Trở về Hắc Hổ Phủ, vừa kịp lúc mọi người đang chuẩn bị xắp xếp hàng hóa, binh khí của Hàn gia, Đan dược của Lăng gia, và mội số tài liệu yêu thú quý hiếm, Hắn cũng đi vào phụ một tay, ra khỏi ngoại thành là có thể dùng yêu thú chuyên dụng để kéo rồi, giờ phải đem lên xe kéo ra ngoài cổng Tây Thành trước, việc này là của hạ nhân, Tiểu Thất cũng không có ngoại lệ.
Lần xuất thành này chuyển hai xe đi thôi, buôn bán sớm rồi còn về dự Võ hội. Riêng Tiểu Thất hắn một mình một xe kéo vẫn còn dư sức Nhị thiếu gia đứng gần đó thấy vậy, liền đi tới chỗ hắn nói nhỏ
“ Xem tinh thần ngươi như vậy, hôm qua Phụng Nghi phục phụ tốt chứ hả?”
“Thiếu gia sao lại có bằng hữu như vậy chứ”
Tiêu Dật Phong phe phẩy cái quạt giả bộ thản nhiên
“Phụng Nghi có gì không tốt,này nhé vừa có nhan sắc vừa am hiểu nam nhân …Ta thích nhất là loại nữ nhân đó a hê hê ”
Nghĩ lại chuyện đêm qua bị xẻo thịt, nếu qua lại với nữ nhân này hắn bị cắt ba chấm cũng không biết.
“Mà Phụng Nghi có nói chuyện với ngươi rồi chứ?”
Tiểu Thất chỉ gật đầu
“Lần này cố làm cho tốt, Quà ta muốn tặng cho quận chúa đều ở chuyến này đấy”
“Thuộc hạ hiểu rồi”
"ừm"
Tiêu Dật Phong nói chuyện vài câu rồi rời đi. Còn Tiểu Thất tiếp tục kéo xe về Tây Thành
Xem ra trưởng lão và đội áp tiêu đã tập chung ở đây rồi a, còn có một đầu Hỏa giác Mãn Ngưu, yêu thú này có vẻ đã được thuần phục, Vóc dáng của khá đồ sộ có thể mang hết chỗ hàng hóa trên lưng cũng không vấn đề,
“Các Ngươi chuyển hết hàng hóa lên con yêu thú đi, đợi các đệ tử trong bang đến nữa, là chúng ta khởi hành”
Hán tử này Thân hình to lớn, mặt vuông, lưng dắt trường kiếm. Xem ra là đội trưởng đội áp tiêu, người này tên Mục Thanh, mọi người nghe hiệu lệnh cũng không có chểnh mảng hay làm biến, xem ra rất tôn trọng người này
Việc đưa hàng hóa lên cũng quá quen thuộc với họ rồi, Các hạ nhân cũng trở về phủ, trừ Tiểu Thất. Việc của hắn chỉ là đi cùng và lấy đồ về cho Nhị thiếu gia, chẳng qua là tiện đường đi theo đoàn áp tiêu thôi, ngoại trừ giúp đưa hàng lên, xuống, cũng hkoong khác người đi dừng là mấy. Cũng có nhiều người nạn dân, thương nhân đi cùng chuyến này, vì tránh yêu thú hay sơn tặc nên bỏ tiền ra thuê người bảo vệ, nên Hắc Hổ Bang nhận luôn việc này. Tiểu thất không muốn ai nhận ra, hắn cố ý lấy khắn che khuôn mặt lại, cứ như một người bình thường hòa vào đám người này, đi đến Thiên Phổ Thành là được.
Đợi hồi lâu, Một số đệ tử Hắc hổ cũng đi theo chuyến này a, không ai xa lạ chính là đám Ngô Diệm, Tam tiểu Thư, huynh đệ họ Ngô, lam y nam tử tên Triệu Huy và Người đi đầu thiếu chủ Tiêu Dật Lôi, nhóm này nghe nói là đi rèn luyện a. Từ đây đến Thiên Phổ đi về cũng gần một tháng, trở về cũng gần đến Võ Hội. Quá đẹp
Đại trưởng lão ra lệnh cho Mục Thanh Thổi tù và, báo hiệu mọi người lên đường.
Đoàn người chậm rãi đi, bóng ảnh mờ dần mờ dần…Thấm thoắt đã rời khỏi Bạch Thành không thấy nhân dạng
…
Tiêu Dật phong không có trở về phủ mà đến một nơi trước, ban ngày có vẻ vắng khách đến chơi a, chỉ lác đác vài ngươi ngồi ở lầu một ăn uống. Cũng phải, hầu hết mọi người nhất là các mỹ nữ ở đây chỉ làm việc ban đêm. Nơi đây chính là Như ý Lâu
Nhìn Thấy nhị thiếu gia đi vào, bộ dạng vẫn tiêu sái, anh tuấn như vậy, sắc mặt có chút vui vẻ, tú bà vội vàng đến chào hỏi
“Ay yô. Nhị thiếu gia, hôm nay lại có hứng đến NHư Ý Lâu vào sáng sớm thế này…Các cô nương vẫn còn chưa có thức giấc a…”
Tiêu dật Phong một tay nâm cằm nhỏ nhắn của vị tú bà này làm vẻ mặt thưởng thức, chậm rãi nói
“Ta đến tìm người đã thức giấc a…?”
Tú bà giả bộ bén lẽn,quay sang chỗ khác. Nhìn điệu bộ thật mắc cười quá đi
“Là tìm ta hay sao..?”
Đột nhiên vẻ mặt của Tiêu Dật Phong đanh lại, làm tú bà có chút giật mình, không đùa giỡn nữa
“Bà đoán xem?”
“Mời … mời thiếu gia”
Tiêu Dật Phong phất tay, ra hiệu cho tú bà không cần đi theo nữa, Tiêu Dật phong ung dung đi tới lầu thứ ba, phòng cuối...
Nghe tiếng mở cửa, nữ nhân trong phòng liền cất tiếng chào
“Nhị thiếu gia lại có nhã hứng đến tìm tiểu nữ giờ này sao?”
Tiêu Dật Phong đi vào, một cách tự nhiên ngồi xuống ghế, đối diện nữ nhân. Cười cười
“Món quà của ta người vừa ý chứ?”
Nữ nhân rót trà mời vị Thiếu gia trước mặt mình, nhìn đối phương bằng ánh mắt mê hoặc, âu yếm nhẹ nhàng nói
“Thuộc hạ của thiếu gia cứ như khúc gỗ vậy, chẳng có chút dũng khí của nam nhân…buộc ta phải dùng đến mê dược…”
Ngừng một chút hai tay nàng từ từ ôm lấy cổ gã
“Có điều…Nhục thể quả thật rất thích hợp, “
Tiêu Dật Phong cười nhẹ có chút khinh thường tên hạ nhân, lại quay người lại bế xốc người nữ nhân lên giường.
“Không có dũng khí của nam nhân sao? Thật thảm hại”
“Nhị Thiếu gia ~”
Giọng nói thật là ngọt Ánh mắt nữ đang có ý mê hoặc, nhìn vị công tử bằng ánh mắt đắm
đuối, như muốn khánh cự,như muốn mời gọi, nữ nhân này quả thực biết câu dẫn nam nhân a, Tiêu Dật Phong không làm chủ được bất giác đưa tay từ từ cởi bỏ y phục nữ nhân ra chấm chấm chấm.
// Oke. Cắt…Diễn tốt lắm,
Giờ chuyển cảnh nhé. Chuẩn bị máy quay hướng về phía Đoàn áp Tiêu đi, Bạch Thành tạm thời hết diễn biến rồi //
…
Đoàn áp tiêu của Hổ Bang đã đi xa ngoài phạm vi mười dặm, bắt đầu từ đây sẽ có yêu thú xuất hiện, Vì con đường mòn này là đi vòng qua Vân Vụ sơn lâm nên tránh được một số yêu thú,lâu nay vẫn thi thoảng có người qua lại, Lâu lâu mới có một đàn Hắc Linh Khuyển chạy qua nhưng không có gì phiền toái. Ban đêm có vẻ sẽ nguy hiểm hơn một chút, Những con linh khuyển này sẽ tập chung xung quanh nơi có ánh lửa, chỉ cần một người đi lẻ ra ngoài vùng dựng lều, rất có khả năng trở thành con mồi của chúng
Một hai con yêu thú thì võ giả còn chống lại được, chứ cả bầy linh khuyển tấn công cùng lúc thì hơi khó. Nhớ khi trước Tiểu Thất cũng chỉ là tận dụng sự bất ngờ, phóng ra ám khí mới may mắn hạ được. Nhưng không sao có một trưởng Lão ở đây tu vi cũng là võ sư, lại thêm một vị Thiếu chủ, tu vi cũng thâm bất khả trắc. Người trong đoàn cũng có chút yên tâm...
Sẽ mất khoảng 7 ngày đi đường mới có thể đến Thiên Phổ Thành, Võ giả của Hắc Hổ đã quen đường nên trông họ khá nhàn rỗi, vừa đi vừa cười đùa tán gẫu được. Còn mấy đệ tử đi tu luyện thì trò chuyện với với vị trưởng Lão và thiếu chủ về cách tu luyện a
Ngô Diệm là kẻ mở lời trước, thái độ tích cực nhất a
“Đại trưởng lão, ta muốn thăng cấp lên võ sư thì phải làm thế nào? Ta dừng ở cảnh võ giả cao cấp cũng khá lâu rồi?”
Lão giả này chậm rãi vuốt chòm râu
“Đó là do nhục thể của ngươi đã tới giới hạn, không thể chứa thêm nội khí? Người bình thường nhục thể nân được trăm cân được coi là khỏe mạnh, với nhục thể như vậy có thể luyện đến võ giả không có vấn đề gì, ví có đan dược trợ giúp nên căn cơ của các ngươi tốt Từ võ đồ lên võ giả tất nhiên là dễ dàng, Nhưng muốn từ võ giả lên võ sư, nhục thể của các ngươi phải nâng được 200 cân lực trở lên, nên nhớ là nhục thể không phải là dùng nội khí. Điều này có chút khó khăn với đại đa số tu luyện giả, luyện nhục thể rất khó khăn, và khổ sở”
Tiêu Dật Hồng khẽ nhíu mày hỏi trưởng lão
“Có thể tấn cấp võ sư mà không cần luyện nhục thể không?”
Đại trưởng lão ôn tồn đáp
“Cũng có một số người, đan điền có chút đặc biệt, có thể chứa vô hạn nội khí không cần phải luyện nhục thể, những người này có thể gọi là nhân tài cũng được. Chỉ cần tu luyện nội khí sẽ tăng cấp đều đặn. Thiên phú chính là như vậy, có thể nói đến như Thiếu chủ Tiêu Dật Lôi đây là một ví dụ, còn các đệ tử tinh anh của các gia tộc cũng là diện này. Chỉ cần họ không bỏ cuộc thì vẫn có thể tăng cấp”
“Như vậy những người đó tương lai có thể trở thành Võ quân, giống Thành chủ?”
Trưởng lão cười dài
“Không dễ như vậy, thiên phú chỉ là một phần, nên nhớ càng về sau tu luyện càng lâu mới có thể tấn cấp. Tiểu thư mất bao lâu để tu luyện đến cảnh giới như bây giờ”
Tiêu Dật Hồng tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ
“Đệ tử Hắc Hổ mười tuổi tu luyện, ta năm nay 16 tuổi, cảnh giới võ giả trung kỳ..”
Đại trưởng Lão hít sâu, rồi thở ra một hơi dài,giải thích
“Giả sử Tiểu thư có thiên phú tốt, mất sáu năm tu nội khí đạt được 700 đến 800 cân lực muốn lên 1000 cân lực, vậy thì một, hai năm nữa sẽ đạt võ sư. Từ 1000 lên 5000 tức là võ sư lên võ quân cũng phải bốn mươi năm nữa, khi đó người đã 58 tuổi rồi”
Như vậy chẳng phải đã già lắm rồi sao, đám đệ tử có chút thất vọng. Thì ra là như vậy, tu luyện khó như vậy, lên được võ quân còn rất xa vời, dừng ở mức võ sư cũng coi như không phải phế vật a
“Lâu như vậy mới lên được Võ Quân, chưa kể nếu không có thiên phú, chỉ còn giữ ở cảnh giới võ giả thôi, lên võ sư còn khó khăn hơn nữa. Không có cách nào giúp tiến cấp nhanh sao?”
“Có chứ, linh thạch có chứa linh khí, luyện hóa được nó, có thể giúp tiến cấp nhanh hơn. Công pháp tu luyện cũng quan trọng, nó quyết định nội khí người tu luyện có được nhiều hay ít dẫn đến tiến độ nhanh hay chậm. Còn có trường hợp, cướp đoạt nội khí người khác, tu vi tăng mạnh vượt bậc”
Đám đệ tử ngạc nhiên
“Nội khí còn có thể cướp đoạt sao”
Trưởng lão sắc mặt khá trầm trọng khi nhắc đến việc này
“Có công pháp hấp thu nội khí người khác, Có điều hơi thái quá Nội khí người ta tu luyện mấy chục năm có thể bị người khác cướp mất trong một ngày, Điều này chỉ xảy ra ở Ma đạo, chính đạo thì không cho phép tu luyện loại công pháp này. Cũng may là nội khí cũng có thuộc tính, không phải loại nào cũng có thể dung hợp, luyện hóa được. nếu xung khắc còn có thể bị nổ chết”
Nam tử tóc đỏ vốn im lặng giờ này cũng lên tiếng hòa vào câu chuyện
“Khi tính mạng bị nguy hiểm, sẽ kích phát tiềm lực, đó cũng là một cách để tăng thực lực và giới hạn bản thân, Tu vi các ngươi cũng có thể tăng cấp”
Trưởng lão gật gù
“Sinh tử tôi luyện quả thật có hiệu quả, nhưng cũng thập phần nguy hiểm, Sống sót trỏ ra chắc chắn mạnh hơn không ít, nhưng không vượt qua được thì…”
Nam tử tóc đỏ lạnh lùng nói
“Chỉ có những kẻ muốn được sống, muốn mạnh mẽ hơn mới có thể sống sót trở ra, Lần này ta muốn các ngươi đi theo chính là như vậy”
Hóa ra đay là khổ luyện mà người từng nói đến sao, Đám người kia có chút biến sắc, Vậy là bọ họ đang đi vào chỗ chết sao
Đại trưởng lão thấy một số người có vẻ lo lắng, run sợ có chút không hài lòng lắm, nhưng dù gì cũng là con cháu của gia tộc, không dám đối mặt thì sau này bang hội gặp nguy hiểm sẽ ứng phó thế nào đây, Nhưng đây cũng coi như là đám hậu bối có dũng khí nhất rồi, nếu không qua nổi tôi luyện. Bang hội sẽ tổn thất một thế hệ a. Thật khó nghĩ
“Các ngươi ai đi theo thiếu chủ thì nói ra, còn không thì im lặng theo ta đến Thiên Phổ Thành buôn bán vậy.”
Tiêu Dật Lôi vẫn lạnh lùng
“Cho các ngươi một ngày suy nghĩ”
Câu chuyện tạm dừng ở đây, mỗi người một vẻ, Họ vốn quần là áo lượt, tu luyện nhẹ nhàng quen rồi, dù sao cũng vẫn lên được võ sư chỉ là hơi lâu một chút thôi. Đa số các đệ tử gia tộc khác cũng vậy, bọn họ còn không có cơ hội lên võ sư nữa, như vậy mình cũng coi như là khá rồi
Chỉ khi gặp khó khăn con người mới có động lực phấn đấu. Đang ăn sung mặc sướng, tương lai cũng không phải kẻ bỏ đi. ai sẽ đi đặt mình vào hiểm cảnh đây
…
Đoàn áp tiêu nghỉ ngơi dưới một gốc đại thụ, ăn uống, hay làm gì đó tùy ý.
Các thương nhân thì ăn uống, nằm nghỉ, võ giả thì từng nhóm đi ra nguồn nước tắm, Các đệ tử thì mỗi người một góc suy nghĩ, riêng hai huynh đệ họ Ngô vẫn theo đuôi tam tiểu thư a, chỉ cần nàng tham gia, thì họ cũng tham gia. Lam y nam tử, Triệu Huy có chút bối rối,chưa quyết định được. Ngô Diệm thì ngồi quay lưng suy tư,nhìn phia cuối con đường mòn