Hai kẻ kia vừa đi, Huỳnh Nam Phong bỗng bật dậy.

Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, bản thân có thói quen đặt điện thoại trên tủ đầu giường. Cũng may hai tên nọ không tiến vào phòng, mất điện thoại rồi việc thông báo cho bảo vệ cũng khó khăn thập phần.

Hắn gọi cho chú Tôn bảo vệ dưới khu chung cư, tiếp đó nhanh nhẹn báo cảnh sát, sau khi xác nhận đã xong mới thả lỏng người, khẽ thở ra một hơi.

- "Không sao rồi, đừng sợ."

Huỳnh Nam Phong nghiêng đầu, nhỏ giọng gọi lại:

- "Bảo Uyên ?"

Cánh tay cậu vắt ngang hông hắn, thân người gầy gò nép sát quanh người bên cạnh, vùi mặt vào trong chăn an tĩnh đến lạ kỳ.

Ngủ rồi.

Tầm mười tới mười lăm phút nữa, chắc chắn sẽ có người gọi cho hắn. Huỳnh Nam Phong rũ mi, vén lọn tóc đen nhánh vấn vương xoà xuống khuôn mặt trắng nõn, từng đầu ngón tay khẽ vuốt ve làn da mịn màng.

Mềm thật.

Thú thực hắn thật sự muốn quỳ xuống lạy bản thân mấy cải bởi lúc hai tên kia đang lén lén lút lút ngoài phòng khách, hắn vẫn còn tâm tư khen người kia, như đang ôm một con thỏ trắng muốt mượt mà, đôi tai nó khẽ động và thân thể chốc chốc lại run thành từng đợt, nó nằm an phận, rúc vào lòng hắn, xúc cảm ấm áp như thấm qua lồng ngực, khiến cả cơ thể hắn nóng hầm hập.

Nguyễn Bảo Uyên mơ mơ màng màng, khép hờ mắt.

.

- "Tướng quân lập công lớn, danh tiếng tự khắc sẽ khác xưa, huống hồ giờ không còn giữ phó tướng, cấp bậc cũng khiến người ta nể phục."

- "Mau mau ra cửa đón tướng quân trở về!"

- "Bàn cỗ đã bày xong chưa? Nhanh nhẹn chân tay lên!"

- "Bẩm tướng quân, phu nhân đã giúp ngài an ổn phủ trong mấy ngày nay, ngài không cần lo lắng."

- "Đại công tử đang luyện kiếm sau vườn nhà."

Trong không khí nô nức náo nhiệt, một cậu bé ước chừng 8-9 tuổi, mặt mũi khôi ngô, trên người vận áo giao lĩnh xanh thẫm, tay cầm bảo kiếm, hướng nó đối diện người dưới đất, hất cằm khinh bỉ nói:

- "Có mỗi đòn đó cũng đỡ không xong, có xứng làm nhị công tử nhà họ Nguyễn không?"

Nguyễn Hoài Nam ghét bỏ trông cậu, thu kiếm về.

- "Hôm nay đại công tử tha cho ngươi, ngươi khiến cha mẹ mất mặt."

Nguyễn Bảo Uyên mấp máy môi, lạnh lùng liếc hắn, muốn nói lại thôi. Tận cho tới khi Nguyễn Hoài Nam bỏ đi, cậu mới lồm cồm bò dậy, lau đi máu tanh dính trên môi, toàn thân bầm dập vì bị đánh, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cố lết thân thể gầy gò trở về phòng.

Cậu tắm qua một hồi, thay một bộ y phục mới. Áo giao lĩnh vàng nhạt chưa kịp giặt đành vứt một xó, cậu vươn tay đẩy cửa, theo các cung nhân ra tiếp đón Nguyễn Trạch Hồng.

Có gọi mòn họng đám người hầu kia cũng không chịu vào, Nguyễn Bảo Uyên hừ lạnh, tự mình xử lý vết thương.

Năm 13 tuổi, Nguyễn Bảo Uyên nhặt về một cô gái tên Hoàng Yến Mị, cũng là người duy nhất tận tuỵ, thật lòng phục vụ cậu. Tiếc là thời điểm này, cậu mới 6 tuổi, tới khi gặp Hoàng Yến Mị, Nguyễn Bảo Uyên của trước đây dường như đã chết từ lâu.

Nguyễn Trạch Hồng mang về một người phụ nữ.

Đáy mắt cậu thoáng cái tối sầm mà biểu cảm của Nguyễn Hoài Nam cũng không khác là bao, còn có Tường Vi công chúa cúi đầu không đáp.

Đàn ông là thế đấy.

Nguyễn Bảo Uyên cười lạnh, thản nhiên ngồi vào bàn.

Đây là cô gái thứ 3 trong phủ, cậu lặng lẽ ăn uống một góc, loáng thoáng nghe được người phụ nữ kia đã có thai. Tường Vi công chúa ngoài mặt thản nhiên như không, trong lòng giận tái mặt, hận không thể một nhát giết chết người đàn bà trước mặt. Mà người phụ nữ kia dường như không nhận ra, Nguyễn Trạch Hồng rất yêu nàng, khi ăn cũng kéo nàng ngồi bên cạnh, trò chuyện thân mật.

Cậu chỉ ăn uống qua loa một hồi, thấy Tường Vi công chúa đã bỏ về phòng, cũng lặng lẽ trở về.

Gian phòng Nguyễn Bảo Uyên ở nằm phía cuối phủ tướng quân, buộc phải đi qua phòng của Nguyễn Hoài Nam, Tường Vi công chúa và mấy đứa em gái. Cậu nhón chân, tưởng "mẹ" đã ngủ, không ngờ gần tới nơi phát hiện, đèn dầu trong phòng nàng vẫn chưa tắt bèn rón rén đi qua.

- "Ngươi còn có gan quay lại?"

Nguyễn Bảo Uyên suýt té, công chúa không gọi cậu mà là đang nói chuyện với người trong phòng. Cậu khẽ thở phào, toan bước tiếp chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

- "Tôi nhận lệnh ngài theo đó mà làm, nhiệm vụ hoàn thành, không phải tôi nên được ban đặc ân nào đó sao?"

Tường Vi công chúa hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ném túi vải nặng trịch về phía gã, tên kia nhanh lẹ bắt lấy, nở một nụ cười hung hãn.

Nguyễn Bảo Uyên áp sát tai về phía cửa, nghĩ mãi không thông.

Giọng nói nọ quen thì quen thật, nhưng không tài nào nhớ nổi đó là thanh âm của ai.

Gã thô bạo mở túi vải, hai mắt bỗng loé lên, không tự chủ nhếch khoé môi. Bên trong, trang sức của quý nhân thời xưa, từ trâm cài tóc tới vòng cổ, vòng tay, khuyên tai, đủ mọi loại được nạm ngọc bích sáng loáng. Gã gom chúng lại, nhét lấy nhét để quanh hông cùng túi áo.

- "Sao tới bây giờ mi mới quay lại?"

Gã mỉm cười, giả thần giả quỷ đáp:

- "Giết người giấu dao, người cũng chết rồi, dao giấu đâu đây?"

Nguyễn Bảo Uyên lặng người, trong khoảnh khắc, cậu dường như nghe được tiếng người phụ nữ thất thanh một lần nữa vang lên.

[Đi đi...]

[Sau này...hãy sống thật tốt, đừng vì ta mà đau khổ, cũng đừng oán trách ai...]

[Người con yêu là người sẽ đem lại cảm giác an toàn cho con.]

[Đừng oán trách ai.]

[Hãy sống thật tốt.]

[Đừng oán trách.]

[Đừng oán trách.]

Trong thoáng chốc, một cơn buốt chạy dọc từ sống lưng thẳng lên đại não. Nguyễn Bảo Uyên vươn tay che miệng, run rẩy kịch liệt.

Người phụ nữ này đến thời khắc cuối cùng vẫn tỉnh táo.

Bà ta biết Tường Vi công chúa muốn giết mình, biết gã là do công chúa sai đến, biết gã không dám giết cậu nên mới kêu cậu đi đi, biết sớm muộn gì cũng chết nên không la khóc, chỉ không ngờ Nguyễn Bảo Uyên lại vô tình phát hiện. Bà không muốn cậu nhìn thấy mình ngã xuống.

Một đứa trẻ khi thấy người thân yêu sụp đổ ngay trước mặt, nó sẽ ra sao?

Bà ta không muốn nó đau khổ nên mới bảo nó chạy, cũng biết gã không được phép giết cậu. Sát hại một thiếp thất trong phủ là chuyện có thể nhưng giết chết đứa con thân thích của Nguyễn Trạch Hồng sẽ gây tai tiếng, tất nhiên công chúa không dám.

Gã đã giết người cậu yêu nhất nhưng bà lại nói "đừng oán trách ai", Nguyễn Bảo Uyên, con đừng nên tìm gã, cũng đừng nên lún sâu vào chuyện này. Hãy sống thật tốt, quên đi người mẹ xấu số, đừng truy xét cũng đừng nghi ngờ ai, nếu không, con không sống trong phủ được thêm một ngày nào nữa.

Bà không muốn cậu giữ khoảng cách, không muốn cậu oán hận Tường Vi công chúa, bởi nó không những không đem lại lợi ích, mà chỉ gây bất lợi cho bản thân.

Những không có nghĩa con không đề phòng bà ta. Người con yêu là người sẽ đem lại cảm giác an toàn cho con, thế nhưng Nguyễn Trạch Hồng và người "mẹ" kia có đem lại cho con cảm giác đó không? Tất nhiên là không, vì con à, họ không yêu con, không yêu con như cách ta đã vì con mà gượng chút hơi tàn trong phủ tướng quân, không phải những kẻ con có thể dựa dẫm cả đời.

Vậy nên, hãy sống thật tốt, rời khỏi đây, đi khỏi nơi này, đừng mang oán hận, đi đi, đi đi.

Đi đi.

Nhưng đạo lí đó là thứ một đứa trẻ nghe lần một lần hai mà thấu hàm ý trong từng câu nói đứt quãng đó sao?

Bà vốn không mong cậu hiểu, muốn cậu sống như bao đứa trẻ đồng trang lứa, vô lo vô sầu, nhưng Nguyễn Bảo Uyên là ai chứ?

Đứa trẻ quỳ trước cái xác mục nát nọ có thể không hiểu, nhưng đứa trẻ đứng trước cửa phòng có thể không hiểu sao?

Lời mẹ nói, một chữ cũng không thừa.

Nhưng sau khi nghĩ thông toàn bộ, con sẽ làm theo lời mẹ dạy hay sao?

Mẹ vốn không muốn một đứa trẻ 6 tuổi nghe hiểu tất cả những gì mẹ nói, nhưng có lẽ, con không giống trẻ con, thật xin lỗi.

Gã nhanh nhẹn trèo lên mái nhà, vẫn cái động tác quen thuộc đó lao đi mất.

Tường Vi công chúa hừ lạnh một tiếng, vừa định tắt đèn, hai hàng lông mày bỗng nhíu lại, lặng thinh trong chốc lát.

Bản giao hưởng mùa thu nhẹ nhàng ngân từng nốt trong không khí, thậm đượm cái dịu nhẹ mơn chớn của hoa oải hương, ngọt ngào vọng lại trốn bồng lai. Khi màn đêm ghé ngang nơi đây cũng là lúc bản giao hưởng vang vọng nhất, kéo theo tiết tấu là tiếng lá xào xạc với áng mây bồng bềnh phụ hoạ, như một bức tranh mà trong đó là cả vùng trời mênh mông bát ngát.

Nguyễn Bảo Uyên nhắm mắt, ngọt ngào nở nụ cười nhìn người phụ nữ trước mặt, điềm nhiên hỏi:

- "Mẹ chưa ngủ sao?"

Tường Vi công chúa híp mắt, móng tay nhọn bấu chặt lấy lớp áo mỏng trên thân đứa nhỏ, mím đôi môi đỏ mọng như muốn nói gì đó.

Chẳng lẽ nó thật sự chưa nghe thấy gì?

Mới ban nãy thôi, cái bóng nhỏ đen nhánh kia còn núp sau cửa ra vào như đang nghe lén, giờ đây chưng bộ mặt thảnh thơi kia nhìn người, thập phần vô tội.

Mà có nghe cũng sẽ hiểu hay sao?

Nguyễn Bảo Uyên nghiêng đầu, đôi mắt to tròn khẽ híp lại, ân cần hỏi han:

- "Trời lạnh lắm, người vào ngủ sớm cho khoẻ."

Tường Vi công chúa nhẹ giọng, nửa thăm dò nửa dối lòng đáp:

- "Con cũng đứng đây làm gì, không lạnh sao?"

Nguyễn Bảo Uyên lắc đầu, mỉm cười:

- "Không lạnh, nghe nói đêm nay có sao băng."

- "Đừng để bị cảm nhé."

- "Sẽ không đâu ạ, ngoài này rất ấm."

Ấm hơn lúc đứng cạnh các người rất rất nhiều.

Tường Vi công chúa nheo mắt, cũng nở một nụ cười qua loa đáp lại, xoay người đóng cửa.

Cậu biết nàng bắt đầu đề phòng rồi.

Nguyễn Bảo Uyên xoay người, thở ra một hơi.

Đêm xuống, trăng sáng như ngọn hải đăng giữa biển nước đen mù mịt, dẫn lối cho những con thuyền chơi vơi trên biển tìm thấy đường đi của nó. Nguyễn Bảo Uyên theo ánh trăng rọi, lảo đảo trở về phòng. Hơi nước tích tụ thành từng giọt, trong như ngọc, lăn dài trên đôi má trắng mềm, tí tách rơi.

Nguyễn Bảo Uyên ngẩng đầu, hốc mắt có chút cay. Cậu mỉm cười, thì thầm:

Đây sẽ là lần cuối, người nhìn thấy ta yếu đuối.

Mày quá yếu, cho tới khi đủ năng lực, mày không thể rời khỏi đây.