Nghĩ rồi cô im lặng nghiêng đầu nhìn Lục Kinh Tả, mà lúc này tầm mắt vừa vặn chạm phải đôi đồng tử sâu thẳm kia, trong veo sạch sẽ.

Tống Kiểu Kiểu: "..."

Rõ ràng cậu đều không nói gì, nhưng dường như cô đã hiểu rõ hàm ý của cậu, không biết vì sao mà cô lại có chút chột dạ. Vậy nên cô lặng lẽ dịch chuyển tầm mắt qua Kỷ Vị, nói: "Chắc tớ không đi đâu, các cậu không cần phải ôn tập, nhưng tớ không giống các cậu."

Kỷ Vị mỉm cười: "Trời ạ, tớ nói chứ, gần đây cậu bị làm sao vậy? Tự nhiên lại thích học thế?"

"Không... không phải còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi sao?"

"Chính là vì chuyện này?"

"Nếu không thì sao?"

Kỷ Vị sờ cằm, ngờ vực: "Sao tớ cảm thấy vẫn có gì đó không đúng?"

Tống Kiểu Kiểu liếc cậu ta một cái: "Ăn cơm của cậu đi, ít lo chuyện của tớ lại."

Kỷ Vị: "..."

Triệu Thanh Nghiên đưa tay sờ mũi: "Kiểu Kiểu, tớ cảm thấy ý nghĩ này của cậu vô cùng đúng đắn."

"Sao?"

"Hiện tại cậu cố gắng nỗ lực cũng không muộn, cậu thật sự nên dồn hết tâm tư vào việc học, nếu không thì chuyện thi đại học của cậu phải thế nào?"

"Tớ biết rồi, không phải bây giờ tớ đang nỗ lực đây sao?"

Bởi vì đề tài quá mức thương cảm mà mọi người đều không đề cập tới chuyện khác nữa.

Ra khỏi tiệm cơm, Triệu Thanh Nghiên kéo Kỷ Vị lại, nói với bọn họ: "Các cậu về trước đi, tớ còn có chút việc cần nhờ Kỷ Vị giúp."

Kỷ Vị nhìn cậu ấy khó hiểu, cậu ấy còn có việc gì nữa?

Lục Kinh Tả: "Uhm, làm đi, vậy bọn tớ đi trước."

Tống Kiểu Kiểu ngồi phía sau xe đạp của Lục Kinh Tả, vẫy tay với hai người kia: "Đi nha, tạm biệt."

Sau khi nhìn hai người bọn họ đi xa, Kỷ Vị mới hỏi: "Có việc gì vậy?"

Triệu Thanh Nghiên đưa tay kẹp cổ Kỷ Vị: "Không có việc gì, đi, đi lên mạng."

Kỷ Vị "hả" một tiếng.

Triệu Thanh Nghiên mỉm cười, cũng không nói rõ với cậu ta, dù sao đầu óc cậu ta cũng không thể thông suốt.

Hai bên đường trồng đầy những gốc bạch quả cao lớn, lá bạch quả đã hơi bắt đầu úa vàng, đang tỏa sáng dưới nắng vàng rực rỡ. Ánh mặt trời chiếu rọi qua bóng cây trên đường, vẽ nên những tàn dư hỗn độn. Khi cơn gió thổi qua, không chỉ có những chiếc lá đầu cành dao động, mà cả trên mặt đất cũng bị cuốn đi, phát ra những âm thanh "xào xạc".

Thoạt nhìn chính là sắc vàng vô cùng đẹp đẽ, trong không khí mang theo chút hương thơm mơ hồ. Nhưng hiện tại Tống Kiểu Kiểu không có tâm trạng nghĩ đến những thứ này, bởi vì khi từ tiệm cơm đi ra, Lục Kinh Tả đã không nói với cô câu nào, chuyện này làm cô hơi lo lắng. Cô ngần ngại mấy lần, lúc này mới mở miệng nhỏ giọng: "Chuyện đó... cậu rất giận tớ sao?"

Lục Kinh Tả bình thản nhìn phía trước, giữ vững đầu xe: "Không có."

Tống Kiểu Kiểu cuộn chặt tay lại: "Thật sao?"

"Uhm." Thanh âm điềm đạm, không chút dao động.

Tống Kiểu Kiểu cắn môi, rõ ràng là đang lừa người!

"Tả ca..."

Thanh giọng của cô gái phía sau mềm mại, bàn tay giữ đầu xe đạp của Lục Kinh Tả trong nháy mắt siết chặt, đôi mắt ngờ vực khó hiểu, mấy giây sau, cậu nói ra: "Tớ thật sự không giận."

"Vậy mà cậu từ tiệm cơm ra tới đây cũng không thèm để ý đến tớ."

"Tớ chỉ đang nghĩ một việc."

"Thế cậu đang nghĩ cái gì?"

"Tớ đang nghĩ đến lời của lão Triệu."

"Cậu ấy nói gì?"

Lục Kinh Tả đột nhiên bóp chặt thắng xe, bởi vì quán tính, Tống Kiểu Kiểu không phòng bị được mà đập vào tấm lưng mảnh khảnh của cậu, tức khắc không nói nên lời, cảm giác đau xót xông thẳng lên đầu não. Cô đưa tay xoa mũi, giọng ong ong: "Sao cậu tự nhiên thắng lại vậy?"

Lục Kinh Tả cũng không nghĩ rằng cô bị va đập nên hơi sững sờ, vội vàng xuống xe. Sau khi dựng xe xong, cậu đưa tay nâng cằm cô lên một chút, lập tức dùng bàn tay thon dài bao bọc sau gáy cô, một tay khác giúp cô xoa nhẹ sống mũi. Nét mặt lo lắng, giọng điệu vội vã: "Đập vào sống mũi sao? Có đau không? Tớ giúp cậu xoa một chút."

Bởi vì đau đớn mà đáy mắt trong veo của cô mang theo hơi nước nhàn nhạt, đuôi mắt phiếm hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở. Lục Kinh Tả nhìn thấy mà trái tim đột nhiên thắt chặt, bờ môi mỏng hơi mấp máy, hai giây sau, cậu mới buông cô ra: "Tốt... tốt hơn chút nào không?"

Tống Kiểu Kiểu hít mũi, ngẩng đầu nhìn Lục Kinh Tả, hỏi: "Tốt hơn một chút rồi, nhưng đột nhiên cậu thắng lại làm gì vậy?"

Lục Kinh Tả khẽ nheo mắt lại, nghiêm túc mở lời: "Kiểu Kiểu, chúng ta thi cùng đại học có được không?"

"Thi... thi cùng đại học?"

"Uhm, được không?"

Tống Kiểu Kiểu cắn môi dưới, trầm mặc giây lát. Chính là thành tích của hai người bọn họ chênh lệch, sao có khả năng thi cùng đại học được?

"Tớ cũng muốn, nhưng mà tớ sợ tớ theo không nổi." Cô hơi khó xử nói.

Lục Kinh Tả hơi khom người, bàn tay thon dài giữ bả vai cô, ánh mắt sâu xa: "Lão Triệu nói đúng, từ bây giờ bắt đầu nỗ lực, cố gắng nỗ lực."

Tống Kiểu Kiểu bị đôi đồng tử đen nhánh của Lục Kinh Tả thu hút mãnh liệt. Đại học chính là bốn năm dài đằng đẵng, nếu mà trong bốn năm này bọn họ thật sự không chung trường, trước kia cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, hiện tại chính là không dám nghĩ đến chuyện này.

"Tớ... tớ..."

"Đồng ý với tớ." Cậu thấy rõ sự lưỡng lự trong mắt cô, bàn tay giữ bả vai cô hơi dùng lực.

Trong nháy mắt, Tống Kiểu Kiểu cảm thấy lồng ngực dần dần dâng lên một khát khao mãnh liệt, cô... rất muốn cùng cậu lên cùng đại học. Nghĩ đến đây, cô ra sức gật đầu, kiên định nói: "Được, tớ đồng ý với cậu."

Sau khi giọng nói của Tống Kiểu Kiểu rơi xuống, đôi mắt nhuần nhã sáng rực của Lục Kinh Tả hiện ra tia sáng, bờ môi mỏng khẽ nhếch.

Thấy thế, Tống Kiểu Kiểu cũng không nhịn được mà cong môi lên.

***

Tiết thứ tư buổi sáng chính là môn hóa học, giáo viên hóa đang đứng trên bục giảng giải thích, nước bọt bay tứ tung.

Tống Kiểu Kiểu ở bên dưới ghi chép vô cùng chăm chỉ, cô thật sự đem những lời nói hôm đó khắc ghi trong lòng, cô muốn cùng Lục Kinh Tả thi chung đại học, vậy nên cô cũng phải bỏ đi tâm thái lúc trước.

Đang lúc phân tích bài thi, giáo viên hóa cũng chú ý đến Tống Kiểu Kiểu ở bàn dưới. Nhìn thấy dáng vẻ cô cần cù chép bài, gần đây thay đổi nhiều nhất chính là cô, nghiêm túc nghe giảng, chăm chỉ làm bài, thành tích các môn đều bắt đầu đi lên. Thân là giáo viên, ông chính là vui vẻ yên tâm.

Sau khi tiếng chuông hết tiết vang lên, giáo viên hóa không dạy quá giờ, thu lại bài thi rồi nói "tan học", sau đó liền rời đi.

Sau khi giáo viên hóa đi khỏi, trong lớp các bạn học nắm chặt thẻ cơm trong tay, xông ra ngoài lớp như ong vỡ tổ. Mục tiêu của mọi người đều rất rõ ràng, chạy thẳng đến nhà ăn. Nhà ăn gần đây đã đổi một đầu bếp mới, làm thịt kho tàu thấm sâu vào tim Tống Kiểu Kiểu, cũng có thể nói là thấm sâu vào tim hầu hết đại bộ phận học sinh. Hiện tại các học đệ học muội đều rất đáng sợ, nhất định không để lại cho các học trưởng học tỷ bọn họ một chút đường sống nào.

"Kiểu Kiểu, trưa nay có món ăn mặn thịt kho tàu mà cậu thích nhất đấy, tốc độ bọn mình nhanh một chút, bọn mình mà chậm thì chỉ có thể húp nước canh thôi."

Tống Kiểu Kiểu vô thức nuốt nuốt nước bọt, từ trên bàn ghế đứng lên, vừa mới đứng lên đã bị Từ Cám kéo cổ tay, thoáng chốc xông ra khỏi lớp học.

Kỷ Vị nhìn hai người kia bốc hơi không thấy bóng dáng, cậu ta chạy đến bên cạnh Lục Kinh Tả, khoác vai cậu ấy, lắc đầu bất lực nói: "Hai đứa kia chạy cứ như gió lốc, vèo một cái đã biến mất."

Vừa bước vào nhà ăn, hai người liền ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, Từ Cám vội vàng đứng xếp hàng.

Hai người tìm được chỗ ngồi xuống, qua một hồi, đám Lục Kinh Tả mang khay cơm hướng về phía bọn cô đi tới. Bọn họ không lấy thịt kho tàu, chẳng qua bọn họ đối với việc ăn uống không có quá nhiều yêu thích, bởi vì đối với bọn họ mà nói đều như nhau cả.

Tống Kiểu Kiểu còn lấy một phần cà rốt xào nấm bào ngư, nhưng mà cô chỉ ăn nấm bào ngư, vì vậy mang toàn bộ cà rốt trong khay cơm bỏ ra ngoài. Mà vào lúc cô đang lùa cà rốt, Lục Kinh Tả gắp lấy nấm bào ngư trong khay cơm của mình qua khay cơm của cô. Thấy vậy, Từ Cám và Kỷ Vị mặt không biến sắc, rốt cuộc họ đã tập mãi thành quen.

Sau khi ăn cơm xong, Từ Cám định kéo Tống Kiểu Kiểu ra sân thể dục, đang lúc kéo cánh tay cô đi, Từ Cám đột nhiên đổi hướng, nói: "Bọn mình ghé căn tin đi."

"Không phải vừa mới ăn cơm sao? Cậu ăn không no hả?"

Từ Cám lắc đầu, ra hiệu bằng ánh mắt với cô.

Tống Kiểu Kiểu: "???"

Từ Cám mím môi bất lực, sau đó nhỏ giọng nói với cô: "Đường Kỳ, đang trong đó."

Đường Kỳ?

Tống Kiểu Kiểu lập tức đi qua, quả nhiên trong đám đông nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, Đường Kỳ đang nói chuyện với Triệu Thanh Nghiên, lúc cười lên lộ ra hàm răng trắng ngời, là thiếu niên tươi sáng điển hình, thảo nào Từ Cám lại thích cậu ta.

Từ Cám vội kéo Tống Kiểu Kiểu đi về hướng căn tin, hai người cũng không đến gần. Trong căn tin một thiếu niên cao gầy lại đi ra, là Sở Nhập Ngô.

Đường Kỳ thấy cậu ấy tới liền đi qua, đưa tay khoác cổ cậu ấy, bộ dạng anh em tốt: "Mua cái gì vậy? Có phần cho bọn tớ không?"

Sở Nhập Ngô ghét bỏ, lấy khuỷu tay thụi cậu ta một phát, nhưng vẫn đưa cho cậu ta một lọ sữa chua, một lọ khác đưa cho Triệu Thanh Nghiên, Triệu Thanh Nghiên từ chối: "Tớ không uống."

"Sở ca, cậu ấy không uống thì đưa cho em, em uống." Đường Kỳ cười hì hì nói.

Sở Nhập Ngô liếc nhìn cậu ta, không cho, ba người một mạch trở về. Đúng lúc đưa mắt lên liền nhìn thấy hai người đứng cách đó không xa, Đường Kỳ vẫy tay với bọn họ.

Từ Cám kéo Tống Kiểu Kiểu qua: "Trùng hợp thế, ăn cơm rồi sao?"

"Ăn rồi, thịt kho tàu hôm nay cũng không tệ, các cậu ăn chưa?"

"Ăn... ăn xong rồi, các cậu mua đồ à?"

Sở Nhập Ngô đưa mắt nhìn Từ Cám, sau đó mang hai lọ sữa chua trong tay đưa cho cô, rồi nói với hai người kia: "Đi thôi."

Đường Kỳ ngây ngẩn một chút, nhìn hình bóng của Sở Nhập Ngô và Triệu Thanh Nghiên, sợ Tống Kiểu Kiểu khó xử nên lấy sữa chua của mình đưa cho cô, đuổi theo: "Hai cậu đợi tớ với."

Mặt khác bên kia Kỷ Vị trừng to mắt nhìn, lấy tay đập đập Lục Kinh Tả: "Này, thằng nhóc bên lớp số hai kia sao lại đưa sữa chua cho Kiểu Kiểu?"

Lục Kinh Tả không nói gì, bờ môi mỏng hơi mím chặt, đôi mắt đen nhánh sâu xa, mờ mịt khó hiểu.

Kỷ Vị vẫn còn đang bên đây lải nhải: "Thằng nhóc kia làm gì vậy?"