Tầng bốn - công ty giải trí Hoàng Phổ.

"Có phải cô thấy diễn xuất của mình xuất sắc lắm rồi nên mới có thời gian làm những chuyện ngu xuẩn khác phải không?"

Lý Cảnh Chiêu nâng tách cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, giọng điệu đều đều không nhấn nhá nhưng đủ khiến Lâm Thục Khuê đang đứng trước bàn làm việc chột dạ rét run.

Hắn nắm giữ quá nhiều bí mật của cô, chỉ cần Hoàng Phổ thả tay ra thì cô sẽ như con cá mắc cạn thiếu nước mà giãy chết.

"Giám đốc… ý anh là sao? Tôi không hiểu…" Lâm Thục Khuê cố chấn tỉnh bản thân nhưng vẫn không thể điềm nhiên trước ánh nhìn dò xét của người trước mặt.

"Ba năm rồi mà khả năng diễn xuất của cô vẫn tệ hại như thế.

Lâm Thục Khuê, mưu kế của cô tốt đấy nhưng cô quên rồi sao? Tất cả những thứ cô đang sở hữu đều là do tôi ban cho, cô thuê ai, cô hại ai có thể qua mặt được tôi sao?"

Lý Cảnh Chiêu cười nhạt, hạ tách cà phê xuống bàn, hắn đứng lên đi về phía Lâm Thục Khuê, bóp nhẹ gương mặt trắng nõn của cô ta, tưởng sẽ là uy hiếp nhưng lời thốt ra lại giống như dỗ ngọt.

"Bao lâu nay cô ở Hoàng Phổ tôi đối với cô thế nào? Chẳng phải những hợp đồng béo bở đều dành cho cô sao? Lâm Ái Nghi giả mạo kia làm sao tranh giành vị trí với cô được, ngoan một chút, ba của tôi đang có ấn tượng tốt về cô đó."

Hắn lùi về sau, môi nâng lên không nhìn ra ý tứ kia là thật hay giả, "Lần này tôi bỏ qua, nhưng nếu còn lần sau thì đừng có trách.

Nhớ chưa?"

Lâm Thục Khuê như bị thôi miên gật đầu vâng dạ, trước mặt Lý Cảnh Chiêu nửa lời cô cũng chẳng dám trái, nhưng quay lưng đi rồi mới lộ rõ bản chất của một kẻ gian manh.

"Giám đốc, cô sẽ không làm hỏng chuyện của chúng ta chứ?" Tống Văn châm một điếu thuốc đưa tới, không tin tưởng mấy với độ thành thật của Lâm Thục Khuê.

"Du di cho cô ta một chút, sau này cô ta thuận lợi bước vào Lý gia chúng ta mới có thể sai bảo được."

Hắn rít một hơi thuốc, trở lại ngồi vào bàn làm việc, nhớ tới chuyện quan trọng liền cẩn thận dặn dò: "Cậu soạn một bản hợp đồng ghi phúc lợi đầy đủ rõ ràng, chúng ta phải nuôi một tốt khác chất lượng hơn."

****

Ái Nghi có một đêm trằn trọc không ngon giấc nhưng đến khi cô hoàn toàn tỉnh mộng thì mặt trời đã lên cao.

Cô chậm rãi ngồi dậy đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhìn xuống bộ quần áo còn ngay ngắn trên người mình.

Lý An Thành mặc dù hơi biến thái, tính tình cũng nóng nảy hơn mức bình thường nhưng đối với cô anh ta vẫn được xếp vào hàng ngũ "trai đẹp tử tế".

Cô vui vẻ rời giường, vết thương còn đau nên chốc chốc lại "rít" lên vô cùng khổ sở.

Ái Nghi vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy gương mặt không thiện cảm của Lý An Thành, anh ngồi bên bàn ăn đang bận rộn trang điểm cho cái đầu manơcanh cực kỳ kinh dị.

Mùi cháo thơm phức đánh lạc hướng Ái Nghi, cô bước tới ngồi xuống đối diện, hít hà một hơi, tấm lòng cao cả vị tha quên mất "trận chiến" tối đêm qua, khóe môi cong lên, cao hứng hỏi: "Là anh nấu sao?"

"Tại sao tôi phải nấu cho cô?"

Lý An Thành vẫn chuyên tâm vào cái đầu manơcanh, miệng nói nhưng mắt không hề nhìn cô lấy một lần, còn phũ phàng bổ sung thêm một câu nữa:

"Chỉ có người phụ nữ của tôi mới có phước phần đó."

Anh vừa dứt lời, cánh môi của Ái Nghi đã nhếch cao đến tận mũi, cô "xì" một tiếng vô cùng khinh bỉ:

"Người phụ nữ của anh biết anh đã từng hôn tôi, còn biến thái sờ mó không biết cô ấy phải vui đến mức nào ha?"

Cô hừ lạnh, ôm bát cháo lên định há miệng ngậm một muỗng thật to nhưng cứ cử động lại thấy đau nên đành ăn ít lại.

Lý An Thành dừng tay liếc nhìn cô bất lực, thấy cô khổ sở như thế anh cũng chẳng muốn hơn thua, để cọ trang điểm xuống bàn, đợi cô nuốt được kha khá cháo xuống bụng mới nghiêm túc hỏi:

"Cô đi quay phim chứ đâu phải là đi đánh ghen, bị ai đâm vậy?"

Ái Nghi ngẩng đầu lên nhìn, chợt nhớ tới chuyện quan trọng liền đi tìm điện thoại xem thử tin tức hôm nay.

Các bài báo mạng không một trang nào đưa tin về vụ tai nạn nghề nghiệp kia dẫu cho Trình Khiếu là người ưa những điều tai tiếng, bộ phim "Kiều nữ" vẫn được quay bình thường chỉ trừ phân cảnh của cô, chuyện này chắc chắn là được sắp xếp để giấu nhẹm đi rồi.

Là ai nhỉ? Là ai mà được cả Trình Khiếu và Lý Cảnh Chiêu bao che? Chuyện này nếu lộ ra ngoài chẳng phải lúc ra mắt phim sẽ được nhiều người chú ý hơn sao?

Suy nghĩ cặn kẽ một hồi, Ái Nghi không nghĩ ra được cái tên nào khác ngoài Lâm Thục Khuê, bởi khi còn đầu quân cho công ty giải trí của Lưu Túc cô ta cũng đã từng ra tay tương tự.

"Ở đoàn phim có người chơi xấu à?" Lý An Thành quay đầu lại nhìn, thật lòng muốn biết vết thương đó từ đâu mà ra.

Ái Nghi trở lại bàn ăn, cô không hề giấu diếm, rầu rĩ kể lại cho anh nghe mọi chuyện, bụng vẫn tức anh ách, đập tay mạnh xuống bàn một cái, xéo xắt đay nghiến:

"Nếu tôi trộm được đoạn phim quay phân cảnh ngày hôm qua thì bọn họ đừng mong chèn ép được tôi."

Đến lúc đó dẫu không vạch mặt được kẻ đứng đằng sau nhưng ít nhất vai diễn ra mắt của cô sẽ được chú ý.

Mắt môi xinh đẹp vì giận mà cau có, tựa như cánh hoa vừa chớm nở đã bị kẻ xấu vò nát đi.

Có lẽ vì tiếc thương đoá hồng bị sương gió vùi dập, nên đại thiếu gia không nhịn được mà nặng lòng muốn nâng đỡ.

"Tôi có thể lấy nó cho cô."

Lý An Thành dựa lưng vào ghế, nhìn đôi mắt ngơ ngác không tin tưởng của Ái Nghi, chậm rãi nói tiếp: "Chuyện này đối với tôi rất đơn giản, nếu cô muốn tôi giúp thì phải đồng ý với tôi một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Không được ký hợp đồng với Hoàng Phổ."

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi bọn họ đều thẳng thắn với nhau, Ái Nghi không biết tại sao Lý An Thành lại có thành kiến với Lý Cảnh Chiêu như vậy, nhưng nếu anh có thể lấy được món đồ cô cần thì năng lực của anh cũng chẳng phải tầm thường, có khi nào là đạo chích chuyên nghiệp không?

Ái Nghi nhanh chóng gạt suy nghĩ không đứng đắn đó ra khỏi đầu, e dè hỏi lại: "Tại sao vậy?"

Lý An Thành dửng dưng không trả lời, cứ như vừa rồi chưa từng nói gì cả.

Cái con người này lúc nóng lúc lạnh, chẳng biết đường đâu mà lần.

Tình trạng của Ái Nghi bây giờ là một mình một ngựa, tiền không có, quan hệ càng không, nếu Lý An Thành không bốc phét lừa gạt cô thì đây chính là cơ hội lớn mở đường cho cô bước.

Suy nghĩ hai mặt lợi hại một hồi, nuốt liền mấy ngụm gian dối xuống bao tử, Ái Nghi cười tươi, bày ra bộ mặt thành thật.

"Được, tôi hứa với anh."

Khả năng ứng biến của Ái Nghi rất tốt, nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để làm Lý An Thành tin tưởng, anh nhìn vào mắt cô, hai tay đan trước bụng, nhàn nhạt lên tiếng:

"Tôi không thích đùa dai, cũng chẳng có lòng vị tha để luôn cho người ta cơ hội, càng không có quyền ngăn cấm cô qua lại với Lý Cảnh Chiêu, nhưng nếu cô thật sự muốn yêu đương hay làm việc cùng hắn thì mời cô dọn ra khỏi đây.

Đây là lần cuối cùng tôi nhắc lại chuyện này."

Thoả thuận cứ như thế chấm dứt, Lý An Thành không ra thêm điều kiện gì nữa, anh trở về nét mặt nóng lạnh thất thường như mọi ngày, tự mình ra thêm thời hạn ở nhờ cho cô mà chẳng hề hay biết.

Hoặc là biết mà cố tình lơ đi!.