Chiếc Tamburini T12 Massimo màu đen đột ngột dừng lại, Lý An Thành quay đầu nhìn gương mặt như đang nở hoa của Ái Nghi.

Anh nhếch môi cười khẩy, hết sức xem thường, "Cô bao?"

"Đúng vậy!"

Ái Nghi khẳng định chắc nịch, cái miệng nhỏ cong cong, hai mắt lấp lánh tựa ánh sao trời, cái má bị chiếc nón bảo hiểm ép chặt làm cho phúng phính hết sức đáng yêu.

Những lúc hưng phấn như thế này, bộ não chứa nhiều nếp nhăn không kịp báo cáo lại tình trạng nghèo xác xơ của bản thân cho cô biết, nên vẫn vô tư lôi kéo người kế bên.

"Nhanh lên, hôm nay không say không về!"

Cô tháo vội nón bảo hiểm đặt lên yên xe rồi lon ton chạy vào trong quán rượu.

Lý An Thành nhìn theo, cảm thấy rất bất lực trong việc đánh thức lòng tự trọng nằm sâu thẳm ở nơi nào đó trên người Lâm Ái Nghi.

Anh vặn tay ga, muốn bỏ cô gái vô tư kia ở lại, nhưng đắn đo một hồi thì quyết định đi vào theo, anh muốn xem thử khi con người ta không có tiền thanh toán thì sẽ dùng cách gì để mà vượt ải?

Ái Nghi cao hứng gọi hai chai rượu lớn, cái miệng nhỏ thèm ăn chọn hết phân nửa menu.

Lý An Thành dựa vào ghế nheo mắt nhìn cô, anh không hề ngăn cản, bởi đã có sẵn dự tính ở trong đầu.

"Nào nào, cạn hết ly này rồi thêm ly nữa, uống hết chai mới được về!"

Ái Nghi hết sức nhiệt tình rót rượu ra ly rồi đưa cho Lý An Thành.

Kể từ sau những biến cố nghiệt ngã lần lượt vận lên người, đây là lần đầu tiên cô có thể cười vui đến như vậy.

Một diễn viên đã từng chạm đến đỉnh vinh quang như cô sẽ không chỉ vì giành được một vai diễn mà trở nên phấn khích, cô cong môi cười bởi đây chính là cột mốc đặc biệt đánh dấu bước đầu tiên trên con đường cô thoát xác để phục thù.

Ái Nghi chủ động cụng ly rồi uống liền ba ly cạn, tiếng cười nói ồn ào xung quanh không ảnh hưởng gì đến những dự tính trong đầu cô.

Lý An Thành thong thả dựa lưng vào ghế, xoay xoay ly rượu trong tay, đợi người đối diện vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng liền cố tình nói lớn tiếng:

"Chậc, mấy món này chắc là đắt lắm, cô có đem theo tiền không? Tôi thì không!"

Anh vừa dứt lời, khách trong quán đều quay đầu lại nhìn, kể cả nhân viên cũng đưa hai người họ vào tầm ngắm.

Miếng thịt bò trong miệng Ái Nghi trở nên khó nuốt, lúc này mới kịp nhớ ra túi mình cạn đáy! Cô lén lút đưa mắt liếc nhìn xung quanh hết sức ngượng ngùng, chân dưới gầm bàn đá đá Lý An Thành mấy cái, nhưng anh vốn muốn làm cho cô xấu mặt nên tiếp tục bồi thêm một câu:

"Tiền cô nợ tôi bao giờ thì trả?"

Lúc này cả chủ quán cũng đã bắt đầu thấp thỏm, những cặp mắt xung quanh nhìn Ái Nghi như một kẻ xấu bụng định ăn no rồi quỵt tiền.

Thấy nhân viên mặt đầy nghi ngại từ xa đi tới, mà Lý An Thành còn chưa chịu dừng định nói thêm, cô liền đứng bật dậy di chuyển sang đối diện, nhanh tay bịt miệng anh lại rồi cười ngượng nghịu.

"Ha ha… Mọi người đừng nghe anh ấy nói… vợ chồng son ấy mà, thích trêu nhau thôi."

Bàn tay cô giữ ở cổ Lý An Thành hơi dùng sức, ánh mắt rũ xuống ra tín hiệu van nài nhưng anh lại không chịu phối hợp gỡ mạnh tay của cô ra.

"Ai là vợ chồng với… Ưm…"

Ái Nghi quáng quá nên làm liều, chặn lời "tố cáo" của Lý An Thành bằng chính môi của mình trước bàn dân thiên hạ, xung quanh được dịp "ồ" lớn một phen, mà người bị cưỡng hôn cũng trợn trắng mắt hết sức bất ngờ.

Lợi dụng sự lơ là mất cảnh giác của "bị hại", Ái Nghi giở thói cũ nhanh nhẹn luồn tay vào túi quần của Lý An Thành kéo ra chiếc ví da quen thuộc, phi vụ thành công liền ngay lập tức đứng thẳng người.

"Chồng à, anh mà còn đùa nữa là em giận thật đó nha!"

Cô nhíu mày, xuất sắc nhập vai một cô vợ trẻ, còn đưa tay véo má anh một cái rồi hết sức tự nhiên đi tới chỗ chủ quán móc tiền trong ví ra để thanh toán.

Lúc này chủ quán mới thở phào nhẹ nhõm, khách khứa xung quanh nghĩ là trò đùa "quá đáng" của anh chồng nên cũng thôi không quan tâm.

Chỉ có Lý An Thành là ngồi đơ như tượng, lòng lặng lẽ ghi thêm một món nợ mà không biết đến bao giờ mới có thể đòi?

Ái Nghi trở lại bàn, cố tình lơ đi ánh mắt muốn giết người của Lý An Thành, cô cầm cả chai rượu lên mà nóc, giờ phút này chỉ ước có một cái lỗ để chui xuống cho đỡ xấu hổ.

Không khí rôm rả xung quanh không làm bàn nhỏ hai người bớt căng thẳng, Lý An Thành càng nghĩ càng tức, mất tiền thì thôi đi, còn vô duyên vô cớ bị cướp mất nụ hôn đầu.

Anh ức chế không biết phải mắng chửi sao cho thỏa mãn, tay siết chặt chai rượu đưa lên miệng uống đến quên mất vị cay, hết một chai lại gọi thêm một chai, chỉ chốc lát trên bàn đã đầy chai rỗng, không phải chỉ có mình anh uống mà ở kế bên Ái Nghi còn lén lút "uống trộm".

Hai người họ như "kình ngư" bơi trong biển rượu, đến khi toàn thân say khướt mới lảo đảo đứng lên ra về.

Tối đêm ấy, dưới ánh đèn đường giữa đại lộ thênh thang, hai con người quen mà lạ vượt chiều gió để hương cay nồng bay ngược lấn át cả suy nghĩ.

Ái Nghi ngồi sau xe ôm chặt lấy thắt lưng của Lý An Thành, quên mất bản thân là ai, mà anh cũng say trong lâng lâng để yên cho cô mặc sức dựa dẫm.

Vừa về đến nhà, Ái Nghi đã chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo rồi ngủ quên luôn ở bên trong, Lý An Thành không thấy cô trở ra liền mở cửa để tìm.

Trong mắt anh bây giờ cô gái đang ngồi ôm bồn cầu kia không khác gì con mèo nhỏ bị mắc mưa, men rượu "dạy hư" anh lột sạch "bộ lông" ướt của cô ném đi rồi vác lên vai đem về phòng ngủ.

Hai con người chẳng ai tỉnh hơn ai giành nằm chung một cái gối rồi lăn ra ngủ như chết.

Nửa đêm Ái Nghi thấy lạnh, trong mơ màng mò mẫm tìm chăn, cô say xỉn lèm bèm: "Cái chăn này nặng quá."

Sau đó dùng hết sức để kéo, đến khi cô tạm ấm rồi thì thân trên của Lý An Thành đã hoàn toàn trần trụi.

Nắng sớm tháng chín vàng ươm chen chúc nhau lọt vào khe cửa sổ đậu trên vành mi của giai nhân diễm lệ.

Ái Nghi đưa tay lên dụi mắt, muốn vươn vai một cái nhưng toàn thân bị thứ gì đó kìm chặt không nhúc nhích được.

Cô bừng mở mắt liếc nhìn sang bên cạnh, gương mặt đẹp như tạc tượng của Lý An Thành được phóng đại hết mức trong tròng mắt cô.

Ái Nghi nuốt khan một cái, từ từ di chuyển ánh nhìn xuống người mình, bàn tay to lớn của Lý An Thành tự tiện phủ lên ngực cô, thân trên của cô không còn mảnh vải nào mà ở dưới chỉ còn duy nhất chiếc quần lót.

Hai mắt cô trợn trắng, não bộ thất kinh, vội ngồi bật dậy, túm đại chiếc áo vắt ngang hông che thân lại rồi hét toáng lên:

"A!!!….

Lý An Thành, tên biến thái…"

Tiếng hét long trời lở đất kia làm Lý An Thành đang say trong mộng cũng phải giật mình thức giấc, anh mở mắt nhìn cô nhưng chưa kịp phát hiện ra vấn đề, đến khi ổn định tinh thần lại một chút liền vội vàng ngồi dậy, trán nhăn thành mấy đường, quan ngại sâu sắc:

"Sao cô lại ở đây?"

"Câu này là tôi hỏi anh mới đúng, anh lợi dụng lúc tôi ngủ say rồi đem tôi vào đây giở trò sàm sỡ có phải không? Đồ biến thái, đồ mất nhân cách, tôi đánh chết anh! Tôi bỏ tù anh!".