn lại không rõ, vì cái gì Hoa Bạch Phụng lại cố tình không hiểu. Hoa Bạch Phụng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đáy mắt lại cố gắng áp chế lệ quang nhìn hắn, ánh mắt không hề có tiêu cự.

“Mẫu thân, đời này kiếp này, vô luận phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ cùng Diệp Khai sánh vai đối mặt —— không ai có thể chia cách chúng ta, người cũng vậy.”

Cho Hoa Bạch Phụng một chút thời gian suy nghĩ, hắn mới rốt cuộc chậm rãi đi tới trước mặt Hoa Bạch Phụng, sau đó nhìn nàng từng chữ từng chữ cực nói rõ ràng:

“… Chỉ cần người nguyện ý, người sẽ thật sự có thể đồng thời có hai đứa con trai. Tại sao, tại sao người nhất định phải tổn thương cả hai chứ?”

Đây là lời chân chính từ tâm can hắn nói ra.

Ánh mắt vô hồn của Hoa Bạch Phụng cuối cùng cũng bình tĩnh nhìn hắn, cũng không biểu tình gì. Nhưng dần dần, trong ánh mắt kia bắt đầu thanh minh, giống như đã tỉnh ngộ.

Hai tay của bà mạnh mẽ cấu xé nhau, cuối cùng không thể tin được mà nhìn Phó Hồng Tuyết, lại không thể kiềm được nước mắt điên cuồng rơi, lệ tích bắt đầu tràn ngập khuôn mặt:

“Ngươi… Ngươi…”

Thanh âm khàn khàn lặp lại nhiều lần rồi cuối cùng nói cũng không nên lời.

“… Mẫu thân.”

Phó Hồng Tuyết hít một hơi, vững vàng dùng tay ôm lấy bà, dỗ dành:

“… Người đã một mình chống đỡ nhiều năm như vậy, ta biết người mệt. Sau này, đem hết thảy đều giao cho ta cùng Diệp Khai đi.”

Bả vai Hoa Bạch Phụng cứng ngắc một lúc, rốt cuộc bắt đầu run rẩy không ngừng, vùi đầu vào lồng ngực của hắn, vậy mà một chút thanh âm nghẹn ngào đều không phát ra.

Phó Hồng Tuyết lúc này mới quay đầu, lần thứ hai nhìn về phía Băng Di phía sau Hoa Bạch Phụng. Băng Di cũng tràn lệ, một tay che miệng, bà thở dài một hơi, hiểu ý ra hiệu cho Phó Hồng Tuyết, ý bảo hắn yên tâm đuổi theo Diệp Khai, bà sẽ lo cho Hoa Bạch Phụng.

Phó Hồng Tuyết lúc này mới thả lỏng gật đầu, nhẹ nhàng buông Hoa Bạch Phụng ra:

“—— mẫu thân, người cứ tế bái phụ thân trước đi, ta cùng Diệp Khai đã tế bái qua. Ta đi tìm hắn.”

Hoa Bạch Phụng cúi đầu, tựa hồ cũng không muốn cho hắn nhìn thấy bộ dáng chính mình rơi lệ. Chính bà đã nói qua, Vô Gian địa ngục là nơi chỉ có thể đổ máu, không thể rơi lệ.

Cho nên lúc rời khỏi lồng ngực hắn, bà chỉ xoay người, một lần nữa đối mặt với mộ bia của Dương Thường Phong, một lời cũng không nói.

Hiểu được bà trầm mặc có ý nghĩa gì, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc cũng thở phào một hơi, vui mừng xoay người, cước bộ kiên định mà đi tìm Diệp Khai.

—— Hắn tin tưởng, lúc này đây, Hoa Bạch Phụng thật sự đã hiểu.

Có lẽ bà vẫn cần thời gian để chấp nhận. Nhưng ít ra, đây là một cơ hội cho hắn cùng Diệp Khai hy vọng.

Trong lòng hắn kỳ thật vẫn luôn có một hi vọng. Về hắn, về Diệp Khai, về Hoa Bạch Phụng.

Hắn hy vọng, ba người mẫu tử bọn họ, có thể đem tình thân đã mất kia tìm về.

Bởi vì chỉ có hắn mới biết được…

Diệp Khai kỳ thật vẫn luôn không đề cập tới Hoa Bạch Phụng trước mặt hắn. Hắn chỉ biết là, từ nhỏ đến lớn, Hoa Bạch Phụng đều sẽ một năm mới đi gặp Diệp Khai một lần.

Bọn họ mẫu tử sẽ nói cái gì đó, làm những thứ gì, hắn cũng không biết… Nhưng hắn đoán được, phải là thực ôn nhu, rồi lại thực tàn nhẫn.

Ôn nhu chính là, mẫu tử thiên tính của Hoa Bạch Phụng đối với Diệp Khai nhiều năm chia lìa sẽ gấp bội yêu thương; tàn nhẫn cũng là, mỗi một năm, cũng chỉ có một lần duy nhất, không thể nhiều hơn một ngày.

Xuất phát từ áy náy, Diệp Khai vẫn luôn liều mạng mà muốn Hoa Bạch Phụng giúp đỡ hắn. Thậm chí thường thường dùng phương thức thực kịch liệt bắt Hoa Bạch Phụng đối tốt với hắn.

Cho nên chuyện về Hoa Bạch Phụng, ngay cả sư phụ Lý Tầm Hoan và Phi thúc thúc,  cùng y sẽ như thế nào, y chưa từng nhắc cho hắn biết.

Chẳng phải bọn họ hàng năm cùng đi viếng mộ Dương Thường Phong; chẳng phải bọn họ ngẫu nhiên cũng sẽ để lộ chuyện hai người quen biết sao? Vậy mà năm đó tình cờ đối mặt Hoa Bạch Phụng, thậm chí cuối cùng đại chiến trên Thiên Vân Đỉnh, y vẫn lạnh lùng …

Tất cả đều là vùng cấm. Diệp Khai chưa bao giờ nói, hắn cũng hiểu ý mà không hỏi.

Bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng —— Diệp Khai sợ hãi những thứ ôn nhu hạnh phúc đó sẽ làm hắn đau lòng, y đau lòng hài tử lớn lên trong lạnh lùng nghiệt ngã là hắn.

… Mãi cho đến lúc hấp hối, Diệp Khai cơ hồ đã gần như mất đi ý thức, hắn mới chợt nghe y hàm hàm hồ hồ, nức nở gọi thành tiếng “Nương”.

Đó là lần duy nhất sau khi Hoa Bạch Phụng qua đời, y gọi lên thành tiếng.

Cho đến khi ấy, Phó Hồng Tuyết mới bỗng nhiên ý thức được —— kỳ thật Diệp Khai cũng như hắn, không hề có được tình thương mẫu tử. Chính là Diệp Khai cho tới bây giờ sẽ cũng chưa từng lộ ra, nên hắn cùng mọi người đều thản nhiên quên đi sự thật đó. Bởi vì, Diệp Khai chỉ muốn Hoa Bạch Phụng làm mẹ của hắn, cho hắn mẫu thân là được. Về phần bản thân y vẫn luôn bị xem là ngoại nhân.

Cho nên Phó Hồng Tuyết trầm mặc thật lâu, mới cố gắng hồi tưởng, nhớ tới lúc nhỏ, hắn đã từng thấy qua Hoa Bạch Phụng cầm một chiếc trống bỏi mà không ngừng rơi lệ.

Cho nên hắn liền qua nhờ hài tử nhà bên xuống phố, tìm mua giúp hắn một chiếc trống bỏi. Hình dạng của chiếc trống này so với cái của Hoa Bạch Phụng không mấy giống, nhưng thanh âm ổn trọng thanh thuý lại chẳng khác nhau.

Sau đó hắn liền tựa vào đầu giường, nắm tay Diệp Khai, vừa nhẹ nhàng phe phẩy cái trống bỏi, vừa nhỏ nhẹ kể về ngày trước, Hoa Bạch Phụng xem chiếc trống này như đồ trân bảo, đêm khuya sẽ thường gọi “Hài tử của ta”  rồi khóc đến tỉnh giấc, sẽ nhìn hắn tựa như nhìn người khác, ánh mắt bi thương mà áy náy vô vàn…

“Diệp Khai… Tuy rằng bà nợ ngươi và ta, tuy rằng bà vẫn luôn bên cạnh ta, nhưng… Thật sự bà rất yêu ngươi …” Cuối cùng, hắn tổng kết như vậy.

Khóe môi tái nhợt của Diệp Khai không biết từ lúc nào đã chậm rãi giãn ra, lúc hắn kể chuyện, dần dần nhoẻn thành một nụ cười mãn nguyện. Rồi lại có hai giọt lệ đong đầy ánh trăng bên song cửa, nhẹ theo khoé mắt của y lăn dài.

Đốt một ngọn nến đêm, sáp nến dưới chân thật dày, nến chỉ còn một khúc ngắn.

Phó Hồng Tuyết cúi xuống hôn lên trán Diệp Khai, sau đó dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi hai hàng lệ tích nhợt nhạt nơi khóe mắt, chính mình cũng nằm xuống kế bên, một bàn tay quàng qua bả vai Diệp Khai, liền như vậy ôm y, giống dỗ hài tử mà vuốt ve vỗ về, một câu một câu ngốc vụng mà xướng khúc đồng dao mới vừa học lóm của bọn tiểu hài kia.

Hắn xướng không dễ nghe, nhưng rất nghiêm túc, cũng rất ôn nhu.

Không biết xướng sau bao lâu, Diệp Khai rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra mắt, nhìn hắn, vẫn như trước mỉm cười.

Sau đó chậm rãi sờ soạng, vươn tay từng chút một xoa cổ của hắn, mặt kề mặt nhẹ nhàng mà cọ cọ:

“… Thực xin lỗi, đời này… ngươi thay ta gánh vác rất nhiều. Kiếp sau… Đến lượt ta sẽ thay ngươi. Vô luận có chuyện gì, ta đều sẽ thay ngươi…”

“Được…”

Hắn cũng nhìn khuôn mặt của Diệp Khai, nhìn ý cười bên môi Diệp Khai, dùng tay sờ mặt của y, vuốt gọn tóc mai cho y:

“Ngươi phải nhớ kỹ… Kiếp sau chờ ta.”

Sau khi nói xong, hắn nằm xuống bên y, mặt dán mặt.

—— đó là một lần tỉnh lại cuối cùng của Diệp Khai. Sau đó, hắn đem chiếc trống bỏi kia đặt vào tay Diệp Khai, để nó làm bạn với Diệp Khai trong mộ phần an tĩnh.