Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em

Chương 17: Ngoại truyện 1 Tuần trăng mật

Type: Thùy Miên

Hôn lễ được tổ chức ở thành phố B, vào đầu tháng hai âm lịch, sau năm mới độ hai hay ba tuần.

Khách sạn do ông cụ Ôn chọn, là kiểu khách sạn mà có tiền thôi chưa đủ, cũng may nhà họ Ôn không thiếu gì người có tiền có quyền lại có máu mặt. Thiếp mời phát ra ngoài không nhiều, đây là ý kiến thống nhất của ông cụ Ôn và Ôn Hành Chi. Tính của hai cha con quá giống nhau, mà làm vậy cũng không phải vì sợ người ta bàn ra tán vào, chỉ là thấy có những người tám đời không gặp mà mời thì đúng là buồn cười. Người chủ trì hôn lễ cũng do ông cụ đích thân mời về, nói chung là vô cùng hoành tráng.

Hơn một tuần sau khi hôn lễ kết thúc, Ôn Viễn và Ôn Hành Chi mới về thành phố T.

Năm nay Tết Nguyên Đán tới sớm, thế nên khi trở lại thành phố T thì thời tiết vẫn chưa ấm áp, mấy ngày liền có tuyết lớn khiến Ôn Viễn chẳng muốn ra khỏi nhà. Ngày ngày đi làm đều là Ôn Hành Chi tiện đường đưa cô đi, tan tầm cũng cùng nhau về nhà, buổi trưa nếu anh không đến đón thì cô gọi đồ ăn bên ngoài. Lười tới mức Ôn tiên sinh và mọi người đều phải thán phục.

Thực ra trong lòng Ôn Viễn vẫn rất giận.

Dù sao cô cũng còn nhỏ tuổi, vẫn còn những mộng mơ của thời thiếu nữ, sau hôn lễ thì chờ mong một tuần trăng mật lãng mạn, đâu phải là quá đáng đâu nhỉ? Nhưng lịch trình làm việc năm nay của người nào đó đã được sắp sẵn, có rất nhiều hạng mục cần Tổng giám đốc đứng ra chủ trì, nhất thời không rảnh, nên đành gác lại chuyện này. Tuy Ôn Viễn không nói gì, trong lòng cũng biết không nên oán trách anh, nhưng làm sao được khi mà có quá nhiều người chú ý đến cô.

Bộ phận nhiều nữ nhất trong công ty chính là bộ phận tài vụ, Ôn Viễn cũng không thân thiết với tất cả mọi người trong phòng. Có vài người bề ngoài quan tâm cô, song sau lưng vẫn nói: Lấy người giàu cũng có gì hay đâu, được người giàu cưới về đều xưng là phu nhân, nhưng ấy là xưng hô cho người ngoài nghe, chứ không phải bà xã được yêu thương chiều chuộng ở nhà.

Mấy câu này Ôn Viễn đều bỏ ngoài tai, về nhà chưa bao giờ kể lại cho Ôn Hành Chi, có điều thi thoảng cô cũng sẽ bức bối trong lòng.

Mấy hôm nay cả khu Hoa Bắc lại có tuyết rơi.

Căn hộ ở đường Dịch Thủy lót thảm sưởi, cả căn hộ được trang bị hệ thống điều hòa không khí, dù ngoài trời có lạnh đến đâu thì trong nhà lúc nào cũng ấm áp như mùa xuân. Ôn Viễn mặc váy ngủ bằng vải lót bông mềm, đắp chăn mỏng ngang hông ngủ say. Cô không cuồng công việc như ai đó, cuối tuần còn phải đi làm.

Ôn Hành Chi ăn mặc chỉnh tể, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà thì quay lại phòng ngủ chính ngó một chút, vừa hay thấy tư thế ngủ vặn vẹo của cô nhóc kia. Anh nhíu mày bước tới giữ chặt eo cô, điều chỉnh lại tư thế ngủ rồi kéo chăn đắp lên bụng cô.

Ôn Viễn bị anh đánh thức, bực bội hừ một tiếng rồi lại trở mình ngủ tiếp.

Ôn Hành Chi không chấp nhặt với cô, chỉ dặn: “Đừng ham ngủ quá, ngủ thêm lát nữa rồi dậy thôi.”

Ôn Viễn ậm ừ mấy tiếng coi như đồng ý, tuy nhiên cô đã quên Ôn tiên sinh luôn có cách trị cô, cô còn chưa kịp ngủ say thì người kia đã bắt được đùi cô, lần mò sờ sờ từ dưới lên trên. Ôn Viễn ngồi bật dậy như vừa bị giẫm phải đuôi, cúi đầu đẩy tay anh ra mới nhớ hôm nay mình mặc váy ngủ. Thế là Ôn Viễn hết thấy buồn ngủ, thẹn quá hóa giận trừng mắt với anh: “Anh thật đáng ghét.”

Giọng hơi khàn khàn như làm nũng vậy.

Ánh mắt Ôn Hành Chi càng sâu hơn mấy phần, giọng nói vẫn thản nhiên như trước: “Em nhớ anh nói gì chưa?”

Cô nũng nịu dụi đầu vào ngực anh, ngoan ngoãn nghe lời.

Sau khi tiễn Ôn tiên sinh đi làm, Ôn Viễn lại bắt đầu ngủ bù. Cô ngủ một mạch tới trưa, đành chịu thôi, ai bảo tối qua cô bị người nào đó không biết kiềm chế giày vò tới muộn ơi là muộn. Cô hâm lại cháo, ăn một chút cho xong bữa trưa, vừa nằm trên sofa thì điện thoại đổ chuông. Là Ôn tiên sinh gọi về, nói buổi chiều dự họp cần dùng một văn kiện, nhưng anh lại để quên văn kiện ấy ở nhà, bảo cô cầm xuống dưới tầng cho anh, anh sẽ về ngay.

Ôn Viễn xụ mặt, tìm văn kiện anh cần rồi khoác thêm một chiếc áo khoác thật dày sau đó xuống nhà. Anh đã tới rồi, vừa xuống xe, liếc thấy quần áo trên người cô liền nhíu mày.

“Sao lại ăn mặc phong phanh thế hả?”

Cô ghét nhất là thấy anh nhíu mày, bèn bĩu môi nói: “Sao anh không tự lên mà lấy?”

“Nếu không sai bảo em một chút thì có khi cả ngày hôm nay em chỉ ru rú trong nhà.” Anh cài lại khuy áo cho cô, nói “Lên xe đi.”

“Để làm gì ạ?” Ôn Viễn tròn mắt nhìn người mình, đây không phải quần áo thích hợp để ra ngoài.

“Ăn trưa.” Ôn Hành Chi thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, cố ý bổ sung: “Là một nhà hàng mới mở, mời đầu bếp danh tiếng từ thành phố B tới. Lúc trước anh từng dẫn em tới ăn đồ ăn của ông ấy, em khen rất ngon. Thế nào, có đi không?”

“Đi chứ!”

Chỉ thiếu nước nhào vào người anh nữa thôi.

Nhà hàng mới mở nọ nằm trên đường Đồng Giang, gần tòa nhà GP. Sau khi ăn uống no say, Ôn Viễn theo anh tới GP, anh ở trong phòng bận rộn làm việc còn cô thì đi bộ quanh tầng để tiêu thực, sau đó lại trốn vào phòng riêng của anh ngủ một giấc say sưa, tới tận khi bị người ta gọi dậy bằng phương thức vô nhân đạo.

Ôn Viễn mở mắt ra, trở mình, ôm đầu trợn mắt nhìn ai đó.

“Anh làm gì thế?”

“Ngủ quá nửa ngày rồi, buổi tối còn ngủ được nữa không?”

Không ngủ được chẳng tiện cho anh quá còn gì.

Ôn Viễn tự nhủ một câu, nhưng cũng không ngủ tiếp, quay lại văn phòng làm việc của anh, cô ôm tách trà đứng bên cửa kính ngắm tuyết bên ngoài. Trong cả tòa nhà GP rộng lớn, cô thích nhất là nơi này.

“Mấy hôm nữa anh phải tới London một chuyến.”

Người ngồi sau bàn làm việc nọ bỗng lên tiếng, Ôn Viễn ngây người một lúc mới bĩu môi đáp: “Duyệt.”

Người nọ cũng không giận mà chỉ nói: “Đã đặt cả vé máy bay cho em rồi, để em đi cùng anh.”

Ôn Viễn ngây người ra, một lúc sau mới hỏi: “Sao em cũng phải đi?”

“Vì anh muốn giúp em hết giận.”

Hết giận? Hết giận gì cơ?

Nhìn đôi mắt to tròn cực kỳ vô tội của cô, Ôn Hành Chi ung dung nói: “Chẳng phải em vẫn tiếc nuối vì chúng ta chưa đi tuần trăng mật sao? Bây giờ anh bù đắp cho em, có được coi là muộn không?”

Tuần! Trăng! Mật!

Ôn Viễn nổi giận: “Em không đi! Anh tưởng em là đồ ngốc hả. Ra nước ngoài với anh coi như đi nghỉ tuần trăng mật! Anh đi mà lừa trẻ con ấy!”

Nhưng đây không phải là đứa trẻ con.

Ôn Hành Chi mỉm cười nhìn cô: “Không đi thật à?”

“Không đi!”

“Em nghĩ kỹ đi.” Anh nói, “Nếu anh lại muốn giành ra một tháng nữa thì phải đợi tới năm sau.”

Một tháng?

Ôn Viễn vẫn ngơ ngác nhìn anh, Ôn Hành Chi cũng không giải thích nhiều, đứng lên định đi ra ngoài. Còn chưa đi tới cửa, đằng sau liền có ai đó nhào vào người anh, ôm chặt lấy vai anh như một chú thỏ.

Ôn Viễn phấn khởi nói: “Em có đi!”

Tuy tuần trăng mật này tới muộn mấy tháng nhưng Ôn Viễn vẫn rất chờ mong.

Nhờ phúc của ông Ôn Hành Lễ, visa tới EU* và visa tới Anh của Ôn Viễn được làm xong một cách nhanh chóng. Lấy được visa Ôn Viễn rất vui vẻ, song bề ngoài cô vẫn bĩu môi: “Lại du lịch châu Âu, chẳng có gì mới mẻ cả.”

* Liên minh châu Âu.

Ôn tiên sinh liếc nhìn cô: “Thế em muốn đi đâu?”

Bạn nhỏ Ôn Viễn hồ hởi đáp: “Đi châu Úc cắt lông cừu của Chủ nghĩa tư bản!”

Ôn Hành Chi im lặng một phút, rồi thưởng cho mông cô một cái vỗ.

Thực ra với visa của hai người thì có thể đi hết hai phần ba trên mười địa danh được phong là thánh địa dành cho tuần trăng mật khắp thế giới, tuy bậc cửa tới những nơi này đều đã bị các đôi tình nhân giẫm hỏng, nhưng thi thoảng làm một người phàm trần cũng không tồi.

Cô biết thời trẻ anh đã đi hết những nơi này, song cô có thể cam đoan rằng, chuyến đi lần này không giống với bất kỳ chuyến đi nào hết.

Trước tiên hai người tới London, cuối cùng Ôn Viễn cũng được vào ở trong khách sạn nhìn thẳng ra Mắt London và tháp đồng hồ Big Ben như nguyện. Sau ba ngày ở Anh, hai người lại đi mấy nước EU trong hai mươi ngày, cuối cùng lại trở về London.

Sau hai mươi ngày di chuyển liên tục, Ôn Viễn cũng không thấy mệt, ngược lại ngày càng hào hứng hơn.

Buổi tối, cô nằm bò trên giường lớn trong khách sạn để sắp xếp ảnh chụp và bưu thiếp thu thập được trong những ngày qua. Áo choàng tắm lỏng lẻo đắp trên người, cặp chân dài trắng nõn lộ hết ra ngoài mà cô vẫn không hề hay biết. Ôn Hành Chi đương nhiên cũng thấy, có điều thường thì khi gặp tình huống “vui mắt vui tai” kiểu này anh sẽ không nhắc nhở cô, mà hoàn toàn thuận theo hoàn cảnh để nó tiếp tục phát triển.

Anh bèn nằm xuống giường lớn, đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì bỗng nghe thấy Ôn Viễn cất tiếng: “Tự dưng em lại nghĩ tới một cuốn sách mà em đọc hồi xưa.”

“Thế nào?”

“Là một cuốn danh tác thế giới! Anh có biết nam chính và nữ chính trong truyện đi hưởng trăng mật bao lâu không? Đi hơn hai năm đó!”

Ôn Hành Chi vẫn thản nhiên, hỏi: “Sau trăng mật nữ chính còn mang thai hơn năm tháng đúng không?”

“Anh đọc rồi à?” Mắt Ôn Viễn sáng lên, “Nhưng đó không phải là trọng điểm!”

“Sao đó lại không phải trọng điểm?” Anh mở mắt, giờ phút này đồng tử vốn đen sẫm càng trở nên sâu thăm thẳm, anh ôm chặt lấy eo cô kéo cô lại gần mình hơn, “Đó mới là nguyên nhân thực sự khiến trăng mật của họ kéo dài suốt hai năm.”

Cái nhìn của anh khiến Ôn Viễn khá bối rối, cô nuốt nước miếng, đang định nói chuyện thì người này lại kéo dây buộc áo choàng tắm vốn đã lỏng lẻo của cô, cả người cô hoàn toàn lộ ra ngoài khiến cô không khỏi rùng mình.

“Em còn chưa nói xong mà…”

Cô cố đẩy anh ra nhưng làm sao Ôn Hành Chi để cho cô trốn được, anh giữ chặt hai cánh tay nho nhỏ của cô, cặp bánh bao không tính là lớn trước ngực cô liền tự động đưa tới trước mặt anh, đương nhiên là anh sẽ hưởng dụng chúng mà không hề khách sáo. Một tay khác trượt dọc theo xương cụt của cô, mau chóng gạt bỏ chiếc quần lót cuối cùng trên người cô, cảm giác nóng ấm và sung sướng đan xen, khiến Ôn Viễn không khỏi rên rỉ thành tiếng.

Hai tay cô huơ lấy tóc anh, cặp chân dài trắng nõn được anh đặt trên eo, sau đó anh bắt đầu tiến quân thần tốc, giống như rất nhiều lần trước đây, bắt đầu công cuộc giày vò vừa ngọt ngào vừa mỏi mệt.

Ngày hôm sau đương nhiên là dậy muộn.

Mơ mơ màng màng rửa mặt rồi ăn sáng xong, Ôn Viễn theo Ôn Hành Chi lên một chuyến bay, tới khi máy bay cất cánh, trong khoảnh khắc không trọng lượng ấy Ôn Viễn mới tỉnh táo lại.

“Sao về vội thế? Em còn muốn nghỉ thêm mấy ngày nữa.”

“Không vội.” Ôn Hành Chi nói, “Vẫn còn thời gian,”

Ôn Viễn lại hoang mang, “Thế giờ đi đâu đây?”

“Nam Phi.”

“Nam Phi…” Ôn Viễn lẩm bẩm lặp lại, “Đi Nam Phi làm gì?”

“Em muốn cắt lông cừu của Chủ nghĩa tư bản mà?”

Ôn Viễn dở khóc dở cười, cô chỉ nói vui thôi mà, với lại Nam Phi cũng chẳng có lông cừu để cô cắt.

“Anh đừng gạt em, môn địa lý của em còn chưa kém cỏi tới mức tới Nam Phi cắt lông cừu!”

“Cắt lông cừu đúng là khá khó.” Anh cười nói, “Nhưng đào vàng thì rất tiện, thế nào, em có hứng không?”

Ôn Viễn: “…”

Thực ra anh chỉ nói đùa thôi.

Visa đã được làm xong từ khi ở Anh, nơi anh đưa cô đến chính là Cape Town - thủ đô của Nam Phi, nằm ở nam bán cầu dưới đường xích đạo, tại Cape Town đang là mùa hè, nơi đây có khí hậu Địa Trung Hải điển hình, mùa hè trời khô nóng. Từ nơi có mùa đông chuyển tới nơi đang mùa hạ nên Ôn Viễn vẫn thấy chưa quen, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản cô yêu thích Cape Town. Nơi đây có đường bờ biển rất dài, sự cục mịch của Nam Phi đã bị nước biển xanh thẳm và cát biển mềm mại hòa tan.

Nằm trên cát mịn, Ôn Viễn chỉ muốn ngủ thiếp đi, đây không phải lần đầu Ôn Hành Chi tới đây, thấy dáng vẻ lười nhe mèo của cô nhóc này, tuy nét mặt anh vẫn bình thản nhưng đáy mắt lại lộ ra ý cười dịu dàng.

Ngày thứ ba tới Nam Phi, Ôn Hành Chi thuê xe đưa cô tới một nơi, đó là một mũi đất rất nổi tiếng, trước khi tới đây Ôn Viễn chỉ thấy nó trên bản đồ.

The Cape of Good Hope – Mũi Hảo Vọng.

Mặc dù chính phủ Nam Phi đã phát triển nơi này thành một khu du lịch ngắm cảnh, song vẫn không che giấu được nét hoang dã của mũi đất hùng cứ tại Tây Nam Châu Phi này. Phía tây là Đại Tây Dương mênh mông vô bờ, dù là mùa hè mà gió Tây phần phật vẫn không ngừng thổi từ biển vào.

Ôn Viễn đứng trên bờ biển, cảm thấy cả người gần như bị thổi bay.

Cô quay đầu lại vẫy tay với anh, váy dài bị gió biển thổi thốc lên từ phía sau khiến cô kêu thất thanh, vội vàng che váy. Ôn Hành Chi không nhịn được cười bước tới trước mặt cô, ôm chặt lấy cô giúp cô giữ váy, Ôn Viễn bực bội tựa vào ngực anh.

“Đã thấy hối hận vì không chịu nghe lời anh chưa?”

Ôn Viễn rầu rĩ ngẩng đầu lên, “Làm sao bây giờ? Em đi kiểu gì?”

Ôn Hành Chi chăm chú nhìn Ôn Viễn hồi lâu rồi bỗng ngồi xuống trước mặt cô, Ôn Viễn mở to mắt, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy anh giữ lấy làn váy rộng của cô, từ giữa xé nó thành hai nửa.

Ôn Viễn gần như hét lên: “Anh, anh làm gì đấy??”

Ôn Hành Chi cũng không ngẩng đầu: “Giữ chúng lại, để không bị gió thổi tốc lên.”

Nói thế mà cũng nói! Cô có ngốc đâu mà cứ thế đi.

Trong lúc cô đang oán thầm thì Ôn tiên sinh đã quay ra đằng sau cô, nửa ngồi xuống rồi xé đôi váy cô từ đằng sau, sau đó buộc lại quấn quanh đùi, một chiếc váy đang yên đang lành bỗng dưng biến thành một chiếc quần. Ôn Viễn gần như khóc không ra nước mắt, liệu cô có nên vui mừng vì đã mặc một cái quần nhỏ khá dài bên trong?

Sau đó Ôn Viễn có thể chạy nhảy thoải mái, cô thích chạy theo chiều gió, việc này sẽ cho cô ảo giác rằng cô đang chạy. Ôn Hành Chi đứng từ xa nhìn cô mà không tiến lại gần, sao anh lại không hiểu cô, từ nhỏ tới lớn cô luôn khao khát hai chữ tự do, trong lúc cô gần chạm tới cảm giác ấy anh không tới làm phiền thì tốt hơn.

Ngồi xe bus đi một vòng ngắm cảnh, lại gửi vài tờ bưu thiếp phong cảnh mang tính tượng trưng, hai người đi cáp treo lên ngọn hải đăng cũ trên đỉnh núi. Sẩm tối, từ đây nhìn xuống, ánh đèn rực rỡ bừng sáng một vùng hòa vào gió Tây thổi từ biển, đẹp tột cùng.

“Thực ra ở đây có một ngọn hải đăng mới sửa chữa, nhưng anh thích nơi này hơn.”

“Tại sao?”

Có gió thổi tới, Ôn Viễn thấy hơi khó chịu bèn tránh ra sau anh, nhỏ giọng hỏi.

“Vì ở đây cao hơn, tầm nhìn xa hơn.” Anh nói rồi nắm chặt tay cô, “Ra đứng đằng trước đi.”

“Em không thích.”

Ôn Viễn từ chối rồi lại núp phía sau lưng anh, Ôn Hành Chi đành nghiêng người giữ lấy eo cô bế cô ra phía trước. Ngọn hải đăng này nhìn thẳng ra Đại Tây Dương, tiếng thủy triều vỗ bờ ào ạt vang vọng bên tai, gió biển phần phật tạt vào mặt, Ôn Viễn không khỏi kêu lên: “Thả em xuống! Anh mau thả em xuống!”

Ôn Hành Chi khẽ cười, ôm chặt cô: “Ngoan nào, em mở mắt ra nhìn về phía trước đi.”

Ôn Viễn mở mắt, tiếng gió và tiếng sóng dường như không còn ồn ào nữa, cô nhìn về phía đại dương mênh mông vô tận, sau lưng là ánh sáng dìu dịu tỏa ra từ ngọn hải đăng, chiếu lên mặt lưng biển xanh lam mờ tối, trông rất giống đôi tình nhân đang thủ thỉ vuốt ve. Ôn Viễn muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời, chỉ thấy khóe mắt dần ướt át như là nước mắt đã tuôn rơi. Sau đó có một đôi tay giúp cô lau nước mắt, rồi đôi tay ấy được thay thế bằng một thứ mềm mại hơn.

Cô đón lấy nụ hôn của anh, khàn giọng thì thầm: “Sao lại đưa em tới đây?”

Anh cười đáp: “Vì tên của nó.”

Mũi Hảo Vọng – Cape Of Good Hope. Chỉ cần từng đến đây thì vận may và hạnh phúc sẽ tới.

Nhưng Ôn Viễn tin rằng, có lẽ vận may và hạnh phúc của cô đã tới từ rất lâu rồi.