Thấy Dư Tiểu Noãn thoáng do dự, Cố Thanh Thời nghi ngờ: "Còn có vấn đề gì sao?"
Dư Tiểu Noãn nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Đề nghị này em thấy khá ổn, nhưng em còn có bạn cùng phòng, nếu em dọn đi có thể cậu ấy sẽ giận quá hóa điên đó. Hơn nũa, hai chúng ta làm chung một công ty, vòng vo nãy giờ em chỉ muốn nói, anh không cảm thấy phiền nhưng em là trợ lý của anh, cũng có chút khó nói."
Cố Thanh Thời xoay người lại, nhìn người đối diện: "Được bên em, anh không bao giờ thấy chán, nếu không lúc học trung học đã không ngồi cùng bàn với em lâu như vậy. Nếu em lo cho bạn cùng phòng, vậy suy nghĩ vài hôm đã, nhưng em cũng không thể nào ở với bạn em mãi được."
Dư Tiểu Noãn cười cười, cũng không trả lời anh, cô chuyển đề tài: "Vậy anh có thể đồng ý với em một chuyện được không?"
"Chuyện gì?"
"Đừng nói với mọi người chúng ta đang quen nhau." Dư Tiểu Noãn nói thẳng, nhưng khi vừa nghe lời này của cô, mặt anh liền nhăn lại, bộ dáng tỏ vẻ mất hứng.
"Em muốn bỏ anh?"
"Không phải, nói thế nào nhỉ. Chính là em vừa mới vào làm, không nhiều thì ít cũng đã có vài lời đồn không hay, nếu chuyện này loang ra, khẳng định những lời dị nghị kia sẽ ngày một nhiều. Trước kia em có thể tự dặn lòng mình chúng ta không có gì với nhau, cố gắng không để ý lời ra tiếng vào. Nhưng bây giờ... em sẽ chột dạ." Dư Tiểu Noãn nói lời thật lòng.
Lúc trước cô còn không muốn làm ở công ty anh vì lo lắng ngày nào đó anh điên điên dại dại sẽ mang cô ra đày đọa. Dù sao anh là người vui buồn lẫn lộn, nhưng hiện tại cô sợ người khác sẽ thổi phồng về mối quan hệ của cô và anh nếu bị họ phát hiện.
"Được." Cố Thanh Thời sảng khoái chấp nhận: "Đã vậy thì anh sẽ giúp em lần này, anh sẽ nói với họ là những trợ lý trước đây không khiến anh hài lòng nên mới nhận em để đào tạo. Nếu thế, có còn ai không tin lời anh nói?"
Dư Tiểu Noãn đồng ý: "Ý kiến hay đấy, em cũng nghĩ như vậy." Nếu được như vậy cô mới có thể an tâm làm việc, từ từ tiến bộ, từng bước kiếm thật nhiều tiền.
"Khóa đào tạo này rất vất vả, em nên chuẩn bị tinh thần cho tốt."
"Không sao, em không sợ cực đâu." Dư Tiểu Noãn cảm thấy cả người phấn chấn, hồn nhiên không để ý tới anh.
Cố Thanh Thời lắc đầu bất đắc dĩ, thật mong cô có thể kiên trì chịu đựng. Công ty cũng đã từng huấn luyện không ít thực tập sinh, làm việc cực khổ, cuối cùng không chịu nổi áp lực, chủ động từ chức.
Nhưng với tính cách của Dư Tiểu Noãn, anh tin cô không phải người chịu không nổi mấy chuyện đó.
Một lời đã định, Dư Tiểu Noãn đúng như dự đoán được điều đến bộ phận kỹ thuật PHP làm việc.
Tổ công tác gồm có bốn người, ba nam một nữ, hiện giờ tính cả cô là nhân viên thực tập thì có năm người.
Ngày đầu tiên, ý chí chiến đầu tràn trề làm việc, nhưng rất nhanh có thể thấy được anh không hề dọa cô.
Vừa nghĩ về chuyện trước đó của hai người, tổ trưởng bên cạnh đã bố trí xong nhiệm vụ cho cô, bảo cô dùng ajax đánh một văn kiện gửi đi.
Dư Tiểu Noãn ngu người tại chỗ.
Lúc còn đi học, Ajax là một trong những thứ cô học kém nhất, có thể hình dung là dốt đặc cán mai. Còn nữa, hạng mục của bọn họ chính là dùng cơ cấu ngôn ngữ YII làm sườn dự án, Dư Tiểu Noãn muốn khóc.
Cô có học ở trung tâm về cơ cấu TP, đối với YII này cao hơn một bậc.... Cô hình như chưa từng nghe qua?
Đúng là cô không thích hợp làm lập trình viên, bởi vì với cái ngành khoa học này, cô không phải là một người chủ động tích cực học hỏi. Tất cả những gì cô học đều là do thầy giáo quá nghiêm khắc, cô chỉ có thể cố gắng nhét hết vào đầu, được chữ nào hay chữ đó.
Cô lại hồi tưởng thực ra làm trợ lý của anh cũng rất tốt, mỗi ngày anh giao công việc cũng không nhiều, nếu không hiểu còn có thể hỏi anh.
Bây giờ thì sao, cô chính là từ văn phòng anh bị đuổi đến đây, thực sự mặt không đủ dày mà đi hỏi người ta.
Đến bước đường cùng, cô chỉ có thể yên lặng mở tìm kiếm, gõ chữ
, mong có thể nhận được câu trả lời vừa ý. Dư Tiểu Noãn xưa nay tin trên mạng cái gì cũng có. Tuy nhiên... kết quả hiện ra khiến cô muốn nổ não. Hai giờ sáu, Dư Tiểu Noãn cảm thấy bản thân căng ra như quả bóng, cô không hiểu trên mạng họ viết cái gì, cô cũng sửa số liệu theo hướng dẫn nhưng vẫn không chạy được. Cô chỉ còn cách vác thân già đi hỏi người khác, nhưng xung quanh ai ai cũng làm công việc của mình. Cô chỉ là người mới đến, không thể không biết điều mà làm phiền người khác đúng không? Ngoài ra, cô cũng không quen họ. Nhất thời, cô vò đầu bứt tai nhìn máy tính. Tổ trưởng ở đây là một người đàn ông trẻ chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhìn rất trắng trẻo sạch sẽ, có một chòm râu nhỏ dưới cằm khiến anh ta trở nên trưởng thành hơn. Phong cách lích sự tao nhã, nhìn qua rất phong độ. Tới thời điểm tan ca, mọi người theo thường lệ báo cáo tình hình làm việc. Đến phiên Dư Tiểu Noãn, cô lắp bắp không nói nên lời, anh ta nhìn cô một chút liền hiểu rõ. Vỗ vai cô, anh ta an ủi: "Đừng nóng lòng, cô chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp, hạng mục này xem ra quá sức với cô, cô cứ đem về tìm hiểu trước đã, nếu thật không nghĩ ra được thì mai mang đến đây tôi hướng dẫn sau. Người mới ai cũng thế, tôi tin sau lần này cô sẽ tiến bộ rất nhiều." Dư Tiểu Noãn không ngờ anh ấy lại tốt tính như vậy, giống như người anh trai đang an ủi đứa em gái của mình, cô thiếu chút nữa đã ở chỗ này khóc òa lên, có một người tiền bối như anh, quả thực những ngày tháng sau này cô cũng không quá khó khăn. Trước mắt Dư Tiểu Noãn thấy được ánh sáng của hy vọng. Cô bỗng dưng lại thấy tổ trưởng của cô đẹp trai hơn hẳn, rất có mị lực. Là một người dịu dàng, mẫu hình lý tưởng người đàn ông của gia đình, là chàng trai trong mộng của nhiều cô gái. Cô quyết định quyển truyện tiếp theo, nam chính sẽ mượn hình ảnh của anh làm nguyên tác. Quyển truyện hiện tại, nam chính của cô là một tổng tài bá đạo, nhan sắc thượng thừa với hình ảnh người đàn ông mặt lạnh, còn tổ trưởng của cô mang phong cách thân sĩ, chàng trai thư sinh nho nhã, nam chính điển hình của dòng văn lãng mạn nhẹ nhàng. Cô có thể chắc chắn bản thân thích tiểu thuyết hơn là làm lập trình, bất luận chuyện gì cô cũng có thể đặt bút thành văn. "Cảm ơn tổ trưởng." Tự đáy lòng cô thấy rõ: Ở nơi làm việc lại có một người sếp hiểu rõ điểm yếu của mình mà không ngại chỉ bảo, chăm sóc cấp dưới, quả đúng là chuyện may hiếm có trong đời. Nhưng có lẽ tổ trưởng cô ngày xưa cũng không may, vì sếp của anh ta là Cố Thanh Thời. Hôm nay trong nhà ăn cô vô tình nghe thấy biệt danh của Cố tổng lại là "sát thủ mặt lạnh" Vì anh đối xử với cấp dưới của mình cực kì hà khắc, ngày thường ít khi ra mặt. Cho nên danh hiệu này cũng không sai. nhưng Dư Tiểu Noãn cô lại thấy anh ở một trạng thái khác lại không đúng lắm. Ở đây ngoài cô ra chưa ai thấy được mặt khác của anh, sắp xếp cô thực tập ở phòng PHP, nói không chừng mọi người không nghĩ vì thấy kĩ năng cô không đủ mà do anh không có cách ở chung với người lạ. Từ lúc ấy Dư Tiểu Noãn không khỏi sinh lòng thương hại cho anh. Du Tiểu Noãn cảm thấy sự tận tình của tổ trưởng dành cho cô có lẽ bắt nguồn từ suy nghĩ này. Nhưng cô không thể lợi dụng sự đồng cảm của mọi người với cô mà có thể lười biếng ở công ty, cô không thể làm vậy. Khi đã quyết tâm, cô chỉ có thể làm tốt nhất, hết sức làm việc chứng minh khả năng của mình mới khiến người khác tin tưởng. Hiện tại chưa đủ thực lực, cô vẫn nên nhờ vả Cố Thanh Thời. Xem ra đêm nay cô phải đối xử với anh tốt nhất thì hơn, thậm chí anh bắt cô ôm đùi thì cô cũng cắn răng mà làm. - - Like page Sweetint ủng hộ tôi nha ~