Hoàng đệ bệnh nặng bỏ ta đi, Ngự thái hậu đập nồi dìm thuyền tự sát thân vong.

Ta nhớ ngày đông ý chưa dứt, bếp trà bảng lảng quyện hương.

Ngự Vương phủ tuyết trắng rơi trên mặt ghế đá, nhất quyết cùng ta hạ một ván cờ vây.

Hắn nói, quân đen là ta, quân trắng là hắn.

Hắn muốn quân trắng cờ sai một nước thua cả ván.

Bây giờ nhớ lại, kỳ thực chính là chuyện thế này.

Hắn khi đó nhất định đã bị ta mê hoặc, trước lại làm không ít chuyện thất đức với ta, muốn có được lòng ta, lại thẹn thùng không nói thẳng.

Thế là giả bộ, cầm một bộ cờ bắt đầu kiếm chuyện, lôi ta xả đông xả tây, còn xả đến độ ta trận kia đầm đìa mồ hôi lạnh, táng đảm kinh hồn. Sợ đến mức mấy ngày mấy đêm đều không dám chợp mắt.

Hắn nắm chắc ta trong tay, ta cũng rõ hắn như lòng bàn tay. Hắn chính là một tên kỳ quặc, có chuyện gì, chưa bao giờ nói thẳng, nói tới nói lui. Quấn ta vào tròng rồi, ta cũng không biết bản thân bị hắn đem đi bán. Còn ngây ngô giúp hắn đếm tiền.

Ký ức của ta, chỉ dừng lại ở trong xe ngựa.

Dạ nói cho ta, Ngự Vương chạy đi hỏi thị vệ, động tác ta làm lúc sắp đi có ý nghĩa gì.

Kết quả thị vệ trẻ tuổi nọ khuất phục dưới *** uy của Ngự Vương điện hạ, không tình nguyện nói thật, đổi lại là một hồi ăn chửi.

Ta cười ha hả, kể chuyện này cho Y Nhân nghe, Y Nhân cũng cười hùa cùng ta.

Lại sau đó.

Tự dưng ta chẳng nhớ nổi điều gì.

Sau đó chuyện gì đã xảy ra?

Ta lại vì sao mà chết nhỉ.

Trở thành một khối thi hài lạnh lẽo dưới đáy nước đen kịt này.

Chung quanh cũng một mảnh tối om. Ta biết ta không còn hô hấp. Không còn bất cứ cảm giác gì, cũng nghe không được bất cứ thanh âm nào.

Cho nên ta một mực suy nghĩ, vì sao bản thân vẫn còn ý thức.

Hay là ta đã thành một oan hồn như Dạ. Bập bềnh nơi tự mình không thấy được bản thân.

Thậm chí ta còn nhớ thời điểm xe ngựa sắp ra khỏi cửa Chính Đức, ta còn ôm rịt lấy Ngự Vương, hôn hít rõ buồn nôn một chập.

Thời điểm ta ra dấu về phía hắn, hắn còn nhìn ta cười mãi.

Trong tâm tưởng đều là khuôn mặt tươi cười dần dần trôi xa của hắn.

Thì ra người đã chết, nhưng tim còn có thể biết đau.

Đến bây giờ hắn vẫn ở Trường An, chờ thư ta…

“Nhi tử ta biểu, tỉnh lại ha.”

Có người khẽ hà hơi bên tai ta, âm điệu rất phong lưu.

Ta kinh ngạc chính mình đột nhiên nghe được một thanh âm như vậy, sau đó toàn thân đau nhói. Lại không tự chủ mở mắt. Tầm mắt một mảnh mơ hồ, thế nhưng tuyệt không hắc ám. Ngũ quang thập sắc rập rờn, phi thường sáng sủa. Ta cảm thấy một đôi tay, đang lưu luyến vuốt tới vuốt lui gương mặt ta, tiếp đó âm thanh nọ lại cất lên, “Nhi tử ta biểu, con còn ngủ à.”

Hết thảy cảm giác đột nhiên trở về nói cho ta, ta vẫn y nguyên ở trong nước.

Ta từ từ ngồi dậy, rất nhanh trước mắt liền bắt đầu thanh minh.

Trước mặt ta có một người đang ngồi.

Người nọ một tay chống cằm, một tay đùa nghịch món tóc màu thủy lam nhẹ nhàng trôi trong nước, buông xuống trước ngực mình. Con mắt xanh lam, y phục cũng là lam sắc, cả người toát ra vẻ hết sức nhu hòa. Trầm tĩnh tựa một mặt hồ. Tuy rằng trông qua tuổi chừng như ta, song mặt mày vô cùng tiêu sái.

Người nọ nói, “Nhi tử, con tỉnh được rồi.”

Ta xác định rồi, mặc kệ hắn là ai, ngay cả món hời này cũng muốn chiếm. Nếu tưởng ta để tâm, vậy thì lầm to rồi. Hồi bé mỗi khi bị sư huynh đánh đến phải xin tha, ta ngay cả tổ tông cũng gọi.

Hắn cười nói, “Người người đều nói hoàng đế là chân long thiên tử. Hoàng tử cũng là long chi tử.”

Hắn niết mặt ta, biểu cảm đầy thương yêu, “Hổng phải con là trưởng hoàng tử sao ta, nếu là long tử, tự nhiên chính là nhi tử của ta…”

Ta xác thực có chút giật mình, “Ngươi, ngươi nói, ngươi là…”

“Chớ hông thì có thể cho một kẻ đã chết lại mở mắt được à.”

Ta nhất thời á khẩu không đáp.

“Nhi tử. Gọi cha nghen.”

“…”

“Không muốn biết mình chết như thế nào sao?”

“Cha.”

“Con ngoan, con bị người ta đẩy xuống nước. Sao hả.” Hắn nhìn bộ dạng ta nhíu mày, tới gần ta nói, “Hẳn con thực sự chẳng nhớ chi rồi.”

Ta gật đầu. Hắn lập tức xoay người, bảo với tỳ nữ phía sau, “Đi lấy bảo kính của bổn hoàng vô đây.”

“Dạ.”

Hai nữ tử xinh đẹp yểu điệu hành lễ, ta kinh ngạc nhìn thấy phía sau các nàng còn rê theo cái vây cá dài thượt.

Ta lại nhìn tứ phía, nóc cung điện khảm đầy dạ minh châu. Dưới nước nơi ánh sáng vốn không rọi thấu, sáng như ban ngày. Trên mặt đất là san hô muôn màu rực rỡ, cái giường dưới lưng ta, thì là một bộ xương cá cực đại, đuôi cá hất lên thành cột trụ, thân cá san bằng, được bao phủ bởi cỏ rong chập chờn mềm mại.

Ta lại chuyển mắt sang người hắn.

Hắn đang vô cùng hứng thú quan sát ta, sau lưng hắn quả nhiên cũng có vây, thế nhưng không giống tỳ nữ, vây của hắn giống như tấm sa mỏng hơi trong suốt, vẫn buông quét đất. Lay dộng theo sóng nước, tưởng như một cánh bướm dập dờn.

“Long hoàng điện hạ, bảo kính.”

Tỳ nữ rất nhanh trở lại, quỳ trên mặt đất, bưng lên một tấm gương nho nhỏ.

Long hoàng đón lấy, ném cho ta.

Ta lật qua, tức thì trông thấy khuôn mặt mình. Mặt không chút máu, môi cũng tái nhợt, nhưng ta vẫn là ta như trước, một chút biến hóa cũng không, chỉ là thiếu đi luồng sinh khí, thời thời khắc khắc nhắc nhở ta, ta không còn là người sống nữa rồi.

Long hoàng vươn tay, điểm nhẹ lên mặt gương, đột nhiên ta trong gương biến mất, lập tức đổi thành một cảnh tượng khác.

——— ——————————— ————

Dạ căn bản không chịu ngồi yên trong xe ngựa.

Tờ mờ sáng hôm sau, hắn đã nhịn không nổi lặng lẽ tha lôi ta ra khỏi xe ngựa.

Hắn muốn gạt Tử Vi Bạch Liên, mang ta chuồn đi chơi. Ta bị hắn cuốn riết, bất đắc dĩ thừa dịp con thỏ nhãi ranh ngủ say, bỏ lại trong xe cả ngọc bội minh châu trên người.

Dạ ôm ta lên, nương gió thổi, bay vèo đến huyện Thanh Dương.

Đây là thị trấn gần nơi vỡ đê nhất. Đại bộ phận nạn dân đều chạy về đây lánh nạn. Ta có thể thấy ở thành biên đã dựng lên rất nhiều lều bạt.

Sau đó đi gặp quan viên huyện Thanh Dương, phân phát bạc xuống, nhìn trăm họ trôi giạt khấp nơi sáng sớm xếp hàng lĩnh cháo, liền yên tâm không ít.

Huyện lệnh Thanh Dương tên Từ Thịnh Uy. Tuổi chừng ba mươi, trông có vẻ trung hậu thành thật. Lũ lụt đã bao ngày, y xử lý mọi việc, còn tốt hơn ta và Ngự Vương tưởng tượng rất nhiều.

Ta nói ta muốn viết một bản tấu, biểu dương công tích của y. Y bám gót ta tạ ân không ngừng.

Lại sau đó, ta để bọn họ hộ tống, làm bộ rời đi theo cửa bắc. Sau đó lẩn trở lại, cùng Dạ chơi một ngày ở huyện Thanh Dương.

Ngày thứ ba, ta lo lắng bọn Tử Vi sốt ruột, bèn giục Dạ trở về.

Dạ không mấy tình nguyện ôm lấy ta bay ra khỏi thành, ta vốn tưởng rằng, mọi việc hẳn đã xong.

Thế nhưng vừa ra khỏi thành, Dạ và ta tức khắc kinh hoàng đến ngây người triệt để.

Thì ra Từ Thịnh Uy đã sớm biết được Ngự Vương phái người cứu trợ thiên tai, sớm bố trí trước, diễn trò cho ta xem.

Cửa thành bắc nghênh tiếp triều đình và ta luôn rộng mở, song cửa phía nam bên kia lại đóng im ỉm. Nhưng Dạ nhất định mang ta bay ra cửa nam, hắn nói kiểu gì hắn cũng phải liếc một cái xem Hoàng Hà tròn méo ra sao, mới có thể cam tâm đi được.

Nào biết được ngoài cửa nam thành, thây ngổn ngang khắp đồng. Tiếng ai oán rung trời.

Lại trông xa hơn, ngàn dặm chìm trong nước. Một vùng nước trắng mênh mông, thảm thương không nỡ nhìn. Thì ra lều bạt cháo cứu trợ trong thành, toàn bộ đều là biểu hiện giả dối Từ Thịnh Uy dựng lên.

Mấy năm nay, ta quả nhiên bị Ngự Vương nuôi dưỡng thành heo.

Những ngân phiếu kia là để cứu mạng người. Mà ta lại khinh địch để người ta lừa như vậy.

Ta giận dữ, trở lại tìm y, y sợ đến chết khiếp, run lập cập nói, hôm qua vừa tiễn ta ly khai, thì có người cướp mất ngân phiếu, để lại một phong thư cho ta.

Dạ biết chữ, trong thư người nọ nói, muốn ta lên thượng du tìm y.

Lạc khoản đề tên, là Ngự thái hậu.

Tới nơi mới biết được, người nọ là Vệ Nhất.

Trong gương ta chứng kiến mình bị Vệ Nhất đẩy xuống Hoàng Hà.

Dạ thét chói tai bay tới, muốn ta bắt lấy tay hắn.

Ta bắt được.

Lại xuyên qua.

Khoảnh khắc rơi xuống nước, ta trông thấy vẻ mặt của Dạ, tưởng như là sống không bằng chết