Giọng nói quen thuộc lọt vào màng nhĩ khiến thân nhiệt của Ái Nghi đột ngột giảm mạnh, đồng tử trong mắt cô rung lên kịch liệt, trong phút chốc cả khớp hàm giống như bị đóng băng, phải cố gắng há miệng mấy lần mới có thể đẩy vỡ âm thanh đang bị nghẹn cứng ra khỏi hầu họng.

"Lưu Túc…"

Sau lớp khẩu trang, tiếng cười khẩy của Lưu Túc rất rõ ràng, hắn không đáp lại mà phóng tầm mắt về phía xa nhắm thẳng đến khu rừng trước mặt.

Nhịp tim của Ái Nghi đập loạn xạ, cô biết hắn muốn gì, vậy nên lúc này chỉ có liều hoặc là chết? Nguy hiểm cận kề đã không cho cô có thời gian suy nghĩ nhiều thêm, lòng bàn tay từ từ thả lỏng dây cương tránh cho hắn phát hiện ý đồ rồi bất ngờ rút tay dồn hết lực lên vùng chỏ thúc mạnh vào ngực của hắn.

Bị đột kích, Lưu Túc chới với hơi ngả về sau, nhân cơ hội này Ái Nghi lập tức nghiêng người để bản thân rơi khỏi yên ngựa.

Cô đã nghĩ: Gãy tay cũng được, què chân cũng được, còn hơn là chết thêm lần nữa trong tay hắn.

Nhưng thật không may, ngay khi nửa thân trên của cô vừa tụt xuống thì dây cương bằng da đã ngay lập tức tròng thẳng vào cổ cô như một sợi thòng lọng.

Cô nhanh nhưng Lưu Túc cũng nhanh không kém, độ nảy của chú ngựa đang phi nước đại giúp hắn dễ dàng kéo Ái Nghi về vị trí cũ rồi dùng sợi dây cương dài được chuẩn bị riêng siết thêm vài vòng vào cổ cô, sau đó ấn đầu cô xuống, lấy súng chích điện mang theo ghim mạnh vào gáy khiến cô hoàn toàn bất tỉnh.

Tiếng hô hoán kèm theo bước chân ngựa ở phía sau vang lên dồn dập, biết đã bị phát hiện nhưng Lưu Túc không hề hoảng sợ, với kỹ thuật cưỡi ngựa tốt của mình rất nhanh hắn đã trót lọt chạy vào rừng và mang theo Ái Nghi cùng đi.

***

Phòng khách trong căn hộ của Lý An Thành, Tiêu Gia đặt lên bàn một xấp tài liệu dày cộm, tất cả đều là ghi chép hoạt động của Trịnh Hà trong vòng nửa tháng nay.

"Thời gian gần đây tần suất phu nhân lui tới cô nhi viện Từ Tâm càng lúc càng nhiều, bảo vệ ở đó cho hay bà ấy thường xuyên bỏ ra số tiền lớn để tu sửa và mua sắm trang thiết bị cho nơi này cũng như lo cho các em nhỏ mồ côi.

Tuy nhiên, số dư trong tài khoản ngân hàng của bà ấy không hề giảm đi mà mỗi quý đều tăng lên một khoản đáng kể.

Ngoài ra bà ấy còn đầu tư bất động sản, nhà và đất đều dùng tiền mặt để mua."

Lý An Thành cầm vài tấm ảnh lên xem, dễ dàng nhận thấy mỗi khi đến cô nhi viện Từ Tâm bà ta luôn đặc biệt ăn diện.

Một kẻ có lòng dạ hiểm ác như Trịnh Hà sẽ không bao giờ biết hướng thiện, vậy ở nơi đó có gì mà khiến bà ta quan tâm? Hơn nữa, theo như anh biết ba của mình không hề cho bà ta kinh doanh bên ngoài, thì bà ta lấy đâu ra số tiền lớn để mua nhà đất?

Nếu nói là Lý Cảnh Chiêu cho thì cũng không đúng, vì mỗi tháng Hoàng Phổ kiếm được bao nhiêu tiền anh đều nắm rất rõ, thậm chí hắn tiêu vào việc gì cũng có người báo cáo cho anh hay.

Nói không chừng hắn ta còn không biết mẹ của mình có nhiều tài sản tới như vậy!

"Có tung tích gì của Chu Lợi không?"

"Dạ, vẫn chưa.

Theo điều tra thì sau khi ông ta thôi việc đã di cư sang nước ngoài cùng vợ con và suốt hai mươi mấy năm nay đều không trở lại quê hương lần nào."

Chu Lợi là cán bộ giám định pháp y cái chết của mẹ ruột Lý An Thành, Trương phu nhân từng nói ngoài Lạc Xích ra thì Trịnh Hà còn kết thân với cả Chu Lợi, vậy nên rất có thể ba người này đều có liên quan đến nguyên nhân cái chết của mẹ anh.

Lý An Thành trầm mặc hồi lâu rồi lên tiếng dặn dò: "Điều tra hoạt động của cô nhi viện này xem thử có gì mờ ám hay không?"

"Dạ vâng."

Lý An Thành vừa đứng lên thì có người gọi điện đến, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình anh đã nghi ngờ có chuyện không hay.

Vội gạt phím nghe, đáy lòng anh ngập trong sự khẩn trương, còn chưa nghe hết báo cáo anh đã gầm lên với người ở đầu dây bên kia:

"Báo cảnh sát ngay! Cô ấy mất sợi tóc nào thì các người đừng hòng trở về nữa!"

Sắc mặt của Lý An Thành lúc này rất đáng sợ, anh lấy chìa khóa xe rồi nhanh chóng chạy ra cửa, Tiêu Gia không kịp hiểu chuyện gì cũng vội vàng chạy theo sau.

Chiếc Pagani Huayra do Lý An Thành cầm lái đã đạt vận tốc cực đại, dường như máu trong người đã dồn hết vào cánh tay nên mắt môi đều tái nhợt.

Ném điện thoại sang cho Tiêu Gia, anh không còn đủ bình tĩnh để hoàn thiện một câu dài.

"Dò vị trí!"

Tiêu Gia không dám chậm trễ nhanh tay mở định vị đã kết nối sẵn với điện thoại của Ái Nghi, nhưng bản đồ chỉ hiện một chấm đỏ tròn tại trường đua ngựa, có thể cô đã gửi đồ dùng cá nhân của mình cho nhân viên ở đây cất giữ.

Lòng bàn tay của Tiêu Gia đổ mồ hôi lạnh, anh cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, quay sang báo cáo:

"Thiếu gia, hình như thiếu phu nhân không mang theo điện thoại."

Ngực trái của Lý An Thành chợt tê buốt, từng tế bào như bị thứ gì kìm chặt khiến mỗi lần hít thở điều hết sức khó khăn.

Anh ức chế và rất muốn giải tỏa nhưng lý trí bảo đừng vì cô gái của anh còn chờ anh đến giải cứu.

Chân ga bị dẫm cạn mức, hai mắt anh đỏ ngầu, cố bình tĩnh lên tiếng chỉ dẫn:

"Kết nối với người ở bên kia, xem thử khu rừng đó có thông với con đường nào khác hay không?"

"Vâng."

Sau một hồi trao đổi trong điện thoại, người bên kia báo có một lối mòn trong khu rừng dẫn ra đường quốc lộ, đồng thời cũng cho hay người bắt cóc Ái Nghi có thể là Lưu Túc, vì trên các phương tiện truyền thông vừa đưa tin: Chiều nay khi cán bộ trại giam chuẩn bị chuyển Lưu Túc sang trại giam mới để phục vụ cho phiên xét xử sơ thẩm trong vài ngày tới thì phát hiện hắn ta đã vượt ngục.

Nghe xong tin này cả người Lý An Thành như chết điếng, lo lắng lại chồng chất nhiều thêm.

Nếu là bắt cóc tống tiền thì còn dễ đối phó, nhưng nếu là một tử tù thì lại khác, hơn nữa Ái Nghi chính là người đã tống hắn ta vào tù nên chắc chắn hắn sẽ không tha cho cô.

Lục phủ ngũ tạng của Lý An Thành như có trăm ngàn con rắn đang thi nhau phun nọc độc khiến anh muốn giãy giụa nhưng lại tê liệt và sắp tắt thở tới nơi.

Anh không dám nghĩ nữa, vội lên tiếng:

"Gọi cho cảnh sát báo vị trí của Lưu Túc để họ thông báo với cảnh sát địa bàn khoanh vùng chặn các phương tiện đang lưu thông lại, bảo người của chúng ta phải bám theo sát nút không được để mất dấu."

"Vâng."

Một mình Lưu Túc không thể vừa vượt ngục đã có thể tới ngay ngoại thành rồi trót lọt trà trộn vào trường đua, phía sau hắn chắc chắn có đồng minh giúp đỡ.

Mà trong tình thế bị đuổi bắt như hiện tại hắn sẽ không ngu dại gì mà hành sự ngay tại chỗ, có thể tại con đường thông với khu rừng kia đã người chờ hắn để tẩu thoát.

Trái tim Lý An Thành như treo trên sợi tơ mỏng, anh hận mình không có cánh mà bay, từ đây đến ngoại thành nếu đi bằng đường cao tốc ít nhất cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ, quá chậm để ngăn kẻ sát nhân làm điều sằng bậy!

Ái Nghi, xin em! Xin em nhất định phải an toàn, chỉ cần em bình an vô sự thì cái giá nào anh cũng sẽ đổi cho em....