Editor: Kim Chi

Hai ngày nay A Nguyên thực sự chột dạ, nguyên nhân là tại ngày hôm đó lúc rời đi A Dung nhìn mình u oán.

Nàng đương nhiên biết bản thân đã làm gì, chỉ là dễ dàng được cậu thả ra, đây chẳng phải cầu còn không được sao, chẳng lẽ A Dung cảm thấy, bản thân không nên vui chơi ngoài đường, ăn điểm tâm đặc sắc sao? Bất quá cặp mắt phượng nhướn lên nhiễm liễm ưu thương vẫn làm cho công chúa điện hạ trằn trọc trăn trở, trong lòng nghẹn đến mức hoảng A Nguyên luôn luôn ăn no ngủ kỹ bỗng nhiên phát hiện, buổi tối thế mà lại ngủ không yên giấc, hai đêm liền đều mơ thấy đôi mắt kia của A Dung, A Nguyên lặng lẽ lăn lộn trên giường mềm mại của mình, sau ném mặt mũi đi, cho người đưa bái thiếp đến phủ Thành Dương bá, chờ giải quyết xong việc hôn sự của biểu tỷ, liền lên phủ Thành Dương bá làm khách, vấn an... ách, vấn an phu nhân Thành Dương bá.

Chuyện cỏn con mà áy náy thành như vậy, A Nguyên liền cảm thấy mình là nữ tử không bao giờ phụ lòng người. Thế này về sau nhỡ làm mỗ thiếu niên thương tâm, công chúa điện hạ còn không áy náy chết hay sao chứ.

Đây là chuyện khoản đãi các biểu tỷ lúc trước, A Nguyên hạ bái thiếp, không bao lâu sau phủ Thành Dương bá liền có thư trả lời, biết ngày ấy phu nhân Thành Dương bá cùng A Dung đều ở trong phủ, A Nguyên liền che miệng cười, sau, một lòng sai sử nha đầu trong phủ Túc vương, một mình công chúa xuất hiện tại phủ đệ của chính mình chẳng phải thê lương.

Ngày đó nắng trời tươi sáng, A Nguyên rất vui vẻ, trên đầu búi hai bên, trên trán Túc vương phi cười hì hì cài thôi một khỏa hồng bảo, vừa tiên diễm vừa đáng yêu, uốn éo trước gương, đại cung nữ hầu hạ bên người từ trong cung cười trộm rồi hướng tới phủ công chúa mà đi, chỉ chuẩn bị chút đồ điểm tâm trà thơm, mấy nữ hài nhi cùng nhau đến, hôm nay bất quá là mấy tỷ muội thân thiết với nhau, cũng không có chỗ nào kiêng kỵ, bình thường ở chung cũng không tự tại được như vậy, dẫn mấy nữ hài nhi vào mảnh vườn không nhỏ trong phủ công chúa, hoa bên trong vừa kịp lúc nở, A Nguyên chợt nghe Tưởng Như Vân một bên ôn hòa nói: "Cảnh vật như này ngược lại là lịch sự tao nhã."

nói tới cái này, có thể dùng nhiều bạc như vậy, dùng nhiều núi đá hoa cỏ hiếm lại như vậy, còn mộtchút không có khí dung tục của nhà giàu mới nổi, cũng thật khiến Tưởng Như Vân kinh ngạc.

Trong chuyện này, phải thành thật cảm kích hoàng bá phụ rút đao tương trợ.

A Nguyên lại chỉ ưỡn ưỡn cái bụng nhỏ của mình dạo dạt đắc ý nói: "Như này, như này đều là nhờ ta có mắt nhìn tốt." Nếu không phải nàng có mắt ôm lấy chân hoàng bá phụ, có thể có viện đẹp mắt như hôm nay sao?

"Bàn về Vương bà bà bán dưa*, không người nào địch nổi A Nguyên." Tề Nhã ngồi bên liền cười chế nhạo.

Vương bà bà bán dưa: chỉ người tự bán tự khen,ý nói mèo khen mèo dài đuôi.

A Nguyên lặng lẽ nhìn vị biểu tỷ này, quyết định tha thứ cho nàng vì không có nhị ca nhà mình ở đây, bởi vì phiền muộn mà sinh chút ghen tỵ nho nhỏ với mình.

Mấy nữ nhi nói giỡn với nhau vài câu, cùng ngồi tại bàn đá hán bạch ngọc, nhìn đám nha đầu xinh đẹp nho nhã ăn mặc tiên diễm, trong tay cắt tỉa lẵng hoa cố chấp đến tối mới chịu nở, vui cười thưởng hoa, Tề Nhã thấy A Nguyên rất là đắc ý ngắm cảnh sắc hoa lệ mỹ nhân đàn ca, không khỏi thấp giọng thở dài: "Trí tuệ biểu muội, quả thực rộng lớn." Nếu là nàng, sẽ nguyện ý gọi nhiều nữ tử xinh đẹp thế này lắc lư trước mắt mình?

A Nguyên cũng biết Tề Nhã đang suy nghĩ gì, bất quá đối với bé mập chỉ thích ngắm mỹ nhân mà nói, chỉ cần đám cô nương này không có tâm tư lắc lưu trước mặt phụ vương ca ca nhà mình, chỉ an tâm ở trong phủ công chúa cho nàng đẹp mắt, nàng vẫn nguyện ý quan tâm mấy cô nương thuần lương đáng yêu này. Sau này, gả các nàng đi, cho một phần đồ cưới, coi như là có tiền đồ tốt. Chung quy nàng làm công chúa, cũng hy vọng người trước mắt mình cũng đều trả qua ngày lành, không cô phụ tâm ý nàng.

"Bất quá, phủ công chúa này quả thực tâm tư đủ." Tưởng Như Vân một bên nhìn trà hoa hồng trên tay, lại thấy trên bàn phần lớn là điểm tâm làm từ hoa, mỉm cười, ôn hòa nói: "Vẫn là tâm tư biểu muội cẩn thận." không phải ai cũng thích ăn thịt như vậy, như vài vị biểu tỷ của A Nguyên, khẩu vị có chút thanh đạm, A Nguyên tự nhiên cũng muốn tốn chút tâm tư.

Được Tưởng Như Vân khen, A Nguyên đắc ý cười vài tiếng, liền bại lộ tướng mạo sẵn có: "Ta cho người cắt không ít hoa cúc, chốc nữa chúng ta nấu lên, mỹ vị!!"

Lời nói không rời nghề chính như vậy, liền làm vài nữ hài cười ra tiếng, A Nguyên thấy các nàng tự tại, ánh mắt rơi vào Tề Thiện đang mỉm cười như mấy vị tỷ tỷ, trong lòng lặng lẽ sốt ruột.

Tứ hoàng huynh kia của nàng sẽ không ngốc đến mức không rõ ý tứ của mình chứ? Điều kiện tốt thế này, nay, mặt trời lên cao, người thế nào còn không thấy đâu?

Nếu không phải vì hắn, mình có thể đẩy A Dung ra sao?

Lòng như lăn trên đống lửa, A Nguyên trên mặt lại chỉ làm ra vẻ bình tĩnh, nghe các tỷ muội đùa giỡn nhau, còn thêm chút lời, nghe loáng thoáng thấy có người mình quen biết, vội vafg hỏi: "Là vị tỷ tỷ Trạm gia nào?" Nghe nói Tam công chúa tự mình tới cửa cầu hôn cho tiểu thúc mình, A Nguyên nghĩ tới hai vị cô nương Trạm gia kia, có chút tò mò hỏi.

"Là nhị phòng Trạm gia A Dao." Nghĩ tới hai nữ tử ngày đó, A Nguyên hoạt bát sáng sủa, hơn xa so với đường muội thanh cao kia, Tề Nhã liền cười nói: "Tam công chúa thành ý thật đầy, Trạm gia thế này mới đồng ý, liền hướng Trạm phủ đưa không ít lễ, rất là coi trọng." nói xong, thấy A Nguyên khẽ gật đầu, nhíu mày hỏi: "Chỉ là tam phòng, hôm nay có chút biến cố. Ta biết ngươi cùng bá phu nhân cảm tình tốt, trong chuyện này phải cẩn thận chút, chớ để bá phu nhân khó xử."

"Tam phòng có chuyện xấu?" Đầu năm nay, người nhà không tốt, chẳng sợ chia nhà đều là chỗ quyết định hưng suy của gai đình, A Nguyên nghe xong cả kinh, nghĩ tới ngày ấy phu nhân Thành Dương bá chưa lộ ra điều gì, vội vàng hỏi: "Dì có chuyện sao?"

"Dì vô sự." Mẫu thân Tưởng Như Vân cũng có giao tình với phu nhân Thành Dương bá, khi A Nguyên chưa sinh ra thì phu nhân Thành Dương bá thương yêu nàng nhất, nay vẫn thập phần thân cận, thấy A Nguyên nóng vội, vội trấn an sờ sờ mặt nàng nói: "Là nhà mẹ để thái thái tam phòng." Thấy A Nguyên lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, hiển nhiên là nhớ ra chuyện trụ cột nhà kia bị hạ ngục, thấp giọng nói: "Đại lý tự tra ra, tổng cộng mười tội lớn, nếu không phải Hoàng thượng niệm tình Thành Dương bá, chính là xem xét tội danh một nhà lưu đày."

Kỳ thật tấu chương của Đại lý tự, cũng là thỉnh xét nhà, nam tử trưởng thành đều tội đày, vẫn nhờ Hoàng thượng e sợ kinht hành thừa dịp dẫm Thành Dương bá thêm một cước, bởi vậy lưu án, sau sửa lại tấu chương, chỉ xử cách chức, xét nhà, ba đời sau không cho thi khoa cử, vẫn để lại cho cả nhà mộtđường sống. Bất quá Hoàng thượng mấy năm nay ra tay càng thêm ôn hòa, có thể có cục diện này cũng bình thường, trong kinh tuy chỉ trích Thành Dương bá nhiều, đến cùng chỉ là tiểu nhân ghen tỵ. Nhưng mà, nghĩ tới đại quan môn to lớn, suy tàn chỉ trong mấy ngày, Tưởng Như Vân cũng có chút thổn thức.

"Từ trước, còn qua lại với tiểu thư nhà này, tuy tính tình không hợp nhau, chỉ là mắt nhìn người mình quen biết cứ như vậy thay đổi, trong lòng đến cùng cũng khổ sở." Tưởng Như Vân lắc đầu thở dài: "Hoàng thượng dùng nhân tâm để cai trị, tha một nhà, lại để lại một tòa nhà, đây chính là có thể cho bọn họ có chỗ đặt chân." Thấy A Nguyên nghe đến đó sắc mặt thay đổi mạnh, nàng vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ ta nói sai?"

"Nhà bọn họ nay suy tàn, nghèo khó, chẳng phải còn muốn tống tiền nhà dì?" A Nguyên nhìn Tưởng Như Vân trên mặt không ngờ nói: " Biểu tỷ cũng biết, dì là mềm lòng nhất, như này sau này thành lệ, không chỉ nuôi tam phòng nhà hắn, lại giúp nuôi nhà của tam phòng..."

"Cái này sẽ không có đâu." Tề Nhã do dự nói: "Nghe nói nhà kia là thanh lưu (dòng trong- theo từ điển Hán Việt), ít nhiều có khí khái."

"Thời điểm có uy danh mới có khí khái." Tề Thiện lại sâu sắc hơn, khẽ cau mày nói: "Chỉ cần một gia đình này, nói là cầu bá phủ giúp họ giáo dưỡng mấy cô nương, đã là rất phiền toái." Có thể dưỡng ra mẫu nữ như tam phòng, còn phạm nhiều chuyện như vậy, thật là người thanh cao sao? Tề Thiện đãgiúp mẫu thân phu nhân anh quốc công quản gia từ sớm cũng không tin.

Nàng đang cảm thấy ngày sau hẳn là phải thỉnh mẫu thân nhắc nhở phu nhân anh quốc công vài câu, dù sao lấy quan hệ mấy nhà thông gia với anh quốc công, đều là vinh cùng vinh, e là người không biết tâm tư người khác sẽ bị làm hỏng mất, vừa ngẩng cao đầu, thì cách đó không xa, đang có một thiếu niên cao lớn đứng dưới tàng cây, si ngốc nhìn qua phía này...