Thỏ Lười Chỉ Ăn Cỏ Quanh Hang

Chương 9: Hứa hôn từ bé – Gây ra họa

Chuông đồng lớn treo trong phòng, mặt hướng về phía Đông, bên ngoài thân chuông đồng chứa đầy những kinh văn Phật giáo cùng với chú ngữ (thần chú), chữ viết ngay ngắn, mạnh mẽ, được sắp xếp ngay hàng thẳng lối.

Một sợi hồng tuyến (tơ hồng) quấn tay trái của tôi cùng tay phải của Tô Chiêm lại với nhau.

Tiếng chuông vang lên, thâm trầm (trầm lắng), tao nhã, du dương và êm tai.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…

Tôi nhắm hai mắt lại.

Phật nói, ta vô ái mà thành Phật, ngươi lưu luyến phàm trần thì làm sao mà thành Phật được. Những chuyện xảy ra ở kiếp này đều là nhân quả ở kiếp trước. Tô Chiêm, vậy cậu gặp tôi là do duyên phận ở kiếp trước sao?

Tôi nhìn Tô Chiêm, Tô Chiêm mỉm cười, nắm chặt tay tôi.

Cùng chấp tay, cùng giai lão (vợ chồng cùng nhau chung sống đến già).

Câu nói sâu sắc nhất cũng là câu nói tầm thường nhất, nhưng giờ khắc này tôi lấy đây là nguyện vọng lớn nhất đời này của mình.

Sau đó tôi đem hồng tuyến chia làm hai đoạn, thắt thành hai cái đồng tâm kết nho nhỏ (GG có hình á mấy bạn, muốn biết hình dạng thì search giùm mình nha nha), đưa một cái cho hắn.

“Ầy”

Tô Chiêm nhận lấy, cầm ở trong tay vẩy vẩy, không hài lòng nói: “Người khác đưa tín vật đính ước hoặc là nhẫn hoặc là vòng tay, cậu lấy một thứ nhà quê như vậy để lừa gạt tôi?”

Tôi đưa tay cướp lại: “Không muốn thì trả đây, đưa lại đây cho tôi!”

Hắn lập tức đem đồng tâm kết giấu đi: “Cậu cũng đưa cho tôi rồi, còn không biết xấu hổ mà đòi lấy lại sao? Nếu như cái gì đó quý giá cậu không nỡ thì chưa tính, một cái đồng tâm kết quê mùa như vậy cậu vẫn không nỡ sao?”

“Cậu ghét thứ quê mùa vậy thì trả lại cho tôi”

“Không trả”

“Trả tôi!”

“Không trả!”

“…”

Tranh giành nửa ngày, tôi vẫn không thể nào đoạt lại được đồng tâm kết, cả người đúng là mệt đến thở hồng hộc.

Tôi cầm lấy đồng tâm kết của mình quay về phía mặt trời để nhìn, hắn cũng cầm đồng tâm kết của hắn sóng tôi cùng tôi. Chúng tôi nằm trên cỏ, dưới ánh mặt trời nhìn chăm chú vào hai cái đồng tâm kết nho nhỏ.

Ấu trĩ, thế nhưng cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Tôi quay đầu, môi đụng phải gò má của hắn, tôi che miệng lại, nhanh chóng quay đầu, tự mình trốn tránh mà cười ngây ngốc. Hắn đưa tay, nắm chặt mặt tôi kéo qua, nhìn tôi cười khúc khích.

Hắn cũng cười, dưới ánh mặt trời – nụ cười xán lạn mà tinh xảo như là một bức hoạ vĩnh viễn không bao giờ phai màu.

“Chúng ta có phải là mãi mãi cũng không rời xa nhau?” Tôi hỏi hắn.

“Hừm, mãi mãi không rời xa” Hắn nói một cách chắc chắn, tay chụp tới đem tôi ôm vào lòng, tôi tựa lên l*ng ngực của hắn nhìn mặt trời từng chút từng chút lặn xuống núi.

Thời điểm chúng tôi xuống núi, sắc trời có chút tối, bởi vì tôi kiên quyết không chịu đi cáp treo xuống, vì vậy Tô Chiêm chỉ có thể theo tôi chậm rãi tiếp tục đi.

Ven đường có một đám người nói chuyện phiếm, nói chuyện cũng không cần nói lớn như vậy khiến người khác nghe được a.

“Chính là bọn họ, là gay đó, thật buồn nôn!”

“Có bị bệnh không, đi khám bệnh đi!”

“Này, tiểu tử, các ngươi “làm” bằng cách nào vậy? Xuyên (đâm/đút) vào nơi đó sao? Ha ha ha xuyên vào được sao?”

Người kia lời còn chưa nói hết, Tô Chiêm ban đầu ở bên cạnh tôi không biết lúc nào đã vọt tới, một quyền đánh vào mặt người đang nói kia, người kia máu mũi liền chảy máu mũi, hắn bụm mặt, lớn tiếng mắng: “Đồ chó, thằng gay chết tiệt dám đánh lão tử, ngươi không biết vùng này đều là địa bàn của lão tử sao, dám đụng đến lão tử!”

Bỗng nhiên bốn phía toả ra hơn hai mươi tên côn đồ, có mấy người trong tay còn cầm ống tuýp, toàn bộ bao vây lấy Tô Chiêm, tôi vì lo cho Tô Chiêm mà đổ một vệt mộ hôi lạnh.

Tô Chiêm thân thủ cũng không tệ lắm, thoáng cái đã quật ngã ba người, nhưng chung quy hai quyền khó địch bốn tay, vừa quật ngã xong đã có hơn mười tên khác đứng phía sau, trên người hắn cũng bị thương.

Có một tên côn đồ bỗng nhiên chậm rãi tới gần tôi, tôi không biết phải đánh thế nào, chỉ biết một bên tránh, một bên quơ tay loạn xạ, tên côn đồ rất dễ dàng né được. Cười gằn, cầm lấy ống tuýp hướng về tôi mà đánh xuống, tôi tránh không thoát, chỉ có thể nhắm mắt lại. Nhưng ống tuýp không có đánh vào người tôi, Tô Chiêm không biết lúc nào đã đi tới bên cạnh tôi, đưa cánh tay ra chặn ống tuýp của tên côn đồ lại, sau đó đá hắn một cái bay ra ngoài, dùng tiếp mấy quyền giải quyết mấy tên vừa bò dậy, thấy bọn họ đều nằm trên mặt đất kêu rên, Tô Chiêm kéo tôi chạy đi như một làn khói.

Trời đã tối hẳn, lúc xuống núi cũng không tìm ra đường về, chúng tôi vào ở tại một quán trọ bên sườn núi.

Dưới ánh đèn, tôi thấy vết thương rách thịt trên trán Tô Chiêm, từng giọt máu rướm ra, tôi cầm khăn lông nóng nhẹ nhàng giúp hắn lau vết thương, cả phòng phát ra những tiếng kêu như heo bị chọc tiết: “A nhẹ chút, đau, Tiểu Kiền nhẹ chút!”

Tôi ném khăn mặt, giúp hắn bôi thuốc, chạm nhẹ từng chút một.

“Nhẹ chút nhẹ chút! Đau! A! Cậu cố ý phải không?”

Tôi nhíu nhíu mày: “Đúng vậy, tôi cố ý. Đến mức đó sao, vết thương này cũng không lớn hơn móng tay út của tôi a”

“Do chảy máu, rất đau a! Tiểu Kiền trông cậu rất thành thật a, sao lại có tâm địa bò cạp độc như vậy?”

“Tôi nhìn cậu diễn cũng chẳng giống thật chút nào, vì vậy giúp cậu một chút, cậu nên tạ ơn…an phận một chút!” Nói qua tôi liền có cảm giác mông mình bị đánh lén, tôi đánh vào tay hắn, lùi về sau một chút.

Tô Chiêm giả bộ đáng thương: “Tốt xấu gì thì cũng do tôi bảo vệ cậu mà bị thương, hơn nữa lại còn ở trên mặt, lỡ như để lại sẹo thì làm sao?”

Tôi khinh bỉ nói: “Cũng không phải con gái, một đại lão gia như cậu thì chú trọng khuôn mặt làm gì?”

“Tôi sợ tôi để lại sẹo, cậu sẽ ghét bỏ tôi a”

“Tôi nông cạn vậy sao? Còn nữa, cậu có chút sẹo cũng tốt, tôi đỡ phải có cảm giác không an toàn”

Tô Chiêm ngồi xuống kế bên, hỏi tôi: “Tiểu Kiền, vì sao tôi lại cho cậu cảm giác không an toàn hả?”

“Cậu cầm gương soi mặt mình thì biết”

Nói xong tôi chuẩn bị đi tắm rửa thì Tô Chiêm kéo lại, hắn chăm chú nhìn tôi, ánh mắt vô cùng chăm chú: “Nói tôi biết, tôi phải làm sao thì cậu mới có cảm giác an toàn”

Tôi nói: “Chuyện này…Nếu mặt cậu thật sự có sẹo thì có lẽ tôi sẽ có cảm giác vô cùng an toàn a”

Bỗng nhiên Tô Chiêm đưa tay cào vào vết thương trên trán, tôi bị làm cho giật mình, không chút suy nghĩ, nhào đến, dùng hai tay ngăn chặn động tác của hắn: “Cậu làm gì thế?”

“Không phải cậu nói là mặt tôi có sẹo thì cậu sẽ có cảm giác an toàn sao?”

Trầm mặc ba giây, tôi bắt đầu mắng hắn te tua.

“Tô Chiêm, cậu bị ngốc sao? Một người học giỏi, IQ cao, cậu nói xem sao EQ cậu lại thấp như vậy hả? Tôi giỡn, tôi giỡn thôi, cậu có hiểu không hả? Cậu thật sự muốn làm cho mặt mình có sẹo hả? Tôi cho cậu biết, nếu như mặt cậu thật sự có sẹo hay thay đổi, tôi sẽ chán ghét, tôi sẽ không cần cậu nữa!

Tôi nổi giận, tôi triệt để nổi giận, tôi gào lên những gì, đừng hỏi tôi, chính tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết là Tô Chiêm bị tôi gào lên đến há to cả miệng, cả mặt dại ra.

Một lúc lâu sau đó, Tô Chiêm thấy tâm tình tôi bình tĩnh hơn một chút mới nhỏ giọng nói: “Tôi…Chỉ muốn cho cậu có cảm giác an toàn…”

Tôi đưa tay ôm lấy eo hắn, rắt chặt, chặt đến mức tay tôi có chút tê, tôi nghe thấy thanh âm của mình mang theo chút nức nở: “Tô Chiêm, chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ có cảm giác an toàn”

Tô Chiêm quay lại ôm lấy tôi, ngoài cửa sổ là một mặt trăng tròn, có thể là do đang trên núi, mặt trăng cũng lớn hơn nhiều, có cảm giác nó cách mình rất gần rất gần.

Mặt trăng biến mất, phía Đông chậm rãi nhớm sáng.

Chúng tôi nằm ở trên cùng một cá giường, lông mi Tô Chiêm rất dài và rất dày, giống như là quét mascara. Tôi cúi đầu hôn nhẹ lên mắt hắn, hắn vẫn chưa tỉnh.

Tôi biết, cả một buổi tối hắn không ngủ, lúc trời gần sáng, có lẽ đợi tôi ngủ thiếp đi mới an tâm mà thiếp đi. Kiểu này chỉ sợ ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông a.

Sáng sớm, nhận được điện thoại của mẹ, nói hôm nay nhà có khách, kêu tôi về giúp.

Khách của mẹ tôi là một bạn học thời cấp ba, tên là Tưởng Nghĩa, mẹ tôi nói lúc đi du lịch đúng lúc gặp gỡ, nhiều năm không gặp nên mời chú ấy đến nhà chơi.

Mẹ tôi giới thiệu: “Tiểu Kiền a, vị này chính là Tưởng Dao con gái của chú Tưởng, nhỏ hơn con một tuổi, năm nay học lớp 11” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy, trang điểm rất thanh tú, ngoan ngoãn ngồi ở sô pha, cùng Sở Sở và Hạ Âm xem TV.

Tưởng Nghĩa cũng giới thiệu: “Dao Dao, đây là người cha vẫn thường đề cập với con, con trai của dì Vân, Vân Lạc Kiền”

Tưởng Dao cười cười cùng tôi nói vài câu, tôi cũng nói với nàng vài câu rồi làm chuyện khác.

“Dao Dao thực sự càng ngày càng đẹp, sau khi trưởng thành không biết sẽ làm bao nhiêu chàng trao mê đảo a” Mẹ tôi trò chuyện cùng Tưởng Nghĩa.

Tưởng Nghĩa nói: “Nam sinh bây giờ, tâm địa gian xảo, chỉ muốn lừa gạt nữ sinh, tôi vẫn thích nam sinh thành thật như Tiểu Kiền” Nói xong Tường Nghĩa hỏi tôi: “Tiểu Kiền, con có bạn gái chưa?”

“Chưa có, lão sư không cho yêu sớm”

Tưởng Nghĩa nói: “Thời đại nào rồi hả? Còn nữa, Tiểu Kiền con cũng 18 tuổi rồi, ở Mỹ đã là người trưởng thành rồi. Lão sư bây giờ tư tưởng quá truyền thống, cái gì không cho yêu sớm? Quy định này khiến lúc trước chú suýt bỏ lỡ vợ của mình. Tiểu Kiền, thích cô nào rồi sao?”

Tôi lắc đầu

Tưởng Nghĩa nói: “Con thấy Dao Dao nhà chú thế nào?”

“Ạc….Rất tốt”

Tưởng Nghĩa vỗ tay một cái, quay đầu nói với mẹ tôi: “Cô còn lo hứa hôn từ bé vô căn cứ, cô xem, tôi nói Tiểu Kiền nhất định sẽ thích Dao Dao nhà tôi mà, chuyện đó cứ quyết định như vậy đi!”

Cái gì?

Đầu óc tôi như bị gậy gỗ mạnh mẽ ném trúng, cái gì là hứa hôn từ bé? Cái gì là quyết định như vậy đi? Cái gì là Tiểu Kiền nhất định thích Dao Dao nhà tôi? Tôi khi nào nói thích Dao Dao nhà chú ấy chứ? Bọn họ đến cùng là đang nói cái gì chứ?

Mẹ tôi tận tình giải thích: “Lúc trước a, lúc vợ chú Tưởng của con sinh Dao Dao, mẹ đến bệnh viện thấy là con gái, thực sự là vô cùng thích. Chú Tưởng của con thấy mẹ thích nên đưa ra chủ ý, hứa hôn hai đứa từ bé, sau này càng thêm thân thiết”

Tôi nói: “Mẹ, con đâu có cổ hủ như vậy, Dao Dao nhất định là không thích con”

Tưởng Nghĩa kích động nói: “Thích! Con không biết lúc trước Dao Dao còn cùng trường với con, nhỏ hơn con một lớp, nó nói mỗi ngày đi ngang qua cửa sổ thấy con chăm chú làm bài dáng vẻ rất tuấn tú, nó đã thích con rồi”

Tôi: “…”

Con gái bây giờ sao đều yêu sớm như vậy chứ?

Đúng lúc đó điện thoại nhận được một tin nhắn của Tô Chiêm: Tôi cũng về đến nhà rồi! Hôm nay tôi không có việc gì, trong nhà đúng lúc cũng hết nguyên liệu nấu ăn, không cách nào làm cơm, tôi đến nhà cậu ăn ké một bữa, cậu cũng đừng hẹp hòi.

Tôi ôm điện thoại, lòng bàn tay đều là mồ hôi, Tô Chiêm đại gia cậu, cậu đừng đến a!

Tôi nhanh chóng nhắn tin trả lời hắn: Tôi không có ở nhà, chúng tôi không ai ở nhà hết! Cậu đừng đến!

Chữ còn chưa đánh xong,chuông cửa đã vang lên, giọng của Tô Chiêm cùng mẹ tôi truyền vào.