Trong một phòng khách xa hoa sang trọng của một căn biệt viện nằm bên ngoài
thành phố X. Bây giờ là ban ngày ánh sáng tỏ rỏ, đã là một tháng sau cái này mà cô ra đi đó, trong phòng, ngoài Mộ Lăng ra còn có một người đàn
ông, và một người phụ nữ. Người đàn ông ngồi vị trí chủ vị liếc nhìn cô
gái nhỏ bên cạnh mình, rồi lại nhìn người đàn ông đang muốn nói mà bức
bí không chịu nói kia, lạnh nhạt nói
“ Mộ Lăng, hôm nay cậu lại đến làm phiền tôi có việc gì?” Chữ “lại” được nhấn rất mạnh.
Nghe vậy anh mới ngồi ngay ngắn lại, nhấp một ngụm trà, chép miệng nói. “
Hoắc Đại, anh có thể triệu người của Tề gia về sớm được không? Dạo này
bạn tốt của anh cảm thấy không ổn rồi.” Câu văn quen thuộc n lần, lần
nào đến cũng nói câu này, ài, nghe riết rồi cũng đã thuộc nằm lòng.
Hoắc Đại: “ =_=#||||“. Đừng nhìn tên đàn ông có vẻ ngoài hào hoa phong nhã,
cao thủ tình trường, lạnh lùng, trầm ổn trong mắt người ngoài này mà ngộ nhận rằng tính cách thật của anh cũng như vậy. Nhấn mạnh 'tính chất
thật', nhà họ Mộ lắm cái quái bệnh, mà nặng nhất là bệnh làm phiền người khác, bệnh thứ nhì là bệnh che giấu bản thân quá giỏi. Đến mức trên đời này chỉ có một vài người biết được sự thật.
“ Mộ Thiếu gia...”
Cô gái bên cạnh lên tiếng, nhưng nói nửa chừng lại sửa lại. “ Mộ Lăng,
thiếu... à A Mạnh đang mất kiên nhẫn, anh nói luôn đi.” Nếu không lại
mất đến nửa ngày mới đi hết đầu đuôi câu chuyện. Cô gái vừa nói vừa đem
trái cây ra từ từ gọt.
Thấy người ta đã dán ba chữ 'Đồ phiền toái' lên mặt anh rồi, anh đành tuần tự kể hết mọi chuyện ra.
Nghe xong cô gái dẩu môi nhìn anh đáp. “ Xấu xa.”
Người đàn ông thấy vậy, nở nụ cười khục khặc, nhóc con này cũng không phải là khù khờ hết, xoa đầu cô gái xong mới quay sang nói với anh. “ Chuyện
này là cậu sai thật rồi. Bây giờ còn không mau đi tìm cô ấy đi!!!” Cuối
cùng cũng chờ được đến ngày phong lưu lão nhị rút cuộc bị một người phụ
nữ thu phục.
Mộ Lăng còn chần chờ, cô gái bên kia đột nhiên bị
nôn nghén ôm mặt chạy đi, người đàn ông cũng vội bước theo sau, trong
phòng khách chỉ còn lại mình anh, nhìn theo bóng lớn một lớn một nhỏ của hai người họ, là chênh lệch nhưng lại hòa hợp như vậy. Trong lòng anh
có cái gì đó nảy lên...
--- Phân cách tuyến Thỏ ngốc về nhà Sắc Lang ---
Trời đã xế chiều, trong một con hẻm nhỏ trong một khu nhà ở tập trung tự
phát, có một hàng bán mì vừa thu dọn bàn ghế sau một buổi buôn bán
thường lệ. Xa xa, một ánh mắt cẩn thận dõi theo bóng dáng nho nhỏ đang
làm việc rất chăm chỉ, cô dường như gầy đi một vòng, mái tóc đen dài giờ chỉ qua chấm lưng. Không nhìn thấy được rõ gương mặt nhưng anh biết rõ
người đó là cô.
“ Mộ Ca, anh không qua nhìn chị dâu một chút
sao?” Thái Chính Cần cẩn thận hỏi, ngày đó thấy thái độ của anh khác lạ, anh ta đã phái người đi theo cô, một là theo dõi, hai là bảo vệ, bởi vì anh ta có cảm giác rằng, chỉ cần cô xảy ra chuyện, anh sẽ không để cho
người động đến cô được yên thân đâu. Không ngờ một tháng sau, anh quả
nhiên muốn tìm đến cô. Thái Chính Cần cảm thấy bản thân suy nghĩ thật
chu toàn.
Nghe được hai tiếng 'chị dâu' của anh ta, đột nhiên Mộ Lăng cảm thấy rất vừa ý, là chiu dâu, đúng vậy. Đây là lần đầu tiên mà
một người phụ nữ của anh có quyền được xưng hô như vậy, nghe hợp ý anh
đến lạ thường. Bước chân đang định bước ra từ chỗ nắp mà đi về phía cô,
thì đột nhiên có một tên đàn ông xuất hiện, thấy thái độ không ngạc
nhiên, mà thân thiện, còn nở nụ cười với hắn ta, hình như hai người có
quen biết, mày rậm nhíu lại một đường.
“ Cậu ta là A Nguyên, là
một người sống trong hẻm này, từ ngày chị dâu đến đây, cậu ta ngày nào
cũng lân la lại bắt chuyện.” Thái Chính Cần nhỏ giọng nói. Cậu thanh
niên này hình như đánh chủ ý lên người chị dâu đây, thấy gương mặt anh
đen đen, anh ta càng cố tình làm cho nó đen hơn. “ Ngày trước, sau khi
rời khỏi đó, chị dâu đi lang thang mấy ngày rồi hôm trời mưa, cô ấy bị
ngất ngay đầu con hẻm này, là bà chủ quán mì giúp cô ấy.”
Vừa nghe, anh vừa cảm thấy hối hận, ánh mắt mãnh liệt nhìn về phía bên đó.
Mà bên này, Đường Tịch Mai vừa nói chuyện với cậu thanh niên, vừa thu dọn mấy thứ đũa, chén trên bàn cất vào nhà.
Thấy cậu thanh niên kia vừa đến, bà chủ quán dùng ánh mắt mờ ám nhìn qua
nhìn lại hai người, cười hì hì ý nói bà hiểu hết rồi, chọc cho gương mặt cậu thanh niên đỏ lên vì lúng túng. “ Dì Dương, hôm nay con muốn dẫn
Tiểu Mai ra ngoài một chốc, có được không dì?”
Bà chủ quán cười
hặc hặc nói. “ Tụi trẻ mấy bây thích đi đâu thì đi, bà già này không
quản.” Nói đoạn còn nháy mắt với cô rồi tiếp mớ bát đũa trong tay cô. “
Tiểu Mai, con đi với A Nguyên đi, ở đây còn mấy việc vặt để ta lo.”
Nhìn bàn ghế cũng đã thu dọn gần xong xuôi, cô hơi hơi yên lòng, cuối đầu
chào bà chủ quán rồi nở nụ cười với cậu thanh niên, rồi bước theo chân
cậu ta.
Trong đôi mắt người đàn ông tên A Nguyên kia, khẽ lóe lên tia sáng lạnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian trá.
Trong vô thức, cả hai người bọn họ càng lúc càng đi sâu vào trong, người và
nhà có người sống càng lúc càng vắng dần, chỉ còn lại một vài căn nhà bỏ hoang đã lâu không người đi đến. Mãi đến khi cô nhận ra con đường mà họ đi cũng càng lúc càng thâm thẩm và vắng người hơn, thì cậu thanh niên
kia mới dừng bước chân lại, hô to lên. “ A Bạc đại ca, em dẫn người đến
rồi đây.”
Trong bóng tối, một đám thanh niên mặt mày bậm trợn,
một số người vết thương lần trước còn chưa bình phục hẳn nhưng vẫn cố
tình đến, trong nhóm, một tên đàn ông bước ra, biểu tình trên mặt hắn ta là hung tợn và thù hận, một bàn tay đỡ lấy nơi đũng quần, cơ thể lại
được hai tên đàn em nhấc ghế rồi để ngồi lên đó. “ Con ranh!!! Chúng ta
lại gặp nhau.”
Cô giật mình nhìn tên đàn ông đang cười kệch cỡm
nhìn mình, trong lòng dâng lêm nổi sợ hãi bất an, chính là hắn ta, gã
đàn ông chặn đường cô hôm trước. Cô nhìn về phía người thanh niên tên A
Nguyên, thấy hắn ta đang cười cợt nhìn mình, thấy gương mặt như sói đói
của đám đàn ông vây xung quanh mình, cô âm thầm than không ổn. Con ngươi đen nhánh tràn đầy sợ hãi, bước chân càng lúc càng lùi về sau.
Gã đàn ông A Bạc thích thú nhìn bộ dáng sợ hãi của cô. “ Mày cũng biết sợ
sao? Mẹ nó!!! Lần trước tên đàn ông của mày làm tao suýt tàn phế. Bây
giờ nó đâu rồi? Không có ở đây thì mày đừng hòng trốn khỏi tay tao. Đêm
nay bọn tao sẽ làm mày sung sướng!!! Haha...” Nói rồi liếc mắt nhìn đám
đàn em, cười gian ác.
Tức thời đám người kia xoa xoa tay, dùng
ánh mắt châm chọc xoi mói nhìn chằm chằm vào người cô, bước chân càng
lúc càng tiến gần, tên đàn ông tên A Nguyên kia, đứng gần nhất chẳng mấy chốc đã đứng bên người cô, khóe môi mấp máy. “ Tiểu Mai, hôm nay phục
vụ anh trước.” Cánh tay vươn ra vừa định nắm lấy cằm cô thì...
“ MÀY DÁM ĐỘNG VÀ VỢ ÔNG THỬ XEM!!!”