Cơ hội tái sinh? Một đề nghị khiến người khác động tâm, nhất là một người đã có tuổi như người lão giả đi bên cạnh. Có thể đoạt xác vậy thì chẳng phải sẽ có thể bắt đầu tu luyện lại lần nữa sao, nếu có được thân thể có thể chất dị biệt chưa biết chừng còn có thành tựu hơn thế này rất nhiều

Nghe bước chân mục trưởng lão dừng lại, Tiêu Dật Phong có vẻ không vui, nhưng mái tóc của hắn đã che đi phần lớn khuôn mặt khó nhận ra được, chỉ hơi ngoái đầu lại Lão giả cũng nhận ra hành động của mình làm nam tử trước mặt không vui

… Nhìn hai người rời đi, khuôn mặt nữ nhân chợt đanh lại, cặp mắt chợt nheo lại suy tính trong đầu một lượt

“Thiếu gia, tại sao người không hợp tác với Bách Diện… Lão thấy có không ít chỗ tốt”

Nam tử lạnh lùng đáp

“Ta không biết hắn làm thế nào đoạt được thân xác của Dật Hồng, nhưng ta tin chắc bí pháp đấy nguy hiểm khôn lường, nếu không đã có rất nhiều kẻ như gã. Tâm hồn của một lão hồ ly ẩn chứa bên trong một hài tử. Nếu có thực hiện được thì xác suất tìm được cơ thể dị biệt rất khó. Với lại nếu như nhận sự giúp đỡ của hắn, sau này hành sự sẽ có người nắm thóp được điểm yếu của mình… Nhìn bộ dạng hắn chưa chắc tìm chúng ta đã có ý tốt”

Tái sinh thêm lần nữa lafker hầu cho người khác thêm một kiếp, Lão giả gật đầu tỏ vè đồng ý

“Một năm qua người đã tĩnh tâm được không ít, vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

“Qua việc ở Bạch Thành ta thấy, mưu kế chưa chắc đã thắng được thực lực tuyệt đối. Vì vậy không nên quá chú tâm vào bày mưu tính kế, rồi cầu nguyện nó thành hiện thực. Nhưng không có nghĩ là ta bỏ qua phần đó, đôi khi một số việc nhỏ vẫn có thể dùng đến”

Hai người dừng lại nhìn qua chỗ Liễu Tương sinh một hồi

“Thiên tài vẫn lạc chưa chắc đã là phế vật, Một con hổ sa cơ thì vẫn là con hổ. Người này vẫn có thể dùng được”

Bóng ảnh hai người chợt biến mất giữa đám đông

Liễu Tương sinh từ khi bị phế đi đôi tay, đã bao lần vận khí đả thông hai bàn tay, nhưng lần nào cũng chỉ làm nó đau nhức mà thôi. Phần kinh mạch đã bị hủy không thể nào dẫn khí. Càng vận khí cố gắng đả thông, kinh mạch ở tay cành bị tổn hại nhiều. Vì vậy thời gian sau hắn chẳng còn tu luyện nữa, định khi nào chữa khỏi mới tu luyện trở lại.

Gần một năm như vậy, đối với sự xuất hiện của đám người vừa nãy, hắn không có phát giác ra việc gì khả nghi. Mà nếu biết hắn cũng không còn để tâm, một phế nhân thì ai còn tìm đến hắn làm gì cơ chứ.

Hắn cũng chỉ là tình cơ đi dạo ngang qua tửu lầu này, nhìn vào phía đằng sau thấy nữ nhân đang chạy ngược chạy xuôi lo chuẩn bị món ăn, Hết gánh nước rồi lại thái rau, tay chân không ngừng nghỉ mà gã chủ quán cứ chốc chốc lại vào dục nhanh tay hơn nữa

Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, lâu lâu lại chảy xuống hai gò má, khiến nữ nhân không ngừng đưa tay áo lau đi. Động tác vô thức ấy lọt vào mắt của hắn, tuy ăn mặc bình thường nhưng tự nhiên hắn thấy nàng ta đẹp lạ thường, Có phải do cảm kích nên hắn sinh ra cảm giác như vậy? Như biết mẹ mình đang bận bịu, Tiểu Tần vẫn nằm trên lưng nhưng không có kêu la làm phiền chút nào

“Một người làm việc bảo hắn ở lại ăn bám quả thật không đáng mặt nam nhân. Ta không thể ở lại làm phiền hai mẹ con ấy được. Nhưng tạm thời chưa có đi ngay bây giờ, Muốn đi thì hắn phải lo được cho bản thân mình đã.”

Đôi tay đã phế nhưng ta vẫn còn đôi chân, Gần hai mươi năm mang tiếng là thiên tài chẳng lẽ không tìm ra cách giải quyết. Khi nhìn thấy nữ nhân đang làm việc hắn thôi không di dạo nữa mà trở về căn nhà nhỏ đổ nát. ĐẢo mắt nhìn quanh hồi lâu rồi hắn ngồi xếp bằng âm thầm luyện lại nội khí một lần. Lần này không cố gắng dẫn khi tới cánh tay nữa

Từng luồng nội khí theo pháp quyết tu luyện của Tông Môn rất nhanh đi vào cơ thể của hắn. Đã lâu rồi không luyện lại nội khí thường. Dạo trước chỉ tập chung hấp thu linh khí, hôm nay lại quay trở về thuở ngày đầu còn ở Bạch Thành, cũng chỉ là tu nội khí. Nhưng pháp quyêt của tông môn dùng để luyện nội khí ở Luyện Thể kỳ quả thật hiệu quả hơn rất nhiều. Dẫu biết uy lực không thể so với linh khí, nhưng dùng để sử dụng hàng ngày tuyệt đối không có vấn đề

Khí có thể được dẫn qua các bộ phận của cơ thể, Chỉ tiếc linh khí quá ít nếu không ta có thể ngưng ra một bàn tay thay thế cho cánh tay đã tàn phế. Tuy cách này sẽ tổn hao không ít nội khí. Đồng thời tinh thần phải rất kiên định mới có thể duy trì được. Với hiện trạng bây giờ hắn chỉ có thể là dịch chuyển đồ vậy thôi. Nhưng đúng là kiên trì thì sẽ làm được, Hắn có tự tin một ngay nào đó không dùng tay vẫn có thể sử dụng được kiếm

Ngưng khí hóa hình, khả năng tối cao của Tông Môn, Đúng là bản thân đã có chút nóng vội khi tự ý bỏ đi khỏi Tông Môn, nhưng ngẫm lại ngày đó mình không đi chắc vẫn còn mê muội dài dài.

“Phu quân … thiếp về rồi đây”

Đúng là khi tập trung làm gì đó thì thời gian trôi rất nhanh. Hắn vừa tu luyện được một lúc mà nữ nhân này đã về rồi. Nhìn bộ dạng khá mệt mỏi đây, nhưng tâm tình của nàng ta có vẻ vẫn khá tốt

“Hôm nay có sót lại một chút thịt yêu thú, đồ ngon đấy nhe.. chắc chàng chưa được ăn bao giờ đâu”

Ngồi dưới gian nhà bếp chỉ còn lại tấm mái, nữ nhâm mở ra một cái bọc chứa đầy thức ăn. Tất cả các thể loại trộn chung vào với nhau thành một mớ hỗn độn, chỉ biết là vẫn còn mùi thơm, dường như đã quen với kiểu xưng hô mùi mẫn này nên hắn cũng chủ động nói chuyện

“ Nàng… không ăn sao?”

Nữ nhân lắc đầu rồi đưa một miếng đút cho Tiểu Tần. Thấy nam nhân vẫn ngồi lỳ đó khiến Mạc Lam có chút khó hiểu, khuôn mặt thoáng có nét buồn

“ Chàng không thích đồ ăn.. này sao?”

Thấy nam nhân nhoẻn miệng cười tỏ vẻ khó xử

“Thiếp sơ ý quá… ”

Nam tử há miệng đón lấy miếng thịt nhai ngấu nghiến, làm nữ nhân không biết là vui mừng hay là thương cảm hắn nữa

“Trông ta thảm hại lắm phải không?”

Nữ nhân im lặng lắc đầu không muốn trả lời trực tiếp. Người này lúc điên khùng, lúc lại quan tâm người khác chăm chút ân cần làm hắn có chút động lòng

“Có phải đã hối hận vì cho ta ở lại đây “

“ Thiếp chỉ sợ …chàng lại tủi thân rồi bỏ đi nơi nào không biết…”

“Lúc đó chỉ cần ra đường mang về một phu quân khác là được”

Đút cho nam nhân thêm một miếng, Mạc Lam hừ nhẹ

“Đồ ngốc, có phải ai thiếp cũng mang về đâu… Ít ra cũng phải soái như chàng thiếp mới suy nghĩ lại”

Đúng là chưa gặp nạn dân nào lại da trắng, anh tuấn như người này. Chỉ là

“Nhưng đôi tay của ta bị phế không giúp được gì cho nàng?”

“Phế thì sao chứ… Như vậy thì chàng mới không bỏ đi ra ngoài… vì sẽ chẳng có ai tốt với chàng như tiếp đâu… Mà để đôi tay này làm việc nặng nhọc thiếp thấy đau lòng lắm”

Đối với nữ nhân có vấn đề về đầu óc này, Liễu Tương sinh chẳng biết nói gì cho phải

“Cảm ơn..nàng”

“Sao lại Cảm ơn… chúng ta là người một nhà đâu cần phải như vậy”

Ngừng một lúc nữ nhân nói tiếp

“ Buổi chiều chàng lo cho Tiểu Tần nhé…Buổi sáng nó ngoan lắm nhưng đến chiều thì không được như vậy..”

Chợt nhớ ra nam nhân bị liệt ở đôi tay nên nữ nhân tháo tấm khăn trên người ra buộc lên nam nhân,

“Tiểu Tần ở nhà chơi với phụ thân nha…”

Vừa ghé qua chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì, lại phải dời đi. Cảm thấy bản thân mình là một gã vô tích sự chính hiệu. Chỉ có thể sống dựa vào nữ nhân đầu óc không bình thường, nếu cứ tiếp tục thì hắn sẽ trở nên nhu nhược mất.

Suy nghĩ buôn bỏ sống cuộc sống an nhàn như những người bình thường vừa lóe lên thì hắn lại xua tan nó ngay lập tức, Với đôi tay này hắn không thể chấp nhận được, hắn vẫn phải tu luyện trả lại mối thù này.