*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chị Ba có cái tính sang sảng hướng ngoại đặc trưng của dân đất Dung Thành.

Bình thường bán rau dưa trộn, khách hàng lựa lâu chị ta cũng chẳng ngại.

Thi thoảng thấy khách quen, chị còn tặng kèm mấy món lạc rang giá trộn linh tinh, ngon mà chuẩn vị, khiến khách tới một lần lại muốn quay lại lần hai.

Không biết có phải di truyền tính cách của mẹ không, mà cô con gái ngồi xuống chưa bao lâu đã bắt chuyện với Lâm Tri ngay rất đỗi thân quen.

“Anh gì ơi, anh bao tuổi rồi?

“Anh cũng đang học đại học à?

“Anh học mỹ thuật ạ? Tranh trên tường là do anh vẽ hết đúng không? Giỏi quá đi!

“Năm nay em năm 2, học ở ngay đại học Dung Thành chỗ ngoại ô phía Tây thôi, chuyên ngành thiết kế ý.”

Ban nãy Lâm Tri thả cọ xuống, giờ cậu đang chuẩn bị cầm cọ lên vẽ tiếp, nhưng phải ngừng tay lại vì một tràng câu hỏi của cô gái.

Mấy năm nay cậu hiếm khi giao lưu với bạn cùng lứa, tự dưng có một người lạ mặt thân thiện thế này bắt chuyện với cậu, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là trả lời, mà là liếc nhìn người đàn ông ở xeo xéo đằng trước để cầu cứu.

Nhiếp Chấn Hoành đang mài đầu gót giày, khen một câu rất đúng lúc với chị Ba ngồi trước mặt mình, “Sinh viên đại học đấy à.”

Tuy anh đang vùi đầu vào công việc, nhưng vẫn để ý hai cô cậu trẻ tuổi trong tầm mắt mình.

Thấy Lâm Tri liếc qua bên này, anh lập tức tiếp lời ngay.

“Hầy, nó cũng chỉ được cái đầu óc nhanh nhạy chút thôi!”

Chị Ba ngoài miệng thì nói với giọng điệu chẳng có gì đáng để nhắc, nhưng lời chị lại có vẻ hơi tự đắc, “Chị với bố nó cũng chẳng có học vấn gì, mấy năm rày Tiểu Vân không bao giờ khiến vợ chồng chị phải lo về chuyện học.

Cháu nó cũng có cố gắng, thi đậu được vào một trường đại học tốt.”

Đỗ Tiểu Vân ngồi cạnh đấy vừa nhếch khóe môi lên, thì đã nghe thấy mẹ mình cua gắt, “Nếu bình thường nó bớt làm chị điên tiết thì càng tốt hơn!”

“Mẹ! ~” Cô nàng bực bội dẩu miệng, “Con không nghe lời mẹ chỗ nào cơ? Mẹ xem, hôm nay mẹ bảo con đi dạo phố với mẹ, con chả đồng ý ngay còn gì!”

“Ha ha, được nghỉ một cái là chỉ biết cắm mặt vào máy tính di động trong phòng,” Chị Ba vạch mặt con gái ngay chẳng nể nang gì, “Mẹ mà không kéo mày đi bộ, có mà mày mọc mốc lên!”

“Con chỉ lười mấy bữa thôi mà! Ở trường phải đi lại suốt ngày, vất vả lắm mới được nghỉ Hè, ngồi nhà mình chả sướng hơn còn gì?”

Hai mẹ con lời qua tiếng lại, thay vì bảo là cự cãi, thì đấy giống kiểu giao tiếp bình thường của họ hơn.

Dù gì, chỉ có người thân với nhau thì mới có thể quở trách nhau thẳng thắn không kiêng dè như thế.

Trong bầu không khí thế này, người ngoài cũng không tiện xen vào, Nhiếp Chấn Hoành thấy rất vừa lòng.

Anh tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Lúc lén liếc nhìn Lâm Tri, anh chợt phát hiện ánh mắt của cậu nhóc vẫn hướng về cô con gái nhà chị Ba.

Cô gái trẻ như một mảng xanh mơn mởn tốt tươi, không hợp với tiệm sửa giày cũ nát này lắm.

Cô nàng chống cằm ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngó nghiêng xung quanh, vung vẩy đôi chân trắng muốt đeo cặp dép lê đi tạm của tiệm.

Chỉ mới nhìn lướt qua mà ai cũng phải khen là trẻ trung năng động.

Nhưng Nhiếp Chấn Hoành lại hơi khó chịu khi thấy cảnh này.

Anh đưa mắt về.

Đầu gót đã mài gần xong.

Sửa gót cho loại giày cao này rất đơn giản, nhỏ mấy giọt keo lên chỗ bị sút, bao đầu gót vào, rồi dùng búa gõ cho chắc là xong.

Nhiếp Chấn Hoành khom lưng tìm búa trong hộp dụng cụ.

Còn ở trong phòng, cô gái đã hơn thua xong với mẹ, lại chuyển sự chú ý qua chỗ Lâm Tri.

“Tên em là Đỗ Tử Vân, anh gì ơi, anh tên gì á?

“Anh vừa học vừa làm ở đây ạ?”

Đỗ Tử Vân hướng ngoại trời sinh, hồi cấp 3 cô nàng đã là chủ tịch clb ở trường, về sau vào đại học thì càng như cá gặp nước, đi giao hữu khắp nơi.

Lên đại học rồi, cô nàng giấu gia đình yêu đương mấy lần, nhưng sau rốt cuộc tình nào cũng chẳng nên cơm cháo gì.

Lần này được nghỉ cô nàng cứ nhốt mình trong nhà mãi, cũng là vì vừa mới thất tình.

Cô bé không ngờ được rằng, mình chỉ ra phố đi dạo với mẹ, mà lại gặp được một anh trai tơ mơn mởn tươi xinh trong khu tập thể cũ chỉ toàn các cụ trên 40 thế này, đã thế lại còn hợp gu cô nàng đáo để!

Đỗ Tử Vân bỗng thấy trái tim trúng đòn đau sau cuộc thất tình của mình lại sống dậy.

“Tử Vân! Con gái con đứa rụt rè bẽn lẽn hơn tí xem nào?!”

Bấy giờ đến chị Ba cũng chẳng nghe nổi nữa, bèn cất tiếng răn dạy con gái nhà mình, “Cả tiệm chỉ có mỗi tiếng ríu rít của con thôi đấy!”

“Mẹ bảo con nên kết thêm bạn còn gì ạ…” Đỗ Tử Vân lặng lẽ đảo mắt.

“Dù vậy con cũng không được làm phiền người ta mãi như thế,” chị Ba chỉ vào Lâm Tri, “Không thấy thằng bé đang vẽ tranh à, con quấy rầy nó quá nên nó không vẽ được nữa kia kìa.”

Quở trách con gái xong, chị Ba quét mắt nhìn Lâm Tri một vòng, quả thật cũng nảy ra ý hay nhờ con gái mình.

“Ơ ông chủ Nhiếp ơi, thằng cu này trông bô giai thế, họ hàng nhà chú à?” Chị ta đưa mắt ra hiệu cho con gái, như thể muốn bảo con mình phải học tập người ta.

“… Không phải.”

Nhiếp Chấn Hoành chăm chú gõ gót giày, đáp cụt lủn, “Hàng xóm… thôi.”

“Úi chà, hàng xóm đấy à!” Chị Ba vui tươi hớn hở nói, “Cũng ở khu tập thể chỗ mình hả? Thế thì trùng hợp quá.”

Chị lục lọi trong túi xách, lấy tờ rơi của quán mình ra, nhét thẳng vào tay Lâm Tri, “Cưng có rảnh thì qua quán chị mua thịt thỏ xắt hạt lựu nhé! Chị Ba đây chẳng giỏi gì, nhưng riêng thỏ xắt hạt lựu thì phải ngon nhất xứ thành Đông! Nấu mới trong ngày luôn nhé, ăn bao nhiêu cân bấy nhiêu, không ngon hoàn tiền tại chỗ luôn!”

Lâm Tri cúi đầu, nắm tờ rơi quảng cáo, đáp “Dạ”.

Phải như mọi khi, cậu nhất định sẽ tốn thật nhiều công đọc rõ ràng từng chữ trên tờ rơi, rồi mới đáp lời.

Nhưng nghe thấy câu nói ban nãy của anh Hoành, chẳng biết tại sao cậu lại không đọc nổi nữa.

Cậu với anh Hoành… chỉ là hàng xóm… thôi sao?

Lâm Tri ngơ ngác nhìn những con chữ nhảy tới nhảy lui trên tờ rơi chằm chằm, nghĩ thầm, hình như là thế rồi.

Anh Hoành sống ở căn hộ ngay kế căn trên nhà cậu, họ là hàng xóm tầng trên tầng dưới.

Nhưng mà… Nhưng mà…

Lâm Tri nhưng nhị mãi trong lòng một lúc lâu, nhưng vẫn chẳng biết sau “nhưng” là gì.

Rõ ràng anh Hoành nói đúng, nhưng Lâm Tri lại có cảm giác như bị mắc xương cá trong họng, không tài nào thở nổi.

“Kééét ——”

Cậu bỗng đẩy ghế đứng bật dậy.

Mấy người trong phòng đều hết hồn trước động tác đột ngột của Lâm Tri.

Khi lia mắt qua, họ lại phát hiện cậu thanh niên chỉ đi đến cạnh bàn dụng cụ rót một ly nước lọc, ngửa đầu tu ừng ực hết sạch.

“Tri Tri?”

Nhiếp Chấn Hoành nhận thấy hình như tâm trạng của cậu nhóc có gì đấy là lạ, anh dừng tay, gọi Lâm Tri.

Nhưng người trước kia luôn đáp lời anh, hôm nay lại chẳng hé môi tiếng nào.

Cậu chỉ ngậm nước trong miệng, lườm anh bằng đôi mắt đen láy, rồi quay lại trước bảng vẽ, ngồi xuống.

Nhiếp Chấn Hoành không chắc đấy có phải là lườm không nữa.

Anh còn chưa kịp nhìn rõ, Lâm Tri đã cầm cọ lên lần nữa, chuyên tâm vẽ tranh, lờ tuốt những người còn lại trong phòng đi.

Không ai biết, vào giờ phút này, cậu hàng xóm đang thầm lẩm bẩm ——

Lần tới ăn cá, không thèm cho anh Hoành nửa chỗ thịt bụng nữa.

Cùng lắm, cùng lắm chỉ chia cho anh ý một phần ba thôi!

Nha Đậu:

Chít Chít: Phồng mồm giận dữ!.