Lương tiên sinh, anh là bảo bối của em.

Sinh hoạt của hai người sau khi kết hôn cũng không có bất đồng nhau. Lương Tích đưa cho cô thẻ lương của anh, đưa tất cả tiền của mình cho cô quản lý.

Lâm Lục hứng thú, "Anh không sợ em cầm hết tiền rồi bỏ đi à?"

Lúc đó Lương Tích đang xem TV, thấy cô hỏi vậy liền nói: "Em nói thật?"

Đương nhiên rồi, nhiều tiền vậy mà.

Lâm Lục gật đầu.

"Lâm Lục, để anh nói cho em cái này," Lương Tích ngoắc tay kêu cô lại, Lâm Lục vội chạy tới nghe, giây tiếp theo liền bị anh ôm vào trong ngực. Lương Tích cúi đầu nói với cô: "Sau này anh còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa."

Lâm Lục ra vẻ suy ngẫm rồi nói: "Vậy chờ anh về hưu rồi tính."

"Em là muốn vứt bỏ chồng con à?" Lương Tích không nhịn được mà bật cười.

"Đúng vậy, em sẽ tìm một tiểu bạch kiểm." Lâm Lục cười vui vẻ không biết bao nhiêu.

Lương Tích bóp mặt cô, uy hiếp một chút: "Chuyện này em nghĩ tốt nhỉ."

Cô cũng chỉ là thuận miệng nói thôi nha.

Lâm Lục mới sẽ không không cần Lương Tích đâu.

Mới sẽ không như vậy.

- --------------------------

Gia đình Lục Lâm ở thành phố B, Lương Tích trở về cùng cô vào buổi tối nên liền ở tại căn phòng lúc trước cô đã ở.

Phòng đã được mẹ cô dọn dẹp lại nên đặc biệt ngăn nắp sạch sẽ.

Chẳng qua, Lâm Lục vẫn cảm thấy có cái phải lo lắng. Căn phòng nhỏ của cô có quá nhiều bí mật nên cô luôn lo lắng Lương Tích sẽ phát hiện ra cái gì.

Thật ra sự tình cũng không có gì khó nếu như cô làm bộ cái gì cũng không biết.

Lương Tích không phải đối với người nào cũng cảm thấy thấy hứng thú, càng không thích động vào đồ vật của người khác, nhưng ngay lúc này ở trong phòng Lâm Lục, anh có vẻ thấy đặc biệt thú vị.

Tuy không có cách nào giúp mình tham dự vào quá khứ của cô, nhưng loại cảm giác này tương đương với thông qua nó anh có thể hiểu về cô một chút.

Anh muốn biết toàn bộ về Lâm Lục.

Lúc cô còn nhỏ, thời điểm lớn hơn một chút, anh đều muốn từ từ tìm hiểu hết.

Buổi tối sau khi ăn xong mẹ Lâm cố ý cho anh xem album hình từ nhỏ đến lớn của Lâm Lục. Cô cảm thấy mình như bị chính mẹ ruột bán đứng, có cảm giác buồn bực không diễn tả được.

Lúc còn nhỏ, cô một chút cũng không đáng yêu.

Thời gian lúc cô bị béo phì là từ năm lớp ba đến lúc học lớp 5, cũng chính từ chín đến mười một tuổi. Trước tiên Lâm Lục phải kiểm tra trước một lúc, xác định trong album không có ba năm lịch sử đen tối kia của mình mới dám cho Lương Tích xem.

Hình chụp lúc một tháng cô không mặc gì bị Lương Tích nhìn tới nỗi khiến cô đỏ mặt.

Ánh mắt anh nhìn cô đầy thâm ý mà nói: "Hiện tại anh đã thấy hết người em rồi còn ngại ngùng cái gì?"

Đồ không biết xấu hổ!

Lâm Lục nhào qua đè lên người anh, chưa hết giận nói: "Em đây còn chưa thấy hình anh khỏa thân đâu."

Nhưng anh thật sự không có tấm ảnh nào.

Lương Tích đè lại động tác tay của cô, giọng đầy chân thành mà nói cho cô biết: "Anh không ngại chụp cho em mấy tấm, nhưng không thể để người khác xem được. Hình anh khỏa thân chỉ có thể để một mình em xem."

"Ai mà muốn xem chứ." Lâm Lục dừng động tác, ngại ngùng nói, "Khó coi muốn chết."

"Khó coi sao, anh rất hài lòng." Lúc Lương Tích nói lời này rồi nhìn cô, tiếp tục nói, "Em không hài lòng sao?"

"....."

Đây không phải chỉ đơn giản là cảm hài lòng, mà còn có thêm ý tứ khiến Lâm Lục phản bác không được liền dứt khoát đứng dậy, không để ý tới anh.

Nhưng cô lại không nghĩ tới Lương Tích tiếp tục lật album ra xem, không chừng anh sẽ thật sự nhìn thấy cái gì. Thời điểm mỗi lúc anh đưa tay lật album, Lâm Lục vẫn là đè nén sự lo lắng, sợ bị lộ ra cái gì.

"Em cảm thấy không hài lòng với cơ thể của anh à?" Lương Tích đặt album xuống nhìn cô.

"Lúc trước em không quá vừa lòng người nào cả cho nên em muốn tự mình kiểm tra cơ thể anh xem." Lâm Lục kéo dây quần anh xuống, cười lưu manh.

Nhưng dùng lời Lương Tích nói bây giờ, giấy phút này Lâm Lục không biết có bao nhiêu phần lưu manh.

Đúng, là lưu manh.

Nhưng đối với việc cô lưu manh như thế này, anh cảm thấy không có gì là không tốt cả.

- ------------------------

Hôm sau, lúc ăn cơm, mẹ Lâm Lục nhắc cô dẫn Lương Tích đi dạo. Thành phố B có rất nhiều phong cảnh, cũng có nhiều phố ăn vặt.

Đôi mắt Lâm Lục liền sáng lên.

Cô khi còn nhỏ thích nhất là lôi kéo bố mẹ đi chơi, mà ăn là chủ yếu.

Mẹ Lâm kéo tay Lâm Lục, nhỏ giọng nói: "Con là dẫn Lương Tích đi chơi, đừng có ăn nhiều quá. Con đã lớn như vậy rồi, tham ăn quá thì không như hồi nhỏ nữa đâu."

Lâm Lục ngoài miệng ứng phó, đặc biệt nghe lời.

Lôi kéo Lương Tích ra khổi cửa, liền không đứng đắn như hồi nãy, hướng đến tai anh, "Em dẫn anh đi ăn ngon được không?"

"............"

Lương Tích còn chiều cô hơn so với tưởng tượng của cô. Ít nhất Lâm Lục thật sự cho rằng là như vậy.

Dọc đường cô hết mua cái này tới cái kia, cô chỉ phụ trách mua, còn tiền thì Lương Tích trả.

Tuy rằng đồ ăn vặt đều rẻ, nhưng việc có người trả tiền thay như thế này Lâm Lục vẫn là cảm thấy vui vẻ rạo rực.

Rốt cuộc có thể quang minh chính đại.

Lâm Lục từ lúc còn nhỏ đã không thích chiếm tiện nghi của người khác, mặc dù cùng ai đi ăn cũng vậy, hoặc là cô mời khách, hoặc là cùng nhau chia đôi. Chứ chưa bao giờ có cảm giác này, cảm giác bên người có cây ATM di động.

À, mà cũng không đúng, cũng không phải là lấy từ tài khoản của cô.

Kết hôn thật là tốt.

Tốt quá hiện tại cô không phải tính toán gì cả.

Cô nghĩ như vậy xong lại cảm thấy hốc mắt ướt ướt, nhịn không được nhìn lên bầu trời, trong xanh, như là nhìn thấu qua được vậy.

Xem đi, trước kia Lâm Lục cũng không tin tưởng vào chuyện này, nhưng hiện tại, lại có được hết thảy. Thiếu chút nữa, nếu mà thời gian không vừa vặn như vậy, nếu mà địa điểm không thích hợp như vậy thì bọn họ liền sẽ không gặp nhau.

Ngày đó, cô liền đến sớm hơm một chút. Cô chờ rất lâu, nhưng cũng không bỏ đi, cô đã đợi mười tám năm rồi, mấy tiếng chờ đợi này không là gì cả.

Cô càng sợ hơn là Lương Tích bỗng nhiên không muốn tới.

Nếu vậy thì có lẽ cả đời này hai người liền không có khả năng gặp nhau.

Cho nên thời khắc khi nhìn thấy anh đi tới, Lâm Lục khống chế bản thân không được run rẩy, vô số lần ngăn cản chính mình xúc động mà chạy tới ôm lấy anh.

Đúng vậy, không phải là thói quen, thật sự không phải là vì thói quen.

Chính là bởi vì cô thích anh, đơn giản như vậy mà thôi.

Cô mang trong người tình cảm nhiều năm như vậy kết quả chỉ khổ một mình mình.

Sau đó cô bắt đầu hi vọng được kết hôn cùng Lương Tích. Một lần nữa thích anh, mà anh cũng bắt đầu thích cô. Lâm Lục chắc chắn mình sẽ cố gắng làm Lương Tích vì cô mà vui hơn vì chính cô đã cảm thấy đau khổ.

Cô không muốn người cô thích vì cô mà không vui.

Cho nên quá khứ đều đã qua.

- --------------------------------------

Trở về thành phố A, Lâm Lục bắt đầu cố gắng nâng cao trình độ bếp núc của mình. Lần đầu tiên Lương Tích ăn đồ cô làm liền ngăn cản cô, tình nguyện tự mình xào rau không dám để cô làm nữa.

Thật ra là cô đã quen. Một mình tốt nghiệp xong, đều là dựa vào tài nghệ bếp núc của mình mà nuôi sống bản thân.

Nên chỉ có thể nói Lương Tích quá kén ăn, nhưng không có cách nào khác, ai nói anh là người đàn ông của cô đây? Cho nên Lâm Lục tốn tâm tư chuyên ở nhà nghiên cứu xem làm thế nào để nâng cao trình độ nấu ăn của mình, ít nhiều coi nhẹ ông chồng nhà mình.

Lương Tích trên đường trở về từ văn phòng luật sư thấy cửa hàng bán hạt dẻ ngào đường mà Lâm Lục rất thích ăn. Ngày thường quán rất đông, luôn phải đợi thật lâu, hôm nay đại khái là anh tan tầm sớm nên giờ phút này cửa hàng không đông người.

Sau đó anh lại cố tình mua đồ ăn mà Lâm Lục thích ăn, chuẩn bị về nhà làm cho cô ăn.

Lâm Lục lúc mở cửa ra ngưởi thấy mùi thơm, thầm kêu không xong rồi liền cởi giày chạy đến phòng bếp. Lương Tích còn mặc tạp dề xào rau, hành động thấy thế nào cũng như là hành động quen thuộc khi ở nhà.

Nhưng cô không để ý chuyện này đâu, tùm chặt lấy tay anh, nổi giận đùng đùng: "Nơi này là địa bàn của em."

"Anh tan làm sớm nên nhân tiện làm luôn." Lương Tích đi làm có vẻ mệt, nói với cô: "Em ra ngoài ăn hạt dẻ trước đi, anh đặt ở trên bàn đấy."

"Để em làm đi." Lâm Lục không định buông tay anh ra, "Em sẽ làm cho anh no bụng."

"Lâm Lục, lần sau sẽ để em làm. Anh làm lần nay lần cuối thôi, đồ ăn cũng sắp chín rồi."

"Không, em muốn làm." Lâm Lục không thỏa hiệp.

Lương Tích kéo tay cô ra rồi đẩy cô ra ngoài.

Lâm Lục kêu lên, tức giận đến mức dậm chân, liền ôm eo anh giận dỗi nói: "Được rồi, anh làm anh làm, anh cướp chuyện làm của em, em sẽ không đi đâu cả."

Lương Tích ngưng lại một chút, vẫn là không kéo cái tay đang ôm mình ra, tiếp tục xào đồ ăn. Cuối cùng Lâm Lục cũng buông tay ra trước bê đồ ăn ra bàn.

Lúc ăn cơm, Lâm Lục lẩm bẩm: "Anh đẹp hơn em, biết nấu cơm hơn em, dáng người đẹp hơn em, kiếm tiền nhiều hơn em, tính tình tốt hơn em, còn nhiều thứ như vậy em phải làm sao bây giờ đây."

Hóa ra là cô nghĩ tới chuyện này?

Cho nên khoảng thời gian này mới cố gắng nghiên cứu, không biết có bao nhiêu là nghiêm túc.

"Lâm Lục." Lương Tích nghiêm mặt nói.

Lâm Lục biết mình như vậy rất giống oán phụ nên cố tình nhìn anh một cái, không tự tin nói cái gì nữa.

"Anh đã kết hôn với em thì sẽ không có suy nghĩ sẽ li hôn với em. Cho nên em không cần thay đổi gì cả, anh sẽ chiều em, em có mắc lỗi gì cũng được để tránh việc em có suy nghĩ lại đi tìm người khác." Lương Tích lột vỏ tôm rồi bỏ vào miệng ăn.

Anh nói xong mới phát hiện mình vẫn có điểm khúc mắc đối với lời đùa giỡn của lúc ấy.

Hiển nhiên, Lương Tích vẫn nghĩ là Lâm Lục nói giỡn.

"Vậy anh sẽ giúp em lột vỏ tôm sao?" Ở trong phim truyền hình, nam chính đều thật thân mật mà giúp nữ chính lột vỏ tôm, Lâm Lục tỏ ra đáng thương nói.

Lương Tích nhìn mặt cô, dưới cái nhìn chờ mong của cô trịnh trọng lắc đầu, "Lâm Lục, em thích thì em tự đi mà lột."

"......."

Anh vừa mới nói sẽ chiều cô xong, còn nói sẽ bao dung mọi tật xấu của cô.

Mới cách có vài giây thôi đó.

Cuối cùng bọn họ mất thời gian thật lâu mới đạt được thỏa thuận, Lương Tích nấu cơm còn Lâm Lục thì rửa chén, việc nhà thì chia đôi.

Sau khi ăn xong, Lâm Lục bắt chéo hai chân xem phim truyền hình, liếc mắt nhìn Lương Tích chăm chỉ cần cù quét nhà.

Lâm Lục cũng không biết sự đắc ý của mình từ đâu mà có, chính là cảm thấy thật vui sướng, không phải là loại thành công mà cười đến vui vẻ.

Mà là...

Lương Tích đem tất cả việc nhà đơn giản cho cô làm, còn những việc rườm rà thì để cho anh làm.

Ôi loại cảm giác này, Lâm Lục cảm thấy bản thân có thể viết một quyển sách, tựa đề cô đã nghĩ kĩ rồi, tên là 《 Nhà có chồng ngoan 》.

Nhưng cô lại đảo mắt, thôi không cần, cô mới không cần để cho ai khác nhìn thấy mặt tốt của Lương tiên sinh đâu.

Cái này đối với cô không tốt chút nào.

Lương tiên sinh chỉ thích hợp giấu ở nơi không có ai thấy, anh chính là bảo bối của cô.