Bên trong phòng nữ nhân Băng Nhi đã ngủ say giấc nồng, dường như đây là lần đầu thấy nữ nhân này được nhắm mắt sau ba năm thì phải, từ lúc hắn thấy thì người này vẫn luôn mở mắt, đôi mi không có khép lần nào kể cả khi ngủ. vừa đáng sợ lại vừa thấy thương tâm

Giờ đây nhìn nàng ngủ một cách ngon lành, tự nhiên Tiểu Thất lại có chút hiếu kỳ lại gần hơn bên giường ngủ chắm chú ngắm nhìn. Cả đời hắn kiếp trước chưa có nhìn mặt nữ nhân khác gần như vậy bao giờ kiếp này tuy có gặp nhiều nữ nhân hơn, nhưng nhìn gần như vậy cũng chỉ có một người, khi đó dung nhân người đó còn bị hủy. Có phải về đêm người ta hay nghĩ mông lung hay tại khuôn mặt của nữ nhân làm cho hắn cảm thấy bồi hồi. Nhìn nữ nhân này ngủ thật yên bình, hơi thở nhè nhẹ. Lướt qua bờ môi nhỏ căng mọng, khí sắc từ lúc hắn chữa trị đã phần nào hồng hào trở lại, chỉ có mái tóc là hơi khô mà thôi.

Tự nhiên hắn lại có suy nghĩ “ Dù bản thân hắn có tu luyện đến giới hạn đỉnh cao, mọi việc đều giải quyết rất dễ dàng, một kích giết yêu thú. Vung tay một cái là đám người xung quanh phải run sợ quỳ gối. Hay cũng chẳng phai đi tìm mọt cao nhân như Băng Phong Lão Tổ, một mình hắn cũng chữa được cho nữ nhân này. Trước khi gặp tam lang, hắn đã nghĩ phàm nhân chẳng ai có thể mạnh mẽ như hắn. Không gặp Tuyết Liên tiên tử hắn đã nghĩ nội khí mình hùng hậu. NHưng với từng đó cũng đủ cho hắn đi lại rồi. Không đánh lại thì hắn vẫn chạy được”

Hiện nay hắn không chỉ đi có một mình, thời gian tới vẫn mang theo người này đến Băng Phong Chi cực. Hắn liếc nhìn nữ nhân và sói nhỏ đang ngủ suy tư” Vẫn nên chắm chỉ tu luyện thêm, càng nhiều nội khí thì sự an toàn của hắn càng được đảm bảo”. Ở Bắc Phong chưa có gì nguy hiểm nhưng chưa chắc chỗ khác đã yên bình như vậy. Với lại cự nhân đi theo Lãnh U có khí tức kỳ lạ khiến hắn có cảm giác Băng Phong chưa hẳn đã yên bình như bề ngoài. Tiểu Thất ngồi xếp bằng trên tấm lông thú bắt đầu hấp thu linh khí

….

Chẳng biết là ngày hay đêm, bên ngoài vẫn là không gian màu xám nhưng nhìn thấy rõ hơn. Người ở nơi này chỉ dựa vào giấc ngủ để nhận biết thời gian trong ngày. Khi nào buồn ngủ, mệt trong người thì đó là ban đêm, khi tỉnh giấc thì đó là ban ngày. Nghe tiếng nói chuyện rôm rả bên ngoài hắn biết đã sang một ngày mới. Quay lại phía giường nằm, nữ nhân đã mở mắt tự lúc nào. Nàng đã nói chuyện được nhưng sao không gọi hắn

“ Ngươi … vẫn ổn chứ?”

Tiểu Thất quan ngại khi thấy nữ nhân như vậy. không lẽ hàn khí lại làm đông cứng người trở lại, như vậy công sức của hắn coi như bỏ xuống biển. Hắn tiến sát lại cầm lấy tay của nữ nhân muốn dò xét lại lần nữa. Nhưng chưa chạm vào thì đối phương đã động đậy được ngón tay

“Tiểu nữ không sao? Thấy người đang nghỉ ngơi nên không tiện gọi dậy”

Tiểu Thất mừng thầm trong lòng. Vậy là cỗng sức của hắn truyền dẫn nội khí còn có tác dụng

“ May quá, vậy mà ta tưởng ngươi lại bị đông cứng rồi chứ”

Tiểu Thất đang định đi ra ngoài thì nữ nhân gọi lại. Khuôn mặt đã có thể biểu lộ được cảm xúc, là bối rối. Khó nói

“Ngươi … có chuyện gì sao?”

“ Tiểu nữ… hơi đói”

Thấy đói? Vậy là đã khôi phục lại không ít. Ba năm vừa rồi cơ thể như chìm vào giấc ngủ đông dài. Không ăn không uống, còn sống đã là một chuyện lạ rồi. Nếu đã có cảm giác muốn ăn thì ổn rồi. Tiểu Thất suy tư hồi lâu rồi tiến tới gần cõng nữ nhân đi ra ngoài, sói nhỏ cũng lon ton chạy theo sau

Tông môn không có nhà ăn, Các đệ tử phải đi xuống dưới Thành đến những quán ăn nhỏ nếu có nhu cầu. Lúc này đang có nhiều người kéo nhau thành từng nhóm đi xuống, phía bên kia dãy núi cũng có một lối đi về phía cuối thành, nơi có lối đi ra ngoài Thành và cũng là nơi có thể lấp đầy khoảng trống cho cái bụng

Đám người huyễn tộc cũng đang đi về phía đó, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Thất. Kha Lê đưa ra ánh mắt dè chừng không mấy thiện ý. Dường như chuyện hôm qua làm hắn không muốn lại gần. Nhưng xem ra không còn giận em gái mình nữa. Kha La tươi cười vẫy tay gọi sói nhỏ nhưng ánh mắt của Kha Lê làm nhó có tuy là một yêu thú cũng có chút ngần ngại. Không đi sang chỗ của bọn họ

Người thì đông mà lại quán lại không được nhiều, nên những người ngồi đây hắn đều có gặp qua, một số là đệ tử tông môn còn những người còn lại đều là người đến tham gia khảo hạch và tùy tùng đi theo. Bàn nào cũng đã có người ngồi duy chỉ còn một bàn có vẻ rộng rãi, người ngồi ở đó chính là Lãnh U. Vẫn là y hục màu tím với áo choàng lông thú. Khuôn mặt nửa giống nam nửa giống nữ đang ung dung ngồi một mình thưởng thức cốc nước nóng

“ không phiền khi ta ngồi đây chứ?”

Đáp lại hắn chỉ là cái nhìn thật lau như muốn dò xét. Nhưng hắn cũng chẳng để ý đến đối phương quá nhiều, thứ hắn để tâm là cự nhân đi cùng LÃnh U, hiện giờ không có xuất hiện. Thái độ hững hờ của hắn làm mọi người bắt đầu xi xầm.

Nguyên Lãnh U là thiếu tộc trưởng của Minh Tộc, tộc nhân lớn mạnh nhất Bắc Phong. Xét về địa vị không ai có đủ tự tin ngồi cùng hắn, Nếu muốn mon men tới gần làm quen thì LÃnh U lại không thích điều này, tâm tình có chút lạnh lùng, không coi những người khác vào đâu. Đừng nhìn người này nhỏ người mà khi dễ, trêu chọc vào hắn nhẹ thì thiếu chân cụt tay, nặng thì mất mạng, tàn phế. Con người lúc vui lúc buồn,lúc ngắn lúc lạnh thật khó mà lại gần được.

Đến cả người mang đồ ăn ra còn run rẩy khi đưa đồ ăn qua trước mặt Lãnh U, vội vàng thu tay lại và không nán thêm chút nào. Tiểu Thất với lấy bát bánh canh và một miếng thịt yêu thú được nướng khô từ trước giờ mới hâm lại cho mềm, nhưng mùi vị đã chẳng còn bao nhiêu. Bắt gặp ánh mắt láo lia của những người ngồi bàn khác làm hắn có chút không tự nhiên.

“ Huynh đệ là Lãnh U… sau này việc đi đến Băng Phong Chi Cực…”

Thấy không khí căng thẳng, Tiểu thất vội mở lời. Nhưng chưa dứt câu thì đã bị cắt ngang

“ Ngươi đến địa phương đó làm gì ta không quan tâm… Ta không dẫn ngươi đi ”

Tiểu Thất hỏi

“ Chẳng phải huynh đệ đã đồng ý với ta rồi sao, chưởng môn có thể làm chứng”

Ánh mắt màu tím của Lãnh U nhìn hắn chằm chằm, loại ánh mắt này thật giống với cái tên Liễu Tương Sinh, chỉ là một người màu tím còn người kia lại màu lục. Những kẻ dị biệt như vậy chắc chắn là thiên tài đồng lứa rồi. Quả nhiên có chút khác biệt

“ Ta đồng ý trước mặt vậy thôi. Đường đi đến đó xa xôi ngươi cũng chẳng đủ sức mà đi. Vậy ta lãng phí thời gian để làm gì cơ chứ. Ta nói vậy cho ngươi khó mà lui, còn nếu đi cùng hừ… chỉ cần ra bên ngoài phạm vi tông môn, ta sẽ giết ngươi. Lúc đó chẳng ai rảnh rỗi mà tra xét một kẻ bên ngoài chẳng có quan hệ gì với Tông môn “

Lời nói này có vẻ là thật, Khiến tiểu thất bừng tỉnh

“ Không dẫn ta đi cũng được. Nhưng ít nhất có thể chỉ đường cho chúng ta chứ?”

Lãnh U lạnh lùng quay người bỏ đi

“Ngươi là ai mà ta phải trả lời cơ chứ. Muốn thì tự đi mà tìm…”

Cách nói chuyện thật khó chịu đúng là không coi người khác ra gì. NHưng hắn nói cũng không sai, Tiểu Thất đúng là không có quan hệ gì với Tông Môn cả, chỉ là có duyên gặp được tiên tử, nên mấy lão giả kia mới cho hắn nghỉ ngơi qua đêm, như vậy là tốt lắm rồi. Hắn lấy tư cách gì mà đòi hỏi người ta. Dùng thực lực cưỡng chế ép người ta nói ra. Hắn không đủ sức làm như vậy, đối phương còn là thiếu chủ Minh Tộc hắn không hung hăng đánh người là nể mặt lắm rồi, đụng vào hắn thì ở Bắc Phong này lại phải lo lắng chạy trốn. Thật không đáng.

Đường đi đã ở trước mặt ấy vậy mà lại bị xóa đi trong chớp mắt. Tiểu Thất thở dài, vậy mà hắn còn định ở lại đây ba ngày rồi khỏi hành cơ chứ,. Hắn thì không sao nhưng nhìn qua thấy nữ nhân có chút thất vọng thì phải. Nàng tuy bây giờ có đỡ hơn có thể nói chuyện được nhưng tứ chi vẫn chưa khôi phục lại cảm giác. Vô lực miễn cưỡng ngồi cạnh bên. Vậy là hắn lại phải đút đồ ăn tận miệng nữa sao. Đúng là kiếp trước mắc nợ rồi

NHìn hắn chăm sóc tận tình như vậy, khiến người ngoài cảm thấy Tiểu Thất tuy ăn mặc bình dân nhưng cách đỗi đãi với một nữ nhân cũng tử tế quá đi. Bắc Phong nam tử chính là chủ, nữ chỉ có thể phục vụ, và đó cũng là một vinh dự. Một nữ tử mà không ai lấy thì đúng là xấu mặt trong tộc. Nhưng nam tử lại đi chăm lo cho nữ nhân thì có vẻ yếu hèn quá. Những việc đó không phù hợp với bản lĩnh của họ. Hãy thử đảo mắt mà xem có được bao nhiêu nữ tử ở xung quanh… Chỉ có Kha La địa vị hơi cao đi lại cũng bình thường. Nhưng ngoài hai người ra thì chẳng thấy bóng dáng người nào khác. Thậm chí trong Bắc Phong Tông Môn cũng chẳng có nữ đệ tử.

VÀ điều gì đến cũng đến, một số kẻ thấy hắn yếu hèn như vậy, liền đi tới kiếm chuyện với hắn

“ KHông tệ nữ nhân này cũng đẹp lắm chứ hả… để nàng chịu khổ như vậy …Ta thật khổ tâm quá đi…”

“Phải a, hay là nàng qua chỗ bọn ta đi, Chúng ta sẽ chữa cho nàng thật thoải mái”

“ Nhìn là biết nàng bị bệnh do chịu lạnh đã lâu, qua chỗ bọn ta, chúng ta cùng nằm đảm bảo sau vài đêm là khỏi liền… hé hé”

Một số khách nhân bắt đầu đảo mắt qua xem náo nhiệt, và đương nhiên không dại gì mà ra tương cứu. Đám người huyễn Tộc trông thấy, Kha La đang thấp thỏm không yên còn Kha Lê lại không có động tĩnh gì

“ Là đám người của Lôi Tộc. Đừng nên manh động kẻo chúng ta sẽ bị vạ lây…Tên đó hừ … bị như vậy là đáng lắm, dám dụ dỗ muội muội…”

Kha Lê tuy nói vậy một phần muốn Tiểu Thất bị dính một bài học. Mặt khác hắn cũng rất e ngại Lôi cang là đám người đi cùng hắn. Lôi Tộc vốn mạnh hơn Huyễn Tộc không nên vì một việc nhỏ mà gây mâu thuẫn giữa hai bên

Một nhóm đệ tử Băng Phong Môn ngồi cạnh bên đó cũng xì xào

“Đại sư huynh, tên đó hống hách như vậy cũng đến tham gia khảo hạch, có cần ngăn hắn lại không?”

Một Thanh niên mặt vuông, mắt sắc trán cao quai hàm bạnh ra vừa nhìn đã thấy khác biệt. khí độ hơn mấy người xung quanh nheo mắt nhìn về phía đang có kich hay

“Tên đó chưa phải là đệ tử chính thức. Hiện vẫn là người ngoài, chúng ta không được phép can dự… Nếu hắn vào được Tông Môn thì cũng không ra oai được với ai đâu”

“NHưng hành xử như vậy trước mặt chúng ta. Tên này chẳng coi mấy vị sư huynh tương lai ra gì “

“Gã ăn mặc bần hàn kia nghe sư phụ nói cũng là một gã tu đạo. Ta muốn xem bãn lĩnh tên đó như thế nào”