Đám đông náo loạn cũng dần rời khỏi trả lại cho căn phòng sự yên tĩnh vốn có của nó. Nhật
Thiên khẽ thở dài, phải mất một lúc anh mới bình ổn lại nhịp thở, khẽ
cười tự giễu bản thân tự nhiên lại nổi hứng thú với người phụ nữ này. Đã 5 năm rồi, cả cơ thể anh chưa bao giờ phản ứng mạnh mẽ như vậy kể từ
khi người con gái đó ra đi. Lúc đó anh ngỡ rằng mình đã chết tâm với phụ nữ, bây giờ phụ nữ với anh chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý. Nhưng hóa ra không nỗi đau gì là mãi mãi, bây giờ nhớ lại anh cũng không còn cảm
thấy đau như trước. Lẳng lặng đứng dậy, đang chuẩn bị ra về thì điện
thoại bỗng đổ chuông, là Nghĩa Tử.
- Nhật Thiên, cậu có đang ở cùng Tiểu Tâm không?- Giọng Nghĩa Tử sốt sắng- Cả nhà mình không ai
liên lạc với con bé, cả bạn con bé nữa.
Anh bình tĩnh trả lời: “Không. Cô ấy vừa đi tăng hai rồi, hôm nay là tiệc chia tay trợ lý Chu”.
- Chết mất, con bé này cứ rượu vào là không biết trời đất gì nữa, cậu giúp
mình tìm xem con bé đang ở đâu với.- Nghĩa Tử lo lắng nói.
- Thôi được rồi, biết thêm thông tin gì mình sẽ gọi cho cậu- Nhật Thiên cúp
máy chau mày thầm trách : “ Đúng là người phụ nữ rắc rối”.
Anh gọi điện cho trợ lý Chu, mất một lúc đầu dây bên kia mới trả lời:
- Aaaaaaaaaaaa…..lo- Giọng nói mềm nhũn của trợ lý Chu truyền đến.
Anh khẽ mím môi nói: “ Bây giờ cậu đang ở đâu?”. Giọng nói uy lực của người đàn ông bên kia làm cho anh nhanh chóng lấy lại lý trí. “Tô tổng, chúng tôi đang ở…”
Chiếc xe màu đen lao vun vút trên đường,
khuôn mặt Nhật Thiên tối sầm lại. Anh bẻ tay lái, dừng xe ngay trước
quán rượu mà trợ lý Chu vừa nói, giận dữ bước vào. Khung cảnh trước mắt
làm cho anh cảm thấy sững sờ, hang loạt nhân viên nằm ngả ngốn lên nhau, bộ dạng say xỉn, mùi rượu nồng nặc. Anh đưa mắt quét quanh phòng cũng
không thấy bong dáng cô gái mặc váy đỏ đâu, dự cảm không lành, anh lao
ra cửa rồi nhìn ngó dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh.
- Chết tiệt cô ta đi đâu mất rồi!!!!
Ở chỗ cửa chính, anh nheo mắt nhìn thấy một đôi nam nữ đang lững thững
bước đi, chiếc váy đó, mái tóc đó chắc chắn là cô. Anh chạy xuống dưới
lầu, nhanh chóng đuổi theo. Từ xa anh thấy người đàn ông nhét cô vào xe
rồi chính mình cũng tiến vào.
Cô thật đẹp, hắn đã chú ý cô ngay từ lúc cô bước vào bữa tiệc. Hai mắt cô nhắm chặt, gò má ửng đỏ vì say rượu, cả cơ thể cũng chuyển sang màu hồng trông vô cung mê hoặc. Mái tóc buông xõa trên ghế, một vài sợi dính lên khuôn mặt cô, vài sợi
thì quấn lên tay hắn. Hắn đỡ cô dậy để cô tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng
kéo khóa váy. Mảng lưng trắng trẻo hiện ra kích thích dục vọng của hắn.
Hắn đưa tay định chạm vào thì tiếng đập cửa xe vang lên. Người đàn ông
bên ngoài dường như mất hết bình tĩnh, anh liên tục dùng tay đập mạnh
vào kính xe ô tô cho đến khi hắn chịu ló đầu ra. Bực bội vì có kẻ chen
ngang, hắn hét lớn: “ Thằng điên mày đang làm gì thế hả?”.
Qua khe cửa, Nhật Thiên nhìn thấy bộ dạng xộc xệch của cô gái trong xe, mảng lưng trắng lộ ra trông vô cùng khêu gợi. Cảm giác tức giận nhanh
chóng bao trùm tâm trí anh, anh xách cổ tên đàn ông thối tha vừa đụng
vào cô, giáng lên mặt hắn một cú đấm. Người đàn ông cũng loạng choạng vì cú đấm mạnh của anh. Anh ta tức tối nhìn lên, khuôn mặt lập tức cứng
lại, mồm mấp máy: “ Tô… tổng…” Rồi hắn đưa mắt nhìn cô gái trong xe
khuôn mặt càng trở nên nhợt nhạt.
Nhật Thiên nhanh
chóng mở cửa, cởi áo, khoác lên người cô, kéo cô ra khỏi xe rồi cõng cô
lên. Quay sang dùng ánh mắt lạnh băng nhìn tên đàn ông đang lom khom
trên vỉa hè, đôi mắt lạnh đến không độ : “ Ngày mai anh không cần phải
đến công ty nữa.”. Nói rồi, anh xốc người con gái đang tuột xuống khỏi
lưng mình, một tay cầm túi xách một tay cầm guốc của cô. Trông anh như
một người chồng đang chăm sóc cho bà vợ say xỉn vậy. Người phụ nữ đáng
chết, giờ thì say bí tỉ không biết trời đất gì nữa rồi. Cũng may là anh
đến kịp. Anh vốn là người không thích xen vào việc của người khác, cũng
là người có khả năng kiềm chế rất mạnh. Thế mà hôm nay vì người phụ nữ
này, anh lại liên tục phá vỡ những nguyên tắc ấy. Người phụ nữ trên lưng cũng bắt đầu ầm ĩ. Cô hết đưa tay vòng qua ôm anh, bộ dạng đau khổ sụt
sịt: “ Anh ấy không đến. Vậy mà tớ cứ chờ mong. Cậu bảo tớ có ngốc không cơ chứ….” Xong ngay lập tức, lại vừa đưa tay giật tóc anh vừa gào thét : “ Đồ khốn kiếp. Anh đi chết đi…” Nhật Thiên khó chịu cực độ, anh cau
mày mím môi thật chặt. Bộ dạng cam chịu đưa người con gái sau lưng đặt
vào ghế lái phụ, sau đó anh đi vòng sang ghế lái bên kia. Vừa ngồi vào,
đôi mắt lập tức nhìn thấy mảng lưng trắng nõn mịn màng của cô, anh đưa
tay run run giúp cô kéo khóa lên, chỉnh cho cô ngồi ngay ngắn. Gọi điện
báo tin cho Nghĩa Tử :” Tớ tìm thấy cô ấy rồi. Cho tớ địa chỉ?”.
Sau cuộc gọi, anh mệt mỏi tựa đầu vào vô lăng, ánh mắt dừng trên người
con gái bên cạnh. So với bộ dạng thê thảm của anh thì cô lại nghiễm
nhiên ngủ rất ngon. Anh lắc đầu đưa tay ra thắt dây an toàn cho cô.
Người con gái đang nằm ngủ im lìm bỗng chốc bật dậy. Khoảnh khắc ấy, bờ
môi đỏ tươi khẽ chạm vào môi anh, hương vị ngọt ngào nhanh chóng lan
tràn trong khoang miệng. Nhật Thiên bị hành động của cô làm cho sững sờ, bất giác quên mất việc phải đẩy cô ra, cũng quên mất rằng anh không cho phép phụ nữ chạm vào môi mình đã 5 năm rồi. Người con gái non nớt đưa
lưỡi ra, khẽ chạm vào môi anh. Mất hết tự chủ, anh thuận theo nụ hôn đó, là cô chủ động anh cũng không nên để tâm sức của cô bị lãng phí. Bàn
tay nhanh chóng nắm chặt eo cô, một tay đỡ lấy gáy cô hôn càng thêm sâu. Thanh Tâm khát khao nguồn nước trong lành đang rót vào miệng mình, cô
cũng ra sức mút nhiều hơn, hai tay không tự chủ cũng bất giác vòng qua
kéo gần hơn khoảng cách hai người. Đêm hôm ấy ngoài trời gió rất lạnh
nhưng trong xe lại có một mảng xuân ấm nóng…