Ngày bộ phim "Nhân sinh phù thế" khai máy cũng là ngày các trang báo lớn nhỏ lan truyền thông tin hai nhà Lâm - Lý liên hôn.

Gương mặt của Lâm Thục Khuê xuất hiện khắp các nền tảng mạng xã hội, nhưng tên tuổi và hình ảnh của đại thiếu gia nhà họ Lý thì chẳng thấy rò rỉ thông tin gì, ngày tháng đính hôn cũng không được thông báo rõ ràng, tất cả chỉ là những tin tức được truyền tai nhau.

Trong lúc mọi người còn đang nghi ngờ không biết đây là tin giả hay thật thì Lâm Doanh - tổng giám đốc công ty bất động sản Lâm Thị xác nhận: Con gái của ông sắp được gả vào nhà họ Lý.

Lý Cảnh Chiêu mới đầu còn mong tin tức này đến càng sớm càng tốt, nhưng sau khi biết cha mình và Lý An Thành thỏa thuận việc này để điền tên người được quyền thừa kế gia sản thì giống như bị dội một gáo nước lạnh.

Hắn cũng mang họ Lý, cũng cùng dòng máu với Lý An Thành, so với người anh trai thích mai danh ẩn tính kia thì hắn có ích hơn gấp trăm ngàn lần.

Vậy tại sao thứ hắn nhận lại chỉ giống như được bố thí? Hắn cũng là con trai ruột của Lý Chính mà, công bằng ở đâu chứ!!!

Chiếc laptop tội nghiệp bay từ bàn làm việc rơi vỡ dưới sàn nhà, nó trượt dài một đoạn rồi dừng trước mũi chân của Trịnh Hà.

Bà ta đứng ở cửa nhìn khuôn mặt tức giận của con trai, mắt thoáng lên một tia không hài lòng.

"Con đang làm gì vậy? Đang ở trong nhà đấy, đừng để ba con thấy cách hành xử không có chuẩn mực này."

"Chuẩn mực? Bao nhiêu năm nay con không dám phóng túng, lúc nào cũng tuân theo cái chuẩn mực đó của mẹ mà ông ấy có ngó ngàng tới con hay không? Bây giờ tài sản cũng sắp dâng cho Lý An Thành cả rồi, mẹ còn muốn con ngoan ngoãn nghe lời đến bao giờ nữa?"

"Nói ít một chút đi." Trịnh Hà trừng mắt răn đe, tiến nhanh lên phía trước kéo mạnh cánh tay của con trai, hạ thấp giọng:

"Ông ấy đã nói rồi, khi nào hôn sự với Lâm Thục Khuê hoàn tất, chúng nó có con với nhau thì di chúc mới có hiệu lực, thời gian này loại được ai thì loại đi, đừng trì hoãn nữa."

Lý Cảnh Chiêu hừ lạnh, cơn tức giận vẫn chưa nguôi ngoai, trước khi Lạc Xích ra khỏi trại giam thì phải làm vài chuyện "nhẹ nhàng" trước đã.

Hắn nhìn ánh mắt trách móc lẫn kỳ vọng của mẹ mình, thở dài lên tiếng:

"Con biết rồi."

***

Tin tức "ngọc nữ điện ảnh" sắp lên xe hoa nổi rần rần mấy ngày trời vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, chính vì thế mà địa vị của cô ta ở đoàn phim vốn đã cao bây giờ càng được tâng bốc cung phụng dữ dội hơn.

Đám nịnh bợ đeo bám bên người Lâm Thục Khuê nhiều không đếm xuể, đến đạo diễn còn phải nể cô ta vài phần.

Vị hôn phu là người thừa kế tập đoàn truyền thông lớn nhất cả nước thì cả cái showbiz này có ai dám đụng vào sợi tóc của cô ta.

Bộ phim "Nhân sinh phù thế" đã quay đến ngày thứ năm, đãi ngộ của Ái Nghi so với diễn viên chính là không khác biệt, còn có trợ lý theo cùng, khẩu phần ăn được chuẩn bị riêng theo chỉ định của tổng giám đốc, chính vì lẽ đó mà Lâm Thục Khuê cành căm ghét cô hơn.

Bối cảnh quay sáng hôm nay là phân đoạn quận chúa Y Hoa dạy dỗ người hầu vì dám ve vãn quận mã của mình.

Ái Nghi được nhân viên trang điểm tạo hình tóc tai rũ rượi, áo quần xốc xếch, trái ngược hoàn toàn với tạo hình lá ngọc cành vàng xinh đẹp không tì vết của Lâm Thục Khuê.

Cô ta ngồi ở đằng xa nhìn cô nhếch môi khinh bỉ, cô cũng không ngần ngại đáp lại một nụ cười ẩn ý.

Kịch hay đang chờ cô ta làm sao mà biết được.

Sau tiếng hô "Action", Lâm Thục Khuê tiến tới túm tóc của Ái Nghi lôi xuống giường hết sức thô bạo khiến ai cũng giật mình, đến đạo diễn còn phải vội vàng hô "cắt".

"Nhẹ nhàng một chút… kẻo… hỏng tóc giả…"

Đạo diễn không dám lớn tiếng, cả lời nhắc nhở cũng phải dè chừng càng khiến cô ta vênh mặt đắc ý, giữa biết bao nhiêu người trừng mắt quát lên:

"Làm nghệ thuật là phải hết mình, lỡ như cảnh quay này không đạt chuẩn thì ai chịu trách nhiệm đây?"

Xung quanh im như tờ không ai dám phản bác, đạo diễn nhìn Ái Nghi e ngại, cô ngước mắt cười cười, thân thiện như một nàng thỏ ngây ngô.

"Chị Thục Khuê nói đúng, đã làm nghệ thuật thì phải biết hy sinh, mọi người cứ tiếp tục đi, tôi không sao."

Một người là vợ sắp cưới của đại thiếu Lý gia, người còn lại là nàng thơ trong lòng nhị thiếu, phật lòng người nào cũng phạm vào tội khó dung, nên không ai biết phải làm thế nào mới phải.

Cuối cùng người nào quyền chức cao hơn thì chiến thắng, một Hoàng Phổ làm sao đấu lại cả tập đoàn Âu Á, vậy nên cảnh quay tiếp tục, người chịu khổ chỉ có Lâm Ái Nghi.

Phân cảnh túm tóc cứ lỗi liên tục, mỗi lần làm lại Lâm Thục Khuê đều dùng sức mạnh hơn, da đầu Ái Nghi tê rần đến sắp mất cảm giác, chân tóc đứt khúc rơi xuống sàn càng lúc càng nhiều mà nụ cười trên mặt cô ta thì hết sức hả hê.

Đạo diễn động viên mọi người tập trung để thực hiện lại lần cuối, Ái Nghi ngồi trên giường dõi mắt ra xa, đoán chừng thời gian vừa khớp, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn hoa cúc cỡ lớn trên ngón tay trỏ của Lâm Thục Khuê, cô khẽ nhếch môi, xốc lại tinh lần, chuẩn bị làm người "bị hại".

"Action."

Lâm Thục Khuê bước tới lặp lại động tác kéo tóc, theo quán tính Ái Nghi ngửa mặt lên đợi chờ cái tát nằm trong kịch bản, ngay khi bàn tay của cô ta sắp giáng xuống cô liền ngước cao gò má khiến bàn tay vừa đưa tới của cô ta bị lệch, góc cạnh trên chiếc nhẫn sượt qua cứa một đường ngắn trên mặt của Ái Nghi, máu vừa chảy ra, ngoài kia ánh đèn flash cũng ập tới.

Phóng viên từ các đơn vị báo điện tử ùn ùn kéo đến vây kín trường quay, nhân viên đoàn phim còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì họ đã xông tới.

Họ quay chụp cận cảnh những vết thương trên người Ái Nghi rồi chĩa micro về phía Lâm Thục Khuê liên tục đặt câu hỏi.

"Xin hỏi cô Lâm Thục Khuê, mối quan hệ giữa cô và Trần Hải là như thế nào? Hai người đã sống thử với nhau trong bao lâu?"

"Xin hỏi, lúc hai người bên cạnh nhau cô đã qua tuổi vị thành niên hay chưa?"

"Xin hỏi, vị hôn phu của cô có biết về mối quan hệ này hay không?"

Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Lâm Thục Khuê lập tức tái xanh, cô chưa kịp hiểu vấn đề hiện tại là như thế nào, làm sao bọn họ lại biết tới Trần Hải? Mỗi tháng cô đều nhét tiền vào mồm hắn ta để hắn giữ bí mật thì làm sao bị lộ được? Đúng rồi! Lâm Ái Nghi, chỉ có chị ta biết, nhưng mà chị ta đã chết rồi cơ mà…

Lâm Thục Khuê hoảng hốt quay mặt nhìn "Lâm Ái Nghi giả mạo" vẫn còn ngồi dưới sàn nhà, khoảnh khắc vô tình chạm phải ánh mắt đắc thắng ấy, toàn thân bất chợt lạnh toát, tay chân mềm nhũn, phải vờ ngất đi mới có thể thoát được.

Mất gần cả tiếng đồng hồ Ái Nghi mới có thể an toàn rời khỏi vòng vây của phóng viên, đoàn phim tạm ngừng hoạt động nên cô nhanh chóng về nhà.

Ngồi trên taxi đọc những bài báo vừa được đăng tải mà cô cười như điên dại, ngoài việc phanh phui chuyện tình cảm cá nhân của Lâm Thục Khuê ra họ còn đào lại chuyện cô ta muốn hủy dung của đồng nghiệp, mà người đồng nghiệp này không ai khác chính là cô.

...

Lý An Thành ngồi ở nhà cũng cập nhật tin tức báo sáng nay, vừa nhìn thấy hình ảnh Ái Nghi bị Lâm Thục Khuê túm tóc, bên má còn bị trầy xước, hai mắt anh liền âm u đáng sợ.

Tiêu Gia đang bận nhiều việc nên anh không để cậu ấy gánh thêm cho nặng đầu.

Anh gọi điện thoại cho một thuộc hạ khác, tỉ mỉ dặn dò:

"Theo dõi Lâm Thục Khuê rồi chọn chỗ vắng vẻ cạo sạch tóc cô ta đi."

Chợt nhớ tới gương mặt hoa đào mà anh nâng niu bị thương tổn, Lý An Thành còn muốn gạch mặt Lâm Thục Khuê để trút giận thay cho cô gái nhỏ của mình, nhưng mà làm ngay bây giờ sợ người khác sẽ nghĩ cô ta bị Ái Nghi trả thù, hơn nữa gương mặt đó vẫn còn có ích để dùng vào dịp khác..