Vào buổi trưa, ánh nắng mặt trời ngày càng gay gắt, Từ Cám xoay người nằm sấp xuống bàn học của Tống Kiểu Kiểu: "Cái thời tiết quỷ quái này, sáng sớm thì lạnh cóng, đến giữa trưa lại nóng muốn chết. Đi, đi cùng tớ xuống căn tin, tờ mời cậu ăn kem."

Tống Kiểu Kiểu liếm đôi môi khô khốc: "Tớ muốn ăn kem que."

"Được."

Hai người cùng nhau xuống căn tin, dưới đây đang đặc biệt đông đúc, thoạt nhìn chỉ thấy toàn đầu người, phải vô cùng vất vả mới lấy được hai cây kem rồi tính tiền. Cả hai không về lớp mà ngồi xuống một cái ghế cách đó không xa.

Cắn một miếng, thứ kem lạnh bốc khói men theo cổ họng rơi xuống, một cảm giác sảng khoái không diễn tả thành lời xông thẳng lên đỉnh đầu: "Thật con mẹ nó tuyệt vời."

Tống Kiểu Kiểu xị mặt nhìn Từ Cám: "Con gái con đứa không thể nói chuyện tốt đẹp hơn một chút à?"

Từ Cám vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu khẳng định sao?"

Tống Kiểu Kiểu mỉm cười châm chọc: "Không khẳng định."

Hai người hihihaha với nhau một hồi, đột nhiên cặp mắt của Từ Cám mở to rồi chỉ về phía hành lang lầu ba đối diện, nói với cô: "Cậu nhìn kìa."

Tống Kiểu Kiểu thuận miệng hỏi: "Nhìn cái gì?"

Trên dãy hành lang lầu ba có một vài nam sinh lớp họ đang đứng, cũng không biết đang nói chuyện gì. Trong đó, người thu hút sự chú ý nhất chính là chàng trai có vóc dáng cao nhất. Cậu dựa vào lan can, vì trời nóng mà áo khoác đồng phục mở ra thoải mái, để lộ chiếc áo phông trắng bên trong, vạt áo tùy ý bay hững hờ trong gió.

"Thật ra thì Lục Kinh Tả rất đẹp trai, nữ sinh trường chúng ta thích cậu ấy cũng rất nhiều."

Tống Kiểu Kiểu cắn một miếng kem, gật đầu đồng ý. Cô và Lục Kinh Tả lớn lên cùng nhau, nhưng từ lúc bắt đầu học tiểu học cô đã chứng kiến sự nổi tiếng đó rồi. Cậu ấy đẹp trai, dáng người cao ráo, thành tích lại tốt, nữ sinh không thích mới lạ.

"Nhưng mà cậu ấy có một điểm không tốt."

Không tốt? Tống Kiểu Kiểu nhướng mày nhìn về phía Từ Cám: "Cậu ấy có cái gì không tốt?"

"Chính là quá trầm tĩnh, quá có khoảng cách."

Tống Kiểu Kiểu: "Vậy sao? Sao tớ thấy vẫn ổn nhỉ?"

"Cậu và cậu ấy lớn lên cùng nhau, đương nhiên cảm thấy ổn rồi."

Tống Kiểu Kiểu: "..."

"Này, nhưng thật ra tớ thấy Lục Kinh Tả đối xử với cậu rất tốt. Trong lớp chúng ta, cô gái nói chuyện với cậu ấy nhiều nhất chính là cậu."

"Đó chẳng phải những gì cậu vừa nói sao? Tớ lớn lên cùng cậu ấy?"

Từ Cám: "..."

Tiết học cuối cùng kết thúc lúc hơn năm giờ, mặt trời đỏ rực dần lặn mình xuống phía Tây, ánh tà dương chiếu rọi góc sân trường đang yên tĩnh phút chốc bỗng trở nên náo nhiệt. Bên ngoài hành lang học sinh bắt đầu tụm năm tụm ba, âm thanh cãi nhau ồn ào huyên náo không dứt bên tai.

Kỷ Vị bước vào lớp, hét to với Tống Kiểu Kiểu: "Tống Kiểu Kiểu, cậu xong chưa?"

Tống Kiểu Kiểu nhét vội sách giáo khoa vào cặp, miệng trách móc: "Sắp rồi sắp rồi, gấp gì chứ?"

"Sao lại không gấp, Thanh Nghiên vẫn đang đợi chúng ta kìa?"

"Đến rồi đây." Tống Kiểu Kiểu hẹn Từ Cám thứ hai gặp lại, sau đó cô liền chạy ra chỗ bọn họ.

Tới trước cổng trường quả nhiên thấy Triệu Thanh Nghiên đang đứng đó, Kỷ Vị khoác vai cậu ta: "Tốc độ của cậu cũng nhanh thật."

"Không phải tớ nhanh, mà là các cậu chậm." Triệu Thanh Ngiên nói bâng quơ.

Kỷ Vị ngay lập tức tận dụng kẽ hở, nhìn Tống Kiểu Kiểu: "Cậu nhìn xem, người ta nói cậu chậm kìa."

"Tớ..."

"Cậu cậu cậu, cậu cái gì mà cậu, bớt giải thích lại đi."

Tống Kiểu Kiểu lấy cặp đánh cậu ta một phát: "Ngày nào cũng hối như vậy."

"Ai bảo cậu không nhanh lên chứ?"

"Tớ đã rất nhanh rồi đấy."

"Tốc độ của cậu như rùa mà nhanh sao?"

"Cậu nhiều lời quá, toàn nói mấy thứ vô nghĩa."

"Này, cậu có thôi đi không?"

"Sao, muốn đánh nhau hả?"

"Có tin tớ đánh cậu đến dì cũng không nhận ra không?" Kỷ Vị ngay lập tức xắn tay áo lên.

Triệu Thanh Nghiên nhìn hai người cãi nhau phía trước, không nhịn được bật cười: "Hai đứa này đánh nhau từ nhỏ tới lớn, mỗi khi ở cạnh liền gây nhau."

Đôi môi của Lục Kinh Tả cong lên một chút, ánh mắt nhìn về phía Tống Kiểu Kiểu ôn hòa một cách bất thường.

***

Khi Tống Kiểu Kiểu về đến nhà thì thấy Vương Tuệ Lâm và Tống Khánh Quốc đang bận rộn trong bếp. Không cần nhìn cũng biết, nhất định lại một người nấu một người phụ, không hài hòa cho lắm.

Sau khi thay giày cô liền hét to vào bếp: "Ba mẹ, con về rồi!"

Vương Tuệ Lâm mang canh cá ra: "Về rồi sao, mẹ nấu canh cá này, mau rửa tay rồi ra ăn cơm."

Tống Kiểu Kiểu ngửi thấy mùi canh cá, sau khi nghe xong liền ném cặp lên ghế sofa, chạy vào phòng tắm: "Đến ngay."

Vương Tuệ Lâm nhìn bộ dạng vội vã của con gái mà không khỏi buồn cười, Tống Khánh Quốc cũng mang đồ ăn ra, thấy vậy nói: "Lớn rồi mà vẫn còn hấp ta hấp tấp."

Tống Kiểu Kiểu vừa ra liền nghe ba già nói mình hấp tấp, cô thoáng cúi mặt.

"Được rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi."

Vương Tuệ Lâm múc một chén canh cá cho cô: "Húp chút canh trước khi ăn, ăn nhiều cá sẽ trở nên thông minh, bổ não."

Tống Khánh Quốc liếc nhìn cô, hỏi: "Thành tích học tập gần đây thế nào?"

Tống Kiểu Kiểu: "Còn có thể nào?"

"Cái gì gọi là còn có thể? Thứ hạng thì sao? Đã cải thiện chưa?"

Tổng Kiểu Kiểu nhìn về phía Vương Tuệ Lâm như cầu xin sự giúp đỡ.

"Con xem mẹ con làm... ui..." Đang nói, Tống Khánh Quốc thở hắt ra một hơi, ông chà chà chỗ bị cấu, khuôn mặt nghiêm túc lúc nãy lập tức trở nên đáng thương, ông hỏi: "Bà này, bà cấu tôi làm gì?"

Vương Tuệ Lâm liếc ông: "Ông không để con gái ăn một bữa ngon được à?"

Tống Khánh Quốc: "Không phải tôi đang quan tâm thành tích học tập của nó sao?"

"Cứ phải quan tâm lúc nó đang ăn cơm mới được?"

Tống Khánh Quốc: "..."

Tống Kiểu Kiểu âm thầm cầm chén canh lên, kinh nghiệm nói cho cô biết, lúc này cô phải cố gắng ăn thật ngon.

Sau bữa tối, Tống Kiểu Kiểu giúp Vương Tuệ Lâm thu dọn chén đũa. Tống Khánh Quốc đang đeo tạp dề, thấy cô vào lại nhớ đến chuyện ban nãy, liền nói: "Chuyện vừa rồi ba nói con không được xem nhẹ, thứ hạng của con vẫn trên một trăm?"

Tống Kiểu Kiểu cắn môi dưới, dè dặt gật gật đầu: "Uhm."

Tống Khánh Quốc nhăn mặt: "Con nhìn con xem, rồi nhìn sang gia đình của Kinh Tả kìa. Cả nhà người ta đều giỏi, gia đình ai cũng có năng lực bậc nhất. Còn con thì hay rồi, đến tên cũng không leo nổi lên hạng năm mươi."

"Cái đó... cho dù cậu ấy có tài giỏi thế nào đi nữa cũng không phải con ruột." Tống Kiểu Kiểu nhỏ giọng lầm bầm.

"Con đang lầm bầm cái gì đấy?"

Tống Kiểu Kiểu lập tức lắc đầu: "Không có gì."

"Thôi được rồi, mau quay lại làm bài tập đi."

Tống Kiểu Kiểu "uhm" một tiếng rồi đặt mâm xuống rời đi, Tống Khánh Quốc nhìn thấy chỉ biết lắc đầu bó tay.

Sau khi về phòng, Tống Kiểu Kiểu mang hết đống bài tập ra làm, không nên tiếp tục chép bài của Lục Kinh Tả nữa. Vừa mới bỏ bài vào cặp, di động trên bàn đột nhiên "ding --" một tiếng.

Tin nhắn của Lục Kinh Tả hiện trên màn hình.

_ Làm bài tập xong chưa?

Tống Kiểu Kiểu nghĩ gì đó, rồi nhắn lại:

_ Vẫn còn vài bài, làm xong rồi sao?

_ Không làm bài tập toán?

_ Có.

_ Bằng cách nào?

_ Nhiều lắm.

_ Gửi qua cho tớ, tớ chỉ cậu.

_ Chụp bài của cậu gửi qua tớ chép.

Hai tin nhắn hiện lên cùng lúc trong hộp thoại của mỗi bên, Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy liền bật cười, cô gửi một tin nhắn thoại cho Lục Kinh Tả.

Lục Kinh Tả đặt cây bút trong tay xuống rồi nhấn vào tin nhắn cô vừa gửi.

_ Tả ca, trực tiếp gửi bài của anh cho em chép đi.

Âm cuối bị cô cố tình kéo ra thật dài, cực kỳ mềm mại. Cậu nghe được hàm ý nịnh bợ bên trong, thường ngày cô đều gọi cả họ lẫn tên, chỉ khi nào có chuyện nhờ vả mới lấy lòng gọi Tả ca.

Lục Kinh Tả bật cười, nhấn vào nút thu âm: "Dạy cậu làm bài chẳng phải tốt hơn sao?"

Tống Kiểu Kiểu nghe xong liền đáp lại: "Cậu không có khả năng dạy tớ đâu."

"Tớ còn chưa dạy thì sao cậu biết?"

"Vì tớ vẫn tương đối hiểu bản thân." Tống Kiểu Kiểu thành thật.

"Chúng ta cứ từ từ thôi, tớ sẽ giải thích cho cậu."

Đôi mày thanh tú của Tống Kiểu Kiểu nhíu lại, cô có chút không hiểu gần đây Lục Kinh Tả bị sao. Lúc trước cô vẫn thường chép bài của cậu, cậu cũng không nói gì, nhưng từ khi lên năm ba cao trung thì cậu có vẻ không mấy hài lòng khi đưa bài cho cô chép.

"Có phải cậu không muốn cho tớ chép bài nữa?"

Không đợi bên kia hồi âm, cô tiếp tục: "Cậu không nên hứa rồi thất hứa như vậy, không nhớ lúc trước khi học năm nhất cao trung cậu đã nói gì sao?"

Năm nhất cao trung? Lông mày Lục Kinh Tả nhướng lên một chút, cô vẫn còn nhớ những chuyện khi đó sao?

"Rõ ràng trước kia cậu đã đồng ý với tớ, chỉ cần tớ giúp cậu ngăn cản đào hoa thì sau này bài tập về nhà tớ cứ chép thoải mái. Lúc đó vì phối hợp với cậu mà tớ đã tận dụng hết kỹ năng diễn xuất cả đời của mình đấy."

"Cậu là đồ lừa đảo!"

Tống Kiểu Kiểu chất vấn liên tục.

Lục Kinh Tả dở khóc dở cười, cô hoàn toàn hiểu sai ý cậu rồi. Ngẫm nghĩ gì đó, cậu liền nhấn nút gọi video.

Tống Kiểu Kiểu bên kia bị dọa một phen vì cuộc gọi video đột ngột này, bàn tay giữ điện thoại run lên không vững. Cô nhấn đồng ý rồi để di động dựa vào tường, khuôn mặt của Lục Kinh Tả xuất hiện trên màn hình.

"Làm sao?"

"Cậu nghĩ tớ không muốn đưa bài tập cho cậu chép?"

"Không phải à?"

"Đương nhiên không phải."

"Vậy thì vì cái gì? Chẳng phải trước giờ vẫn chép rất bình thường sao?"

"Trước kia là năm nhất cao trung và năm hai cao trung, có chép cũng không sao. Nhưng bây giờ đã lên năm ba cao trung rồi, nếu cậu không cố gắng thì không kịp mất. Cậu nghĩ xem, lỡ ngày 5 tháng 6 năm sau cậu thi không tốt thì phải làm thế nào?"

Tống Kiểu Kiểu trầm mặc, sau một lúc cô mới lặng lẽ lấy đống bài tập vừa nhét vào ra: "Được rồi, cậu không cần nói nữa. Tớ học, tớ học được chưa?"

Lục Kinh Tả nở nụ cười: "Đầu tiên chúng ta xem qua mấy bài toán hôm nay đi."

"Ah, bài này hơi khó đấy, đã biết M={x|-2..."

Lục Kinh Tả nhìn cô nhăn mặt đọc đề, khóe miệng chợt cong lên. Rõ ràng chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng trông điệu bộ của cô lúc này giống như đang đối mặt với kẻ thù vậy, cậu cười nhẹ một cái, cất giọng ôn hòa phân tích: "Căn cứ vào M cùng với N = M, ta thấy N không lớn hơn M. Vì vậy ta có thể liệt kê, khi N = {Ø} thì a = 1 > 2a - 1 và a > 2. Vì vậy giá trị của a < 3, hiểu chưa?"

Tống Kiểu Kiểu đưa tay nâng má, theo tiềm thức cắn cắn đầu bút: "Cậu để tớ bình tĩnh lại đã."

Lục Kinh Tả nhìn dáng vẻ cô cắn bút, theo bản năng muốn nhắc cô đừng cắn nữa. Nhưng lại thấy khuôn mặt trầm tư kia, lo sợ sẽ làm xáo trộn mạch suy nghĩ của cô nên cậu đành im lặng.

Khoảng nửa phút sau, Tống Kiểu Kiểu "ah" một tiếng rồi nhìn lên.

Lục Kinh Tả cất giọng ôn hòa: "Hiểu rồi sao?"

Giây tiếp theo khuôn mặt Tống Kiểu Kiểu liền buồn như đưa đám: "Không, vẫn không hiểu."

Sau khi Lục Kinh Tả kiên nhẫn giải thích mấy lần, Tống Kiểu Kiểu vẫn nói không hiểu, cô ném cây bút lên bàn, thanh âm nghẹn ngào: "Tớ không hiểu!"

Lục Kinh Tả hơi sửng sốt, nóng lòng nhìn bộ dạng tủi thân của cô. Cúi đầu đặt bàn tay trắng thon lên khóe miệng, sau hai giây liền ngẩng đầu, thanh âm mang theo ý cười: "Không hiểu thì không hiểu, có gì phải khóc chứ?"

"Tớ không hiểu..."

"Không sao cả, tớ nói thêm mấy lần nữa cũng được."

"Cậu đã nói nhiều lắm rồi, nhưng tớ vẫn không hiểu. Thật khó hiểu, quá khó hiểu. Tớ không thể chép đáp án được sao?"

"Không."

Tống Kiểu Kiểu thở một hơi nặng nề, bực bội vò đầu: "Toán học chính là khắc tinh của tớ!"

Lục Kinh Tả ngước tầm mắt lên nhìn cô: "Không phải vật lý tổng hợp mới là khắc tinh của cậu sao?"

Tống Kiểu Kiểu đột nhiên không muốn nói nữa. Cô đưa tay giữ đầu, vừa nghe vừa xoay bút: "Lục Kinh Tả, đầu óc của cậu giỏi thật đấy, nếu vậy thì có phải tất cả đề thi ở đây đều quá đơn giản với cậu không?"

Lục Kinh Tả dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô rồi bất giác mỉm cười. Cậu ấy cười, đôi mắt Tống Kiểu Kiểu dao động một chút, chàng trai này quả nhiên rất đẹp, cười lên làm cô một chút năng lực miễn dịch cũng không có. Nhưng giây tiếp theo cô liền tự khinh bỉ bản thân mình, thật là ham mê mỹ sắc mà, cô chột dạ tránh tầm mắt đi.

"Toán học không khó, chỉ cần cậu nắm vững các nguyên tắc là được, thực ra tất cả các câu hỏi đều như nhau cả."

Tống Kiểu Kiểu chán nản thở dài: "Học bá nào cũng đều nói thế, nhưng quy luật là thứ có thể dễ dàng nắm vững như vậy sao?"

"Cho nên mới phải học từ từ."