Máu tươi chảy xuống đầu ngón tay, dính nhơm nhớp. Đôi mắt Lâm Kiều lóe lên một cái, tới khi nhìn lại bức ảnh… Người anh trong bức ảnh đã khôi phục bộ dáng ban đầu.

“…”

Phó Miễn quan sát sắc mặt Lâm Kiều, nói: “Em đã nhìn thấy gì sao?”

“Trong ảnh, khuôn mặt của anh trai Tiểu X đột nhiên biến thành Tiếu Kha Ngải, “

Lâm Kiều nói, “Chỉ trong chớp mắt đó.”

Phó Miễn nhướn mày: “Tiếu Kha Ngải?”

Hắn cầm lấy tấm hình kia, nhưng chỉ nhìn thấy hai đứa nhỏ.

“Anh không thấy gì cả, “

Phó Miễn nói, “Nhưng nếu như điều em thấy là thật… Thì Tiếu Kha Ngải không phải người chơi, mà là NPC.”

“Em cũng không biết điều em thấy có phải thật hay không.”

Lâm Kiều lắc đầu một cái, cau mày im lặng một hồi. Đột nhiên cậu cảm thấy vạt áo của mình bị kéo kéo, cúi đầu thì phát hiện là Tiểu X chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.

Tiểu X yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Kiều, sau đó quay đầu đi về một hướng khác. Lâm Kiều lập tức kéo Phó Miễn đuổi theo, chỉ thấy Tiểu X chậm rãi đi tới đại sảnh, đi lên cầu thang, sau đó đi vào phòng ngủ của bọn trẻ.

Mấy đứa nhỏ đều đang say giấc ngủ, lúc Lâm Kiều đi vào thì chỉ thấy Tiểu X chui vào trong thân thể Tiểu C—— một giây sau, Tiểu C đột nhiên mở mắt ra rồi từ trên giường ngồi dậy.

Lâm Kiều thăm dò kêu một tiếng: “Tiểu X?”

Tiểu C—— bây giờ là Tiểu X quay đầu lại nhìn cậu vài giây, sau đó từ trên giường leo xuống, đi ra khỏi phòng.

Dịch Viện kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Có quỷ hồn dẫn đường cho chúng ta.”

Phó Miễn nói, “Theo sau.”

Dịch Viện, Trương Lỵ Lỵ và Cố Phong đuổi sát theo sau Lâm Kiều và Phó Miễn, Tiểu X giống như ban nãy tiếp tục dẫn bọn họ đi về phía trước… Từ từ đi tới một góc vắng vẻ ở tầng một.

Bên trong góc có một cánh cửa nhỏ, phía sau cửa là cầu thang sâu hun hút —— Đây chính là nơi bóng đen trước đó đã dẫn Lâm Kiều và Phó Miễn đến.

Bước chân của Tiểu X không ngừng lại, dọc theo cầu thang đi thẳng xuống. Lâm Kiều vốn cho rằng bản thân sẽ có thể nhìn thấy thi thể của ông lão, nhưng kết quả là nó đã biến mất.

Phía trước cánh cửa giờ đây chỉ còn một vũng máu bạc, thi thể của ông lão kia đã không thấy đâu nữa. Tiểu X dừng bước lại, sau đó từ từ đưa tay ra, đặt lên trên cửa.

Kẽo kẹt —

Âm thanh của cơ quan chuyển động sau cửa vang lên, giữa hai cánh cửa từ từ mở ra một cái khe, ầm ầm di động về phía hai bên. Rất nhanh sau đó, cảnh tượng phía sau cánh cửa hoàn toàn hiện ra trước mặt tất cả mọi người.

Sùng sục sùng sục ——

Trong căn phòng xếp đầy những ống thủy tinh dùng để nuôi cấy, bên trong những ống thủy tinh chảy một thứ chất lỏng màu xanh lục đậm đang không ngừng sôi sục, mà ở bên trong chất lỏng kia… Là từng bộ từng phận thân thể không trọn vẹn.

“Ọe —— “

Trương Lỵ Lỵ che miệng lại, cúi người nôn mửa. Sắc mặt những người khác cũng hoàn toàn thay đổi, bởi vì cảnh tượng trước mắt này thực sự quá mức kinh khủng.

Bên trong từng ống nuôi cấy là những cánh tay, bàn chân của đứa nhỏ. Còn có cả một cái đầu hoàn chỉnh, các loại nội tạng khác nhau… Thậm chí, còn có một trái tim vẫn đang đập thình thịch.

“Những thứ này là cái gì vậy!”

Trương Lỵ Lỵ sợ hãi hét lên, “Sao lại thế… Tại sao lại như vậy!”

“…”

Lâm Kiều cau mày, cậu vốn nghĩ phía sau cô nhi viện này có ẩn giấu điều gì đó, nhưng không nghĩ tới sẽ hắc ám vặn vẹo như vậy.

Các bộ phận đều trôi nổi trong các ống nuôi cấy, càng đi vào sâu thì các bộ phận lại càng quý giá. Ở cuối căn phòng là một cái ống nuôi cấy rất lớn, bên trong là thân thể hoàn chỉnh của một đứa nhỏ.

Tiểu X đi tới phía trước ống nuôi cấy, nhìn chằm chằm thân thể kia qua lớp chất lỏng màu xanh lục,  sau đó nó quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Kiều một cái, cuối cùng biến mất tại chỗ.

Tiểu X mang theo thân thể của Tiểu C rời đi, Lâm Kiều chậm rãi đi tới phía trước ống nuôi cấy, lúc này mới phát hiện đứa trẻ bên trong mặc dù không thiếu đi bộ phận cơ thể nào nhưng khuôn mặt lại bị lột đi, lộ ra phía dưới là dây thanh quản lẫn máu thịt.

Phó Miễn nói: “Nhìn bên cạnh đi.”

Lâm Kiều chuyển tầm mắt nhìn qua hướng Phó Miễn chỉ thì thấy bên cạnh còn có một ống nuôi cấy nhỏ, bên trong cũng có một đứa nhỏ —— đứa nhỏ này hơi nhếch miệng, trong cổ họng trống rỗng, thiếu đi phần lưỡi.

“Đây là…”

Lâm Kiều liếc mắt một cái đã nhận ra đứa nhỏ bên trong, khẽ nói, “Là Tiểu X.”

Ống nuôi cấy nhỏ bên cạnh mới là Tiểu X, nhưng vừa nãy Tiểu X lại dừng ở trước ống nuôi cấy lớn hơn… Lâm Kiều nhìn lại hai ống nuôi cấy rồi nói: “Thân hình của hai đứa nhỏ bên trong rất giống nhau.”

Phó Miễn nói: “Lẽ nào người còn lại là anh trai của nó?”

Lâm Kiều nói: “Nhưng anh trai của nó không phải —— “

Nửa câu sau cậu cũng không hề nói tiếp, bởi vì cậu thực sự không muốn nói ra cái tên kia.

Phó Miễn giúp cậu nói: “Tiếu Kha Ngải.”

Lâm Kiều im lặng vài giây, nói: “Nếu như Tiếu Kha Ngải là anh trai của Tiểu X, vậy cậu ta vốn là một NPC đã chết —— thì tại sao lại có thể xuất hiện tại trên tàu hỏa?”

Trong lòng cậu tâm tình thực sự đang vô cùng phức tạp, không biết là do Tiếu Kha Ngải có khả năng chưa chết nên vui mừng, hay là do thân phận cậu ta không rõ, không biết là người tốt hay người xấu nên lo lắng.

“Hai người đang nói gì vậy?”

Giọng nói của Dịch Viện vang lên từ phía sau bọn họ, “Có chuyện gì xảy ra với Tiếu Kha Ngải sao?”

Lâm Kiều quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt của cô như thể có một tầng mây đen. Phó Miễn kể lại chuyện về Tiếu Kha Ngải, Dịch Viện im lặng một quãng thời gian rất dài, sau đó ngập ngừng nói: “Nếu quả thật theo lời hai người nói… Vậy cái chết của Mộ Cảnh, có liên quan tới cậu ta sao?”

Phó Miễn nói: “Không có chứng cứ thì suy đoán thêm nữa cũng không có tác dụng. Chúng ta bây giờ vẫn là nên hoàn thành nốt nhiệm vụ đi.”

Hắn nhìn thấy tâm trạng Lâm Kiều không ổn thì nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cậu, khẽ đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay ấy.

Lâm Kiều cũng không nói gì nữa, vừa định rút tay ra thì bị Phó Miễn nắm chặt lại, mười đầu ngón đan vào nhau.

Trương Lỵ Lỵ và Cố Phong cũng không có nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ bởi vì hai người vẫn còn đứng ở ngoài cửa mà không dám vào trong. Trương Lỵ Lỵ sốt sắng nhìn quanh bốn phía, Cố Phong thì lại nhìn chằm chằm một cái ống nuôi cấy trước mắt rất lâu, sau đó cẩn thận đưa tay ra, chạm vào ống thủy tinh lạnh lẽo ——

Xoạt xoạt.

Trên ống nuôi cấy bỗng xuất hiện một cái khe nhỏ.

Cố Phong: “…”

Một giây sau, không chỉ cái ống nuôi cấy trước mặt cậu ta rạn nứt, mà phần lớn các ống nuôi cấy trong phòng đều nứt ra vài khe nhỏ, giống như mạng nhện lan rộng toàn thân ống nuôi cấy. Trong lúc nhất thời, âm thanh “Xoạt xoạt xoạt xoạt” vang lên không dứt, những bộ phận bên trong cũng giống như sống lại, bắt đầu va chạm kịch liệt vào ống nuôi cấy.

Ầm!

Trương Lỵ Lỵ rít lên một tiếng, sắc mặt Cố Phong lập tức thay đổi: “Đây là cái gì thế!”

Ầm!

Lâm Kiều nhạy bén phát hiện phía sau ống nuôi cấy của Tiểu X có một cánh cửa nhỏ, lập tức nói: “Lại đây!”

Ầm!

Trương Lỵ Lỵ và Cố Phong chạy vào trong phòng, Lâm Kiều cùng Phó Miễn hợp lực đẩy ống nuôi cấy của Tiểu X ra. Trong căn phòng đầy ống nuôi cấy, chỉ có thân thể hai anh em sinh đôi này là không nhúc nhích, vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu.

Ầm!

Cuối cùng, chất lỏng màu xanh lục từ trong ống nuôi cấy tuôn ra, rất nhanh tràn ngập toàn bộ căn phòng. Đồng thời, các bộ phận cũng từ trong ống nuôi cấy nhảy ra, hướng về mọi người trong phòng vọt tới.

“A a a a!”

Cố Phong và Trương Lỵ Lỵ bị dọa đến ôm chầm lấy nhau, một nửa thi thể khác thậm chí còn dùng một cái tay víu chặt chân Cố Phong. Ngay lúc này, Phó Miễn một cước đá văng cánh cửa nhỏ, quay đầu lại hướng về phía bọn họ nói: “Đi mau!”

Mấy người vội chạy vào trong cửa, Trương Lỵ Lỵ và Cố Phong gần như cùng lúc đó chen vào cửa. Cô vẫn luôn kéo tay Cố Phong, mà trong nháy mắt đó, một sức mạnh đột nhiên kéo Cố Phong về phía sau —— Trương Lỵ Lỵ ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Cố Phong cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, trong nháy mắt bị vô số bộ phận nhấn chìm.

“Cố Phong!”

“Mau vào!”

Dịch Viện nắm lấy cánh tay Trương Lỵ Lỵ, kéo mạnh cô vào trong. Đồng thời, Lâm Kiều cũng đóng cửa phòng, kéo một cái giá sách chặn ở cửa.

Ầm ầm ầm!

Cửa nhỏ bị đồ vật bên ngoài tấn công dữ dỗi, ngay cả giá sách khổng lồ kia cũng không ngăn nổi. Phó Miễn và Lâm Kiều dồn sức chặn lại giá sách, không lùi một bước —— cũng không lâu sau đó, âm thanh bên ngoài chậm rãi biến mất

Trong phòng rơi vào yên tĩnh, Trương Lỵ Lỵ co quắp ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói: “Chúng ta tạm thời an toàn rồi à…”

Dịch Viện nói: “Lời này cũng đừng nói quá sớm.”

Bọn họ nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện đây cũng là một căn phòng, cách đó không xa có cánh cửa bị khóa kín, dẫn đến một không gian khác.

Trong phòng cũng không có đồ vật gì, ở giữa chỉ kê một chiếc bàn làm việc, trên bàn tán loạn mấy tờ giấy, hình như là bị rơi xuống ngẫu nhiên từ một tập tư liệu nào đó.

Phó Miễn nhặt những tờ giấy kia lên nhìn một chút, nói: “Có vẻ cũng vô dụng.”

Lâm Kiều đi tới nhìn một chút, phát hiện mặt trên đều là chữ viết tay lộn xộn, cũng không thấy rõ có gì cẩn thận được ghi lại.

Cậu nói: “Chữ viết này hình như em đã từng nhìn thấy ở phòng hồ sơ.”

Phó Miễn hỏi: “Là chữ viết của viện trưởng sao?”

Lâm Kiều trầm ngâm nói: “Khá giống…”

Cậu còn chưa dứt lời, sắc mặt Phó Miễn đột nhiên thay đổi, vội kéo cánh tay của cậu qua một bên, rồi che chở ở phía sau ——

Oành!

Mùi thuốc súng lan đến chóp mũi, một tay Lâm Kiều vẫn đặt trước ngực Phó Miễn, lòng bàn tay của cậu bỗng trở nên ướt át, cảm giác được có chất lỏng gì đó chảy ra… Cúi đầu nhìn xuống, là bàn tay đầy máu tươi.

Lâm Kiều lẩm bẩm nói: “Phó Miễn?”

Phó Miễn không nói gì, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Kiều lên, ở trên môi cậu nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn mang theo mùi máu tanh.

“Lão đại!”

Trong tiếng kêu sợ hãi của Dịch Viện, Lâm Kiều nhìn lướt qua vai Phó Miễn thì thấy trước cửa phòng có đứng một người.

—— Trên tay viện trưởng cầm một khẩu súng vẫn còn đang bốc khói, nhìn về phía Lâm Kiều nở một nụ cười tràn ngập ác ý.