Ngày đó là ngày kết hôn của tôi, tôi đào hôn. 

Tôi đem điện thoại di động vứt lại trong nhà, lái xe đi quán bar, tôi không thích uống say nhưng lúc này, cũng chỉ có rượu mới có thể làm cho tôi dễ chịu hơn một chút. 

Ngồi trước quầy bar, nhìn ánh đèn lấp lóe trong sàn nhảy, đầy đầu đều là hình ảnh của anh. 

Vào lúc này, chắc anh đã ở nước ngoài rồi? Hiện tại, chắc cùng một khách hàng nào đó nói chuyện làm ăn, anh nói chuyện hay như vậy, khẳng định khách hàng đều rất thích anh, nên rất dễ bàn xong. Nhưng vạn nhất gặp phải khách hàng khó dây dưa, anh có đau đầu hay không? Có thể giải quyết hay không? Có điều, anh thông minh như vậy nhất định “có vấn đề” đối với anh mà nói chỉ là vấn đề nhỏ. 

Nha, không đúng, chổ của tôi bây giờ là ban ngày, vậy anh nơi đó hẳn là buổi tối, không biết anh ngủ chưa? Trong mộng có hình bóng của tôi không? Nếu như chưa ngủ, vậy anh đang làm gì? Xem phim? Hay đang tăng ca, công ty lớn như vậy, nhất định anh chịu áp lực rất lớn, nhiều chuyện như vậy, anh có phải là mỗi tối đều phải tăng ca đến nửa đêm không? Như vậy thân thể anh có chịu nổi hay không? 

Tôi vỗ đầu một cái, không thể nghĩ tiếp nữa. 

Càng muốn lại càng nhớ nhung, lại càng không cách nào quên được. 

Nói là muốn quên, không thể nuốt lời với chính bản thân mình được. 

Nhưng Tô Chiêm, em không muốn quên anh, nếu như có thể, em không muốn cùng anh chia tay chút nào. 

Cam kết dưới bầu trời sao, em không có quên. 

Em thật..thật sự, nghĩ chúng ta sẽ cả đời cùng nhau. 

Một lúc sau, tôi không nhớ mình đã uống bao nhiêu rượu, tôi chỉ biết mình bị người trong quán rượu đánh văng ra ngoài. 

Tôi méo mó đi trên đường, kéo một người liền hỏi: “Cậu có biết Tô Chiêm ở nơi nào không?” 

“Tô Chiêm ở nơi nào?” 

“Van cầu cậu, cậu dẫn tôi đi tìm anh ấy?” 

“Tô Chiêm, anh ở đâu?” 

Lúc đầu còn có người kiên trì nghe tôi hỏi, người sau coi tôi là người điên, chạy khỏi tôi. 

Tôi ngồi ở ven đường, nhìn xe lui tới. Chớp đèn xe, lái tới, lại chợt lóe lên, không bao giờ tìm được nữa. 

Tôi không tìm được Tô Chiêm nữa rôi… 

Tôi đi trên đường, rõ ràng mặc lễ phục chú rể nhưng chật vật như tên ăn mày. 

Mơ mơ màng màng lại đi tới biệt thự Thiên Cảnh, tôi nhìn biển số nhà một chút: Số 27! 

Tôi tựa như điên mà gõ cửa, Tô Chiêm! Tô Chiêm anh đang ở đây đúng không? Anh mau ra mở cửa, anh ra mở cửa a! Em nhớ anh, em muốn gặp anh! Tô Chiêm, anh đừng đi, anh đừng có không cần em… 

Nhưng trong cửa sổ vẫn thủy chung là một màu đen kịt. 

Tô Chiêm đã sớm đi rồi. 

Tôi co rúc ở cửa khóc, cơ hồ đem nước mắt cả đời này khóc hết. 

“Tô Chiêm, tại sao anh phải đối với em như vậy? Tại sao phải vứt bỏ em? Anh không thích em sao? Tại sao? Tại sao anh ngay cả hận cũng không muốn hận em? Anh quay về, tiếp tục dằn vặt em, em lừa dối anh, thương tổn anh, anh làm sao có thể dễ dàng như vậy buông tha em hả? Tô Chiêm, anh thật sự không cần em nữa sao?” 

“Anh còn nhớ chúng ta lên chùa kỳ nguyện không? Anh có nhớ hai cái đồng tâm kết này không? Em tặng nó cho anh, anh còn chê xấu. Anh còn nhớ anh đã nói mãi mãi cũng không rời khỏi em không? Anh đã quên rồi sao?” 

“Tô Chiêm, anh đã quên, em không quên, mỗi một chuyện chúng ta đã trải qua, mỗi một câu nói của anh, mỗi một cam kết của chúng ta, em đều nhớ” 

“Tô Chiêm, em làm sao để có thể quên đây? Em làm sao có thể quên em đã từng yêu một người sâu sắc đến như vậy…” 

… 

“Lớn như vậy, đào hôn lại chạy đến nhà anh khóc, thật mất mặt” 

Nghe như vậy trong nháy mắt tôi tưởng rằng ảo thính (tưởng tượng ra) 

Ngẩng đầu, nhìn thấy anh đứng ở trên bãi cỏ không xa, khoanh tay nhìn tôi, giống như lần đầu tiên gặp mặt. 

“Xin hỏi nơi này có người ngồi không?” Tôi vùi đầu làm bài tập, anh đi tới trước mặt tôi, một câu hỏi bình thường, hung hăng xông vào cuộc sống tôi. 

Không biết khí lực từ nơi nào tới, tôi từ dưới đất bò dậy xông tới ôm lấy anh, kích động đến nói không biết lựa lời nói: “Tô Chiêm anh chưa đi? Quá tốt rồi! Tô Chiêm, anh đang để tâm đến em có đúng không? Anh vẫn yêu em đúng không?” 

Tôi nắm chặt lấy tay anh: “Tô Chiêm chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu, để em trở lại bên cạnh anh, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu có được hay không? Tô Chiêm, cầu xin anh…” 

“Anh kết hôn rồi” 

Anh nói. 

Tôi sững sờ, kéo tay anh bỗng nhiên mất đi khí lực. 

“Anh kết hôn ba năm rồi” Anh tiếp tục nói, tôi hít một hơi, tâm chính là đau. 

“Anh thậm chí có con rồi, Tiểu Kiền, em nói, chúng ta làm sao quay trở về?” 

Anh kết hôn, cuộc đời của tôi còn có ý nghĩa gì? 

Hết thảy đều không có ý nghĩa rồi. 

Sống hay chết, đều không có ý nghĩa nữa.. 

Đầu trở nên mơ màng, mất đi ý thức. 

Khi tỉnh lại tôi ở trong nhà anh, trên giường của anh. Đút cháo cho tôi, tôi lắc đầu, cả người dường như đã biến thành người thực vật. 

Tô Chiêm chậm rãi nói: “Vợ của anh hai năm trước ung thư qua đời, cha của nàng cùng cha anh là thế giao (có quan hệ nhiều đời), nàng thích anh ba năm, sau đó tra ra ung thư, nàng chỉ đồng ý gả cho anh, mà nguyện vọng nho nhỏ này, bởi vì quan hệ hai nhà không ít, anh cũng không thể không đồng ý với nàng. Anh đối với nàng nhiều nhất cũng chỉ là tình cảm anh em, thương hại, anh không yêu nàng” 

Cháo đút tới bên mép, tôi thuận theo tay anh ăn một muỗng, trong dạ dày ấm áp, tôi hỏi anh: “Chuyện này…Anh nói anh có con là sao?” 

“Con là bọn anh nhận nuôi, là con trai, tên Mộ Khởi” 

Tôi “Nga” một tiếng. 

Tô Chiêm nói: “Hiện tại anh là một người đã kết hôn, lão già mang theo gia đình, Tiểu Kiền, nếu như em không chê anh, chúng ta sẽ lại bắt đầu lại từ đầu” 

Tôi ngậm miệng không nói lời nào, viền mắt lại mơ hồ rồi. 

Tô Chiêm đáng thương nói: “Thế nào rồi hả? Tiểu Kiền, em quả nhiên là ghét bỏ anh” 

Sửng sốt 3 giây, tôi vồ tới đánh anh một trận vô cùng “mãnh liệt”: “Ghét bỏ đại gia anh! Tô Chiêm anh tâm địa đen tối, làm sao hư hỏng như vậy, anh làm em sợ muốn chết, anh khiến em suýt chút nữa muốn tự sát!” 

Lại đánh lại náo, bận rộn nửa ngày, tôi mới hả giận, sau đó bắt anh vào nhà bếp nấu cơm cho tôi: “Em muốn thịt bò cay, lẩu tôm, cá hố nấu cay, thịt bò kho tương, củ cải trắng nấu cay, gà cắt miếng nấu cay, còn có lẩu cay” 

“Tiểu Kiền, những thứ này đều là món cay, ăn nhiều đối với dạ dày không tốt, vẫn nên húp cháo thôi” 

Tôi như cái máy thu âm: “Em muốn ăn, em muốn ăn, em muốn ăn!” 

“Được được, anh đi làm, em ăn ít một chút” 

Cơm chín, chúng tôi ngồi cùng một chỗ ăn cơm, tất cả, thật giống như lúc trước. 

Tôi nói: “Em chết chắc rồi” 

“Sao hả?” 

“Vì muốn gặp anh, em đào hôn, mẹ của em nhất định sẽ đem em băm thành tám mảnh, chặt thành thịt nát” 

Tô Chiêm vô cùng thần bí cười: “Chuyện đào hôn anh giúp em giải quyết xong rồi” 

Tôi mở to hai mắt: “Anh giải quyết thế nào?” 

“Em trên đường đến bị tai nạn xe cộ, hôn lễ tạm thời dời lại” 

Nói xong lấy điện thoại ra, cho tôi xem ảnh, chỉ thấy xe của tôi, toàn bộ thân xe bị đụng lõm vào, trình độ này, quả thực vô cùng thê thảm, tôi nói: “Anh thật ác độc, chiếc xe này của em sau này còn có thể dùng sao?” 

“Anh bồi thường cho em, anh đem bản thân mình bồi thường cho em” 

Lời nói này của anh khiến cho tôi mặt già đỏ ửng, đều lớn tuổi như vậy, còn nói lời ân ái, cũng không ngại mất mặt. 

“Tiểu Kiền, năm lớp 12, chúng ta đánh cược chạy 3000 mét. Nếu như anh không có chờ em, tự mình chạy về phía trước, vậy coi như anh thua, em nói một chuyện anh nhất định làm theo. Thế nhưng, nếu như anh chờ em, không để cho em về cuối, vậy chính là anh thắng, anh nói một chuyện, em nhất định phải nghe theo. Lần đó, anh thắng” 

“Nga” 

“Tiểu Kiền, dường như em, còn nợ anh một chuyện” Tay anh quấn đến bên hông của tôi. 

Tôi đặt mông ngồi trên salông: “Chuyện này là chuyện hơn mười năm trước, anh còn muốn đòi nợ hay sao?” 

“Em thua cuộc” 

“Được rồi, anh nói đi” 

Anh bỗng nhiên quỳ một chân trên đất, trong tay giống như Ảo thuật móc ra một chiếc nhẫn. 

“Lấy anh đi” 

Nước mắt dưới ánh mặt trời chảy ra, tôi như thể nhìn thấy hoa nở trong thành một lần nữa. 

Ân, em đồng ý.