Hôm sau, Tang Chỉ vô cùng tự nhiên cùng phượng hoàng xấu xa về nhà, chỉ là… tư thế đi đường có chút kỳ lạ. Bỏ qua những chuyện nhỏ không hòa hợp nhau, vợ chồng son thương lượng một phen, vẫn là quyết định chọn tân gia ở Bình Nhạc trấn.

Thứ nhất là vì pháp thuật của tiểu hồ ly thật sự rất tệ, nơi ở của Phượng tộc lại treo trên núi đá giữa không trung, lấy công phu mèo ba cẳng của Tang Chỉ, về sau đi ra ngoài chỉ sợ hậu đậu một cái đều có thể có khả năng rớt xuống vách núi đen sâu đến không thể đo được. Thứ hai là hai người ở Bình Nhạc trấn quen biết rồi mến nhau, Tuấn Thúc vì công vụ hiện tại cũng yêu cầu phải ở đây lâu dài, cho nên rõ ràng là đem hôn lễ và ngay cả nơi định cư về sau cũng ở chỗ này.

Thiên Hồ Đế Quân cùng công chúa Họa Thường thấy nữ nhi cùng con rể ân ân ái ái, đương nhiên không ý kiến gì, định ngày cử hành lễ thành hôn xong thì cho phép vợ chồng son về Bình Nhạc trấn trước. Tang Chỉ tự cho là công đức viên mãn, mang theo Lai Thước, Tiểu Quyên, đồ cưới rồi cùng với phượng hoàng xấu xa gióng trống khua chiêng trở về Bình Nhạc trấn. Nhưng khi vừa đến trấn trên, nàng mới biết, mình sai lầm rồi, mười phần sai lầm.

Lúc đó Tuấn Thúc cùng tiểu hồ ly tới cửa trấn, Tang Chỉ từ xa xa đã nhìn thấy một đám người đang chờ đợi. Cây đào tinh vẻ mặt ham tiền đang ôm bàn tính bằng vàng, tiểu ngốc nghếch Thất Thủy vui tươi hớn hở, Bích Nữ trong gương răng sắc nhọn, còn có… con thỏ tiểu tiên Chuỗi Ngọc lay động nhiều vẻ.

Tang Chỉ vừa thấy Chuỗi Ngọc, trong lòng liền vang lên âm thanh lộp bộp. Những ngày vừa qua rất hạnh phúc đã thật sự khiến nàng quên đi nàng ta. Hiện tại con thỏ tiểu tiên mới được xem như là chủ nhân chân chính của Bình Nhạc trấn —— Tân Thổ thần, mà nàng, nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ là “Ngự sử trần gian phu nhân”. Ách ~ xưng hô dài dòng như vậy nghĩ như thế nào cũng đều là người ngoài.

Trong lòng Tang Chỉ thắt lại, thấy Chuỗi Ngọc nhẹ nhàng, ý cười trong suốt đi tới phía nàng là nàng đã thấy cả người nổi cả da gà, loanh quanh do dự không biết mình nên cong móng vuốt ra trước hay vẫn là sử dụng hồ hỏa trước, Chuỗi Ngọc đã đi đến trước mặt. Tang Chỉ ngẩn ra, không kịp lui ra phía sau con thỏ tiểu tiên đã quỳ xuống dưới thân, nũng nịu gọi:

“Chuỗi Ngọc bái kiến Phượng Quân đại nhân, công chúa Tang Chỉ.”

Tiểu hồ ly kinh ngạc, ngàn tính vạn tính cũng không tính được con thỏ tiểu tiên lại sử dụng chính sách dụ dỗ, ngược lại còn làm hại nàng không đoán được trong hồ lô của nàng ta bán thuốc gì (ý không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì). Nhưng làm cho Tang Chỉ tiêu hóa không được chính là vì hôn lễ của nàng và phượng hoàng xấu xa mà Chuỗi Ngọc đều lo việc trước việc sau, chân không chạm đất. Nàng ta còn hoa mỹ nói rằng Bình Nhạc trấn là khu vực quản lí của nàng ta, chủ trì hôn lễ cũng là công việc thuộc bổn phận của nàng ta.

Từ khi Tang Chỉ trở về Bình Nhạc trấn, mỗi khi gặp khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Chuỗi Ngọc, đáy lòng lại không nhịn được sợ hãi, cũng từng âm thầm dặn dò phượng hoàng xấu xa điều tra xem con thỏ tiểu tiên có phải có âm mưu gì hay không, nhưng Tuấn Thúc lại hoàn toàn làm như không có việc gì đáng lo, chỉ nói đáy lòng tự mình đều biết.

Nghe xong lời này tiểu hồ ly nào có tin, nhưng vẫn buồn phiền vì quả thật tìm không ra Chuỗi Ngọc đang gây phiền nhiễu gì, cứ như vậy ngây ngốc cho đến ngày hôn lễ, quả nhiên, đã xảy ra chuyện ——

Bên trong Thanh Ngô cư, Tang Chỉ quần áo lửa đỏ giá y ngồi trước gương đồng, vừa lau mắt vừa khóc. Lai Thước cũng không biết tỷ tỷ bị làm sao, gấp đến độ liếm liếm mu bàn tay Tang Chỉ. Phượng hoàng xấu xa nhìn đến đau lòng, trực tiếp từ phía sau ôm lấy tiểu hồ ly nói nhỏ: “Đừng khóc, mắt sưng lên sẽ không đẹp. Đúng không?”

Tang Chỉ nức nở đẩy phượng hoàng xấu xa ra, vừa quay đầu lại trên đầu liền hiện lên hai lỗ tai hồ ly lông mềm mềm không thể nghi ngờ được. Tang Chỉ cắn răng chỉ vào lỗ tai nổi đóa nói: “Đều là tại chàng đều là tại chàng, chàng nói Chuỗi Ngọc sẽ không hại ta, đây là cái gì? Ô ~ “

Thì ra Tang Chỉ sáng nay thức dậy sớm, rời giường không chờ nha đầu Tiểu Quyên đến hầu hạ, Tang Chỉ liền tự mình mặc đồ cưới trang điểm ở trước gương. Bỗng nhiên, tiểu hồ ly lại thấy trên đầu râm ran ngứa ngứa có chút kỳ quái, lấy tay sờ xem, lỗ tai lông xù sớm đã hiện ra.

Tiểu hồ ly chợt sợ hãi, chẳng lẽ bởi vì rất hưng phấn cho nên nàng hiện nguyên hình khi nào cũng không biết? May mà bây giờ nàng còn đang ở trong phòng, nếu là đang bái đường bị chúng tiên đến chúc mừng phát hiện được, chẳng phải là quăng cái mặt hồ ly thật lớn bỏ đi?

Tang Chỉ vừa nghi ngờ vừa vội vàng nín thở ngưng thần bấm tay niệm thần chú muốn đem lỗ tai dấu trở về, nhưng sau một lát lỗ tai hồ ly không thu trở lại còn chưa nói mà ngay cả cái đuôi cũng hiện ra. Tiểu hồ ly vừa tức vừa vội, nhốt mình ở trong phòng cả ngày, cho đến khi đám người Bích Nữ Tiểu Quyên đến giúp tân nương thay đồ cưới mới biết là do Chuỗi Ngọc.

Bích Nữ đoán rằng, có lẽ là Chuỗi Ngọc đã niệm chú cái gì đó trên bộ đồ cưới nên mới làm cho Tang Chỉ hiện nguyên hình. Trong lúc nhất thời người Bình Nhạc trấn đều xôn xao loạn xạ, sự tình lại càng rõ ràng khi cố tình tìm khắp thôn trên xóm dưới cũng không tìm được Chuỗi Ngọc. Trước mắt nhìn hôn lễ sắp sửa bắt đầu, tiểu hồ ly lại làm cái gì cũng không biến trở lại hình người được, tay chân cũng biến thành móng vuốt hồ ly ngồi ở trên giường khóc hu hu.

Đám người Họa Thường ở bên ngoài gấp rút đến độ xoay mòng mòng, Tang Chỉ không chịu mở cửa, chú rể khuyên can mãi mới được vào phòng để cho Tang Chỉ… la lối.

Tuấn Thúc thở dài, nói: “Thật ra, thật sự cũng không có gì, mọi người đều biết nói nàng bị Chuỗi Ngọc hãm hại, sẽ không cười…”

“A a a!” Tuấn Thúc nói chưa xong, liền nghe nương tử kêu thảm thiết, cấp bách nhìn lại, lúc này lưng cũng cứng ngắc tại chỗ. Tiểu hồ ly nhà hắn đáng yêu, thanh tú, xinh đẹp vậy mà giờ phút này lại biến thành quái vật thủ lĩnh hồ ly, mỏ nhọn cũng hiện ra, trên đầu hồ ly xuất hiện hai cái búi giống như búi tóc ngày xưa của Tang Chỉ. Bộ dạng người cùng hồ ly kết hợp lại, thật sự là…..Quỷ dị nói không nên lời.

Tang Chỉ thấy ánh mắt Tuấn Thúc nhìn mình, đã biết phượng hoàng xấu xa cũng bị hình dạng này của nàng dọa chết đứng, lòng tự trọng hoàn toàn mất đi, mỏ nhọn dùng răng hồ hy đuổi Tuấn Thúc ra bên ngoài, “Đi ra ngoài đi ra ngoài, chàng đi ra ngoài cho ta! !”

“Không phải, Tang Chỉ, nàng hãy nghe ta nói —— “

Hai người xô đẩy một phen, bên này Lai Thước sợ hãi cũng chạy tới xem. Tang Chỉ đang nổi nóng, thế nào suy nghĩ được nhiều như vậy, rõ ràng đơn giản đem hai người đuổi ra ngoài cửa rồi bắt đầu quăng vỡ vài thứ. Người bên ngoài nghe đều đau lòng, đều biết tiểu hồ ly đang nổi nóng nên ai cũng không dám chọc.

Trong phòng Tang Chỉ sau khi làm ầm ĩ đủ rồi mới hổn hển đặt mông ngồi trên mặt đất thương thương tâm tâm bắt đầu khóc lớn. Người con gái nào không khát khao thành thân, không nghĩ mình sẽ xinh đẹp trong bộ váy cưới lập gia đình? Duy chỉ mình nàng lại không hay ho như vậy, gặp phải con thỏ tiểu tiên…

“Nàng ta cố ý, nữ nhân tâm địa độc ác nhất! Nàng ta muốn ta không thành thân được, gả không được, oa!” Tang Chỉ đang khóc ầm ĩ, lại thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai nàng, tưởng là Bích Nữ, tiểu hồ ly nghiêng người nức nở nói: “Bích Nữ tỷ tỷ cũng đi ra ngoài đi, không nên nhìn bộ dạng xấu xí của ta.”

Tiểu hồ ly dứt lời, thật lâu sau cũng chưa nghe được âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến, theo bản năng ngẩng đầu vừa nhìn thấy liền quên khóc. Áo xanh dáng ngọc , Nga Mi tinh nguyệt, đúng là cô gái áo xanh ân nhân đã từng cứu mình vài lần. Tang Chỉ thấy thế trong lúc nhất thời cũng có chút không biết làm sao, chớp chớp con ngươi trong suốt nói:

“Người… tại sao lại ở đây?”

Cô gái áo xanh một bên nâng Tang Chỉ dậy, một bên mỉm cười, “Hôm nay ngươi thành thân, đến chúc mừng ngươi chứ sao.”

Tiểu hồ ly nghe vậy, lại nhớ lại chuyện thương tâm, nước mắt vòng quanh bờ mi nói: “Ta hôm nay sợ là thành thân không được, hu hu, bộ dạng hiện tại của ta xấu xí như thế này làm sao có thể đi ra ngoài bái đường? Ngay cả phượng hoàng xấu xa cũng ghét bỏ ta…”

Cô gái áo xanh lắc đầu, lấy tay nhẹ nhàng che miệng Tang Chỉ lại ý bảo nàng chớ có lên tiếng, “Hắn yêu bản thân ngươi, bộ dạng thì tính làm gì? Thân phận thì như thế nào? Huống chi, Tang Chỉ của chúng ta vẫn rất đáng yêu.”

Cô gái áo xanh êm tai nói, thanh âm mềm nhẹ kiên định, giống như lông vũ màu trắng nhẹ nhàng xoa vào trong ngực Tang Chỉ, làm cho người ta vô cùng thoải mái. Tang Chỉ nghe xong lời này, trong lòng không hiểu vì sao lại an tâm ba phần, bản thân muốn nói cái gì đó lại bị cô gái áo xanh cầm tay dẫn đến trước gương đồng.

“Người khác đều nói trước khi thành thân, tân nương nhất định phải tìm một người trưởng bối có phúc thay nàng chải đầu, như vậy khi nàng còn sống mới có thể hạnh phúc an khang. Ta tuy không phải là người có phúc, nhưng mà, ta muốn giúp Tang Chỉ chải đầu, có được không?”

Tang Chỉ bị lời nói của cô gái áo xanh hấp dẫn, mất đi lực chú ý, nhất thời không kịp chú ý cưỡng lại, cho đến khi bắt đầu phản ứng lại mới phát hiện cô gái áo xanh đang ôm lấy mặt của mình, ý định là muốn buộc Tang Chỉ nhìn hình ảnh của mình ở trong gương.

“A, đừng!” Tiểu hồ ly ngao ngao kêu thảm thiết, vừa theo bản năng lấy tay che ánh mắt, không muốn nhìn bộ dáng xấu xí giống như thủ lĩnh hồ ly của mình. Cho dù là lúc ban đầu học biến ảo hình người, nàng cũng không xấu xí như vậy, càng đừng nói hôm nay là ngày vui của nàng, Chuỗi Ngọc lại làm cho nàng gian khổ như thế.

Thấy thế, cô gái áo xanh liếc mắt cười nhẹ, âm thanh vẫn nhẹ nhàng mê hoặc, “Tang Chỉ đừng sợ, mở mắt ra.”

Ngữ điệu nhu hòa nhàn tĩnh, đúng là lời nói của từ mẫu. Lời này giống như có ma lực, làm cho Tang Chỉ nhịn không được mở mi mắt lên, thoáng nhìn vào trong gương, tiểu hồ ly lại ngây người.

“Không thể nào… Mặt của ta!” Tang Chỉ muốn nói lại thôi, nghiêng đầu nhìn nữ tử bên cạnh, cô gái áo xanh đã nhanh chóng cầm lấy cây lược gỗ cong môi,

“Ta nói rồi, Tang Chỉ là xinh đẹp nhất.”

Trong đại sảnh Thanh Ngô cư, mọi người trong phòng đông nghìn ngịt cũng yên lặng như tờ.

Thiên Hồ Đế Quân ngồi ngay ngắn trên ghế, trầm mặc thật lâu sau cuối cùng mới vỗ bàn nhảy dựng lên, quát lớn nói: “Con hư! Bây giờ bổn vương đi bắt con bé ra ngoài.”

Bích Nữ nghe vậy ngăn cản, “Đế quân không thể, tiểu hồ ly giờ phút này đang ở trong phòng khóc thương tâm, nếu ngài cứng rắn buộc nàng đi ra bái đường, bộ dạng còn ra thể thống gì nữa?”

Công chúa Họa Thường thấy thế cũng đỡ lời, “Lời ấy có lý, Chỉ Nhi đang khổ sở, chàng không nghĩ biện pháp đi bắt con thỏ tiểu tiên trở về giải chú trên người, ngược lại còn muốn đến đó mắng nó. Cả đời Chỉ Nhi chỉ có một lần thành thân, chàng muốn con bé vì không thành mà thương tâm sao?”

Tang Dục tức giận đến sùi bọt mép, chỉ vào phu nhân nói: “Đều là tại nàng! Cưng chìu con bé quá mức! Nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ khiến cho các nhóm bạn tiên liêu chờ đợi mãi bên ngoài? Vương mẫu nương nương lúc này cũng ở bên ngoài, có phải nàng cũng nên đi nói với Vương mẫu, để cho Vương mẫu tiếp tục chờ đợi hay không? !”

Hai vợ chồng đang cãi nhau, Tuấn Thúc bất ngờ đứng dậy, nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu không nên gấp gáp, chuyện này con tự mình đi thỉnh tội với Vương Mẫu nương nương, thuyết minh ngọn nguồn rồi nói cho Vương mẫu hôn lễ sẽ làm lại.” Dứt lời, cũng không chờ mọi người phản đối liền đi nhanh ra bên ngoài.

Chưa kịp đi được hai bước thì người lại dừng sững tại chỗ không nhúc nhích. Đám người Thất Thủy Khế Nhạc thấy thế liền rướn người vươn cổ dài nhìn thử xem bên ngoài cửa là vị tiên nào khó chịu chờ không kịp muốn xông vào, thì liền thấy tiểu hồ ly toàn thân đỏ thẫm, trâm vàng ngọc bích, hoa phục chói mắt rực rỡ, ngọc bội đong đưa. So với tiểu nha đầu đáng yêu dễ thương lúc trước như tăng thêm vài phần thần thái mị hoặc của nữ nhi.

Dùng khăn che lại khuôn mặt, Tang Chỉ chân đi giày thêu đi từng bước một tới trước mặt Tuấn Thúc, nâng tay áo lên quay xung quanh một vòng, nhe răng cười ngọt ngào: “Nhìn đẹp không? Phu quân?”

Tuấn Thúc thấy tiểu hồ ly cuối cùng cũng khôi phục hình người, dưới sự trang điểm tỉ mỉ càng toát ra xinh đẹp không thể tưởng tượng được, trong lòng nhộn nhạo nhịn không được nắm bàn tay nhỏ bé của Tang Chỉ, ngôn từ nhấn mạnh nói: “Cảnh này chỉ có thể có ở trên trời, nhân gian có thể được mấy lần nghe thấy?”