Sân bay Bắc Kinh.
Vũ Luân nhấp nhổm, đi đi lại lại trong sân bay, ngóng chờ người con gái sau cánh cửa. Hôm nay anh vừa họp xong là anh chạy tới đây ngay. Thấp thỏm đứng chờ cô. Bóng hình quen thuộc xuất hiện. Anh vẫy tay, cao giọng gọi : “ Vợ yêu ơi… Bên này, mừng em về nhà.” Thanh Tâm dở khóc dở cười, đưa tay che miệng người đàn ông đối diện : “ Cậu có bớt nhảm đi không hả? Biết trước tớ đã không báo với cậu tới đón tớ rồi.” Vũ Luân dịu dàng gỡ tay cô ra, cầm bàn tay mềm mại của cô ân cần hỏi:
-Mệt không? Lên xe đi mình đưa cậu về.
Thanh Tâm mặc kệ anh cầm vali của mình, quay đầu chào Tô tổng rồi sải bước ra ngoài. Nhật Thiên cố gắng không chú ý người đàn ông nhiệt tình trước mắt. Không hiểu sao cứ thấy anh ta là anh lại cảm thấy vô cùng bức bối khó chịu. Nhìn bóng dáng cô đi anh quay ra nhìn tài xế: “ Chúng ta cũng đi thôi.”
Thanh Tâm ngã người trên chiếc giường quen thuộc của mình. Cuối cùng cũng về đến nhà. Khuôn mặt mêt mỏi cũng từ từ dãn ra. Thanh Tâm bật người, kéo váy nhìn vết thương trên đầu gối. Chết rồi sao cô lại sơ suất như vậy. Vết thương trông rất đáng sợ, cô tắm rửa vội vã mà quên băng lại. Bây giờ vết thương cọ vào váy rất đau. Thanh Tâm nhẹ nhàng xuống nhà lấy thuốc bôi rồi băng lại. Tốt nhất là cô vẫn nên mua một ít thuốc chống sẹo.
Đêm qua Thanh Tâm có một giấc mơ rất lạ. Cô bị lạc trong một khu rừng rộng lớn. Khu rừng này rất nguyên sơ. Cây cối mơn mởn, xanh tươi. Thanh Tâm vừa đi vừa ngắm cảnh bỗng ở lùm cây phía sau phát ra một âm thanh rất lớn. Lúc cô giật mình quay lại, hoảng sợ nhìn sinh vật trước mắt. Một con lợn rừng bộ dạng hung tợn đang nhìn cô chăm chú. Thanh Tâm chậm rãi lùi ra đằng sau, sau đó nhanh chóng quay người, ba chân bốn cẳng vừa chạy vừa kêu cứu. Nước mắt lăn dài trên má, cô có cảm giác càng đi đường càng cụt, đến lúc cô va vào bức tường trước mặt. Con lợn rừng vẫn miệt mài đuổi theo cô không biết mệt. Nhìn cô bị chặn lại ở bức tường, nó thỏa mãn nhìn cô, sau đó nhảy cẫng lên, va đầu mình vào bụng cô.
-Không………Thanh Tâm bật người ngồi dậy trên giường. Nước mắt mồ hôi thấm ướt tóc. Cô vẫn chưa hết hoảng sợ vì giấc mơ vừa rồi. Nhìn xuống bụng mình không thấy vết thương nào cô mới an tâm nằm xuống. Nhưng nhắm mắt mãi mà vẫn không ngủ được, cứ thế cô trằn trọc đến sáng.
Nhà ăn công ty
Thanh Tâm vô hồn đưa đũa vào bát canh làm động tác như đang xúc cơm rồi đưa lên miệng. Cứ vậy cô liên tục làm động tác buồn cười này. Hiều Như nhìn bộ dạng của người bạn thân. Con bé này vẫn vậy, có tâm trạng là không tập trung làm được việc gì nữa.
-Lần đầu tiên thấy người ăn canh bằng đũa. – Hiều Như cố tình cao giọng, bộ dạng châm chọc.
Nghe thấy giọng Hiểu Như, Thanh Tâm mới để ý tới hành động kì quái của mình trước mắt. Cô vội buông đũa xuống , Hiểu Như vừa ăn vừa nhìn Thanh Tâm chăm chú.
-Tâm Tâm, có chuyện gì sao? Từ hôm đi công tác về tới giờ trông cậu cứ như người mất hồn vậy.- Tiểu Như nhíu mày nhìn bộ dạng mệt mởi củaThanh Tâm
-Không, chỉ là cảm thấy ăn uống không ngon miệng thôi. Mà này Hiểu Như, hôm qua tớ mơ một giấc mơ lạ lắm, tớ lạc trong rừng rồi bị một con lợn rừng đuổi theo- Cô ngập ngừng nhìn Hiểu Như nói.
-Cậu bảo con gì đuổi theo cậu cơ? Lợn rừng á! Tớ nhớ không nhầm hồi mẹ tớ mang thai em trai tớ cũng mơ y hệt vậy. Không lẽ cậu mang thai- Hiểu Như chống tay vào cằm suy nghĩ, bỗng lắc đầu cười nói- Không… không thể nào, cậu làm sao mà mang thai được chứ. Ờ, hay là chị gái cậu có tin vui về hỏi thử xem…
Những từ tiếp theo Hiểu Như nói Thanh Tâm không còn nghe rõ nữa, hai tai ù ù… cô mang thai… cô mang thai con của anh thật sao. Mặt trắng bệch, mồ hôi rịn trên trán, cô lập cập đứng dậy: “ Mình ăn xong rồi, mình có chút chuyện. Mình đi trước nha “. Nói rồi cô vội vàng bước chân ra khỏi nhà ăn.
Thanh Tâm sững sờ nhìn que thử thai trước mắt. Cô không dám tin vào mắt mình. Hai vạch. Chẳng lẽ là thật sao. Thanh Tâm ngồi trong nhà về sinh, nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Sao lại nhanh như vậy, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị mà. Đôi mắt rơi lên con số “chính xác đến 99%”, đúng rồi chỉ chính xác đến 99 % thôi, biết đâu cô ở 1% còn lại. Tự thuyết phục bản thân, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần. Được rồi để cho chắc chắn chiều nay cô sẽ đi kiểm tra xem sao.
-Tô tổng, chiều nay tôi có việc bận. Công việc chiều nay của anh tôi đã ghi lại trong đây.
Nhật Thiên vẫn tiếp tục làm việc, giọng nói trầm thấp lại vang lên : “ Có việc gì sao? “
Cô ngập ngừng:
-Chỉ là tôi có chút không khỏe.
Nhật Thiên nhớ đến dáng đi của cô sáng nay, bộ dạng khập khiễng vô cùng đáng thương. Một thoáng trong trí nhớ anh, anh nhìn thấy chân cô quệt vào ga trải giường, khuôn mặt nhăn nhó đến đáng thương. Hình ảnh ấy bất chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất khiến Nhật Thiên cảm thấy không rõ ràng, như thực như mơ khó phân định. Cô bị thương lúc nào vậy? Anh nhớ hai hôm đầu tiên đi công tác chân cô đâu có bị thương. Chẳng lẽ là do lần ngã đó, lúc anh mất bình tĩnh khi không đuổi kịp Băng Hi. Lòng anh thương xót, đôi chân mà có sẹo sẽ không thể mặc váy được nữa, Tô Nhật Thiên mày đã làm gì vậy, sao trút giận lên đầu người khác.
Đứng trước phòng khám thai sản, Thanh Tâm khẽ thở dài, thật may Bệnh viện cũng không quá xa công ty, chỉ cần đi bộ một đoạn là tới. Tay mấy lần đưa lên không trung rồi lại rụt tay lại chỉ cần vào phòng này, mọi nghi ngờ của cô sẽ được giải đáp. Một nụ cười nhạt trên khóe môi, tay xoa bụng, lòng tự hỏi trong đây thực hay không một tiểu bảo đang lớn dần, đến lúc này cô lại thấy chần chừ, sợ hãi kết quả. “ Xin chúc mừng, cô đã có thai. Thai nhi cũng được một tuần tuổi rồi. Mọi chỉ số đều rất tốt.” Thanh Tâm run run cầm tờ xét nghiệm trên tay, vui buồn lẫn lộn. Tâm trạng có chút kích động lại có chút lo lắng. Có nên cho anh biết không? Liệu anh có chấp nhận mẹ con cô… Không, không thể… anh đã có người trong lòng rồi, anh hoàn toàn không biết gì về đêm đó. Là cô hèn mọn muốn chôn vùi kí ức ấy, ích kỉ muốn giữ lại kỉ niệm về anh cho mình vì cô biết anh không yêu cô, là tự cô đa tình nên tình nguyện coi như chuyện đó chưa từng xảy ra. Còn bố mẹ cô nữa, con gái chưa gả đi đã có thai, ông bà liệu có chịu được cú sốc này. Hay là phá đi. Đứa bé này là cô bất cẩn không nghĩ đến, nếu đưa con đến thế giới này cũng không được mọi người đón nhận. Thanh Tâm ngồi co rúc trên ghế bệnh viện. Hơi lạnh của kim loại cùng mùi thuốc khử trùng khắp mọi nơi. Dạ dày bỗng co thắt, thức ăn buổi trưa cuộn trào rồi đẩy lên. Thanh Tâm lao vào nhà vệ sinh nôn khan. Cơn buồn nôn qua đi, Thanh Tâm mệt mỏi vốc nước lạnh lên mặt, hai tay chống lên bồn rửa nhìn bộ dạng thảm hại của mình trong gương. Không được, con là của cô, bằng bất cứ giá nào cô sẽ bảo vệ con, không một ai có thể cướp tiểu bảo của cô. Chưa bao giờ cô lại thấy cô đơn và lạnh lẽo đến vậy. Thanh Tâm lê từng bước ra khỏi bệnh viện, đi thất thần trên phố. Một cơn gió lạnh táp vào mặt, Thanh Tâm nhẹ nhàng khoanh hai tay trước bụng. Cô đâu có một mình, cô có tiểu bảo mà. Tiểu bảo con đói không, mẹ con mình đi ăn cái gì ngon ngon nha.
Vũ Luân nhìn bộ dạng của người con gái trên phố. Câu nói của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai: “ Chúc mừng anh, vợ anh có thai rồi. Thai nhi được một tuần tuổi, cũng rất mạnh khỏe.” Hôm nay anh muốn đưa cô đi ăn, nhìn thân hình gầy gò của cô lúc ở sân bay lòng anh rất chua xót. Người phụ nữ này luôn không biết tự chăm sóc bản thân. Định ở trong xe chờ cô tan làm, tạo cho cô bất ngờ lại thấy bộ dạng hốt hoảng của cô đi trên đường. Anh nhanh chóng đuổi theo lại thấy cô bước chân vào bệnh viện. Từ bãi đỗ xe lên đến trên sảnh bệnh viện anh nghĩ đến mọi khả năng nhưng lại không ngờ đến khả năng này. Cô bước chân vào khoa sản, rồi lại thất thần đi ra. Ngồi co ro trên ghế bệnh viện. Nếu không phải anh tự nhận là chồng cô thì anh có lẽ sẽ không bao giờ biết cái tin động trời này. Vũ Luân đứng lặng nhìn người con gái trên phố. Nhìn cô đau khổ một mình, anh rất muốn đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng rồi trách cô không biết chăm sóc cho mình, trách cô cái gì cũng giấu trong lòng, trách cô ngu ngốc đi yêu người đàn ông đó. Từ hôm ở bữa tiệc anh đã thấy ánh mắt cô dành cho người đàn ông ấy, thấy cô đeo khăn cho người đàn ông ấy, thấy bộ dạng vui vẻ khi cô ở bên anh ta. Anh cố thuyết phục mình, cố quên đi những hình ảnh đó, cố chấp cho rằng là cô hay quan tâm đến mọi người. Nhưng, anh sai rồi. Cô không chỉ thích anh ta mà là cô yêu anh ta. Bóng lưng ấy, mãi mãi dành cho anh. Bây giờ khoảng cách của anh và cô không chỉ đơn giản là những hang gạch trên phố, một bức tường đã dựng lên giữa hai người mà anh định sẵn không bao giờ phá hủy được nó.
Thanh Tâm vừa ăn bánh mì vừa uống một ngụm sữa socola. Tiểu bảo à, giờ mẹ hứa với con mẹ không uống cà phê nữa, cũng không ăn mặc phong phanh ra ngoài đường, con hãy ngoan và luôn khỏe mạnh nha. Cô bất giác nở nụ cười rồi đua tay xoa bụng. Nụ cười ấy rơi vào mắt người đàn ông đứng lặng trong con ngõ nhỏ đối diện. Cô đang cười ư, cô đang mừng rỡ sao. Sao cô vui mà anh lại buồn đến vậy. Thanh Tâm, em nhẫn tâm lắm. Sao em lại làm thế với bản thân mình, sao lại làm thế với anh?